Tác giả: Vô Danh
Thể loại: Truyện Teen
Nguồn:
Trạng thái: FULL
Số chương: 23
Tần suất cập nhật: 1 phút/chương
Ngày đăng: 5 năm trước
Cập nhật: 5 năm trước
Quân – một thằng nhóc 18 tuổi, một thằng nhóc mà trong cái trường cấp ba này, nó đi đến đâu cũng nhận được cái nhìn khá “thân thiện” kèm theo những lời “tung hô” : “học sinh cá biệt đấy, đừng có nhìn!”… Những lời nói một phần là sợ, không thiếu những kẻ mỉa mai cộng với thái độ khinh bỉ… Nó kệ…Thật ra thì nó chẳng hề quan tâm…Với nó, trên thế gian này chẳng còn gì khiến nó phải bận tâm suy nghĩ nữa…Từ khi…người mà nó quan tâm nhất không còn trên cái cuộc đời đầy bất công này…
Trước đây, nó cũng là một người bình thường như bao học sinh khác, nếu không muốn nói là một HỌC SINH GIỎI TOÀN DIỆN…
Đã tròn 1 năm kể từ khi Thư – người mà luôn bên nó mỗi lúc nó buồn, là người mang lại cái cảm giác yêu và hạnh phúc cho nó, và cũng là người đã chết trước mắt nó mà nó không thể làm gì được…Phải, đó là một cảnh tượng khủng khiếp nhất trong đời nó, không bao giờ nó có thể quên được… Một vụ tai nạn…
Và rồi, thời gian cũng qua đi, nhưng lại thay đổi hoàn toàn một con người. Từ một thằng con trai vui tính, luôn sôi nổi trong mọi việc trở thành một học sinh cá biệt. Một nỗi lo sợ của bao người.
Mái tóc vàng, vàng đến nỗi chính nó cũng không biết đó là màu thuốc nhuộm hay là màu của nắng… Nó sở hữu một đôi mắt rất đẹp, nhưng sao…đôi mắt ấy lạnh quá…lạnh như một mùa đông vậy ! Một nụ cười có thể làm siêu lòng bất kì ai, ngay cả những bông hoa cũng như rung lên mỗi khi bắt gặp nụ cười ấy. Vậy mà, đã lâu quá rồi, nó không cười… Vì không còn chuyện gì làm nó vui ! Ừ, vì tim nó đã đóng băng…Mây đen bao trùm lên tất cả những gì thuộc về nó...
Tác giả : Vô Danh
Thể loại: Truyện Teen
Nguồn:
Trạng thái: FULL
Số chương: 23
Tần suất cập nhật: 1 phút/chương
Ngày đăng: 5 năm trước
Cập nhật: 5 năm trước
Quân – một thằng nhóc 18 tuổi, một thằng nhóc mà trong cái trường cấp ba này, nó đi đến đâu cũng nhận được cái nhìn khá “thân thiện” kèm theo những lời “tung hô” : “học sinh cá biệt đấy, đừng có nhìn!”… Những lời nói một phần là sợ,... nhưng không thiếu những kẻ mỉa mai cộng với thái độ khinh bỉ… Nó kệ…Thật ra thì nó chẳng hề quan tâm…Với nó, trên thế gian này chẳng còn gì khiến nó phải bận tâm suy nghĩ nữa…Từ khi…người mà nó quan tâm nhất không còn trên cái cuộc đời đầy bất công này…
Trước đây, nó cũng là một người bình thường như bao học sinh khác, nếu không muốn nói là một HỌC SINH GIỎI TOÀN DIỆN…
Đã tròn 1 năm kể từ khi Thư – người mà luôn bên nó mỗi lúc nó buồn, là người mang lại cái cảm giác yêu và hạnh phúc cho nó, và cũng là người đã chết trước mắt nó mà nó không thể làm gì được…Phải, đó là một cảnh tượng khủng khiếp nhất trong đời nó, không bao giờ nó có thể quên được… Một vụ tai nạn…
Và rồi, thời gian cũng qua đi, nhưng lại thay đổi hoàn toàn một con người. Từ một thằng con trai vui tính, luôn sôi nổi trong mọi việc trở thành một học sinh cá biệt. Một nỗi lo sợ của bao người.
Mái tóc vàng, vàng đến nỗi chính nó cũng không biết đó là màu thuốc nhuộm hay là màu của nắng… Nó sở hữu một đôi mắt rất đẹp, nhưng sao…đôi mắt ấy lạnh quá…lạnh như một mùa đông vậy ! Một nụ cười có thể làm siêu lòng bất kì ai, ngay cả những bông hoa cũng như rung lên mỗi khi bắt gặp nụ cười ấy. Vậy mà, đã lâu quá rồi, nó không cười… Vì không còn chuyện gì làm nó vui ! Ừ, vì tim nó đã đóng băng…Mây đen bao trùm lên tất cả những gì thuộc về nó...