Quá Khứ Sẽ Qua

Phía đầu làng vọng lại tiếng người và tiếng xe gắn máy, mặt bà Tuyết xám lại, sợ hãi…
- “Mẹ… Họ…họ lại đến nữa…” – Tiếng Bảo Hân run rẩy, ngước qua nhìn mẹ.
- “Bống đừng sợ…”
- “Thưa bác. Có chuyện gì thế ạ?”
- “Anh Quân ơi, họ lại đến. Bống sợ lắm…”
- “Bọn đó…” – Bà Tuyết chưa kịp nói hết câu thì tiếng phanh xe kít lại trước cửa nhà.
- “Mụ Tuyết có nhà không nhỉ???” – Thằng to béo nhất đi đầu, lên tiếng.
- “Dạ…Tôi đây…”
- “Mẹ ơi… Anh Quân ơi… Bống sợ lắm…” – Bảo Hân níu chặt lấy tay nó.
- “Mấy anh đến đây có chuyện gì vậy?”
- “Mày là thằng nào? Biết gì mà xen vào?” – lại là thằng béo đó, nó nhìn Mạnh Quân, cười khẩy.
- “Cháu đừng dây vào chúng, để bác…” – “Mấy anh nói 2 tuần nữa mới phải trả cơ mà. Tại sao hôm nay lại đến?”
- “Tao hết tiền rồi, không đợi được nữa. Hôm nay mụ nhất định phải trả cho bọn ta”
- “Tôi…Thực sự tôi chưa có. Số tiền lớn như thế…”
- “Câm mồm ngay, khất lần khất lượt rồi. Nếu hôm nay mụ không đưa tiền thì con nhóc kia – hắn chỉ tay vào Bảo Hân, cười gằn – phải đi cùng bọn ta. Haha”
- “Không…không, mẹ ơi, anh Quân ơi, Bống không đi với họ đâu. Huhu” – Bảo Hân khóc nấc lên. Nó cảm nhận được sự sợ hãi tột độ trong cô bé.
- “Cho tôi thêm thời gian được không? Tôi xin mấy anh mà. Thương mẹ con tôi với.” – Bà Tuyết quỳ xuống, nước mắt cũng lần lượt lăn trên mặt.
- “Bác…Bác đứng dậy đi. Mấy anh cần tiền hả?”
- “Thằng oắt này là ai?”
- “Hình như cái xe Ab kia là của nó đấy đại ca.” – Một thằng vác cái mặt đen xì lên tiếng.
- “À.à… Xe đẹp đấy”
- “Họ nợ các anh bao nhiêu?”
- “Tính trả nợ hộ hả nhóc. Ít lắm. 38 triệu thôi. Haha… Nếu nhóc không có tiền, để bọn anh mang cái xe kia đi là OK !” – Cả bọn gồm tám thằng phá lên cười.
- “Đừng anh Quân…”

- “Xin các anh cho tôi ít bữa nữa, đây không phải xe của chúng tôi, các anh không được phép mang đi.”
- “Được. Các anh mang xe đi. Đưa giấy nợ đây”
- “Nhóc được lắm. Anh là anh thích rồi đấy. Đây giấy ghi nợ đây, chìa khóa xe đâu nhóc?”
- “Hừ. Mấy anh đi đi. Đừng bao giờ tới làm phiền mẹ con họ nữa.”
- “Tất nhiên. Haha. Chào cả nhà nhé. Đi thôi bọn mày, thằng đen kia, dắt chiếc AB đi cho tao.”
Bọn chúng cười vang cả một góc làng, hàng xóm xung quanh cũng rất sợ họ nên không ai dám ho he gì. Tám tên đầu gấu hả hê vì đòi được món nợ lớn, chúng hò hét, rú ga bấm còi inh ỏi. Làm náo loạn bầu không khí yên bình.
- “Mạnh Quân. Bác…”
- “Bác gái, bác đừng nói gì cả mà. Chiếc xe cũng không quan trọng đâu ạ.”
- “Chiếc xe đó quá đắt, bác…bác…”
- “Bác à, bác cho cháu ở nhờ đây một thời gian là được mà…”
- “Vậy cũng được sao. Cháu không chê nhà bác nghèo chứ?”
- “Dạ không. Dù sao thì cháu cũng không còn nơi nào để đi.”
- “Vậy thì ở lại với mẹ con bác nhé.”
- “Anh Quân… Bống cảm ơn anh Quân nhiều lắm…”
- “Thôi nào , chúng ta bóc lạc tiếp nhé.”
Bà Tuyết rơm rớm nước mắt, cảm động không nói nên lời. Mạnh Quân ngồi xuống cái ghế tre ọp ẹp, nhặt những hạt lạc lên và tiếp tục với công việc. Nó rất thích thú với việc này, coi như vừa xong chưa có chuyện gì. Thực ra thì một chiếc AB cũng chẳng đáng là gì so với nó. Bảo Hân ngồi xuống cạnh nó, đưa tay quệt ngang giọt nước mắt trên mặt, miệng lại hé cười.
- “Anh Quân thật tốt. Bống và mẹ sẽ nhớ mãi…”
- “Ngốc… Có gì đâu!” – Nó cốc nhẹ vào trán Bảo Hân, cười đáp lại cô bé rồi tiếp tục…bóc lạc…
- “Tại sao anh Quân không hỏi tại sao bọn chúng lại đến đòi nợ?”
- “Nếu Bống muốn nói với anh thì Bống sẽ tự nói thui”
- “Thực ra mẹ và Bống không làm gì để mắc nợ cả. Đó là tiền anh hai của Bống thua bạc thui. Anh hai mất rồi nên họ đến đòi mẹ Bống. Bống sợ lắm. May mà có anh”
- “Hì. Ừ. Chuyện qua rồi. Anh là bạn Bống mà. Hi”
- “Hi…Chụt…” – Bảo Hân quay qua thơm nhẹ lên má nó khiến mặt nó đỏ ửng, thẹn thùng.

- “Hừm…”
* * *
Có những thứ tưởng chừng như không bao giờ xảy ra, có những thứ tưởng chừng đã yên bình. Cũng có những thứ tưởng như thật lòng…Tất cả, đều theo gió và mưa tan đi. Mưa đã lùi xa nhưng kỉ niệm và tình yêu thì vẫn còn đó. Quá khứ đã quay trở lại nhưng gắn liền với nỗi đau thực tại, một nỗi buồn, thất vọng và… một sự thật. Mạnh Quân tìm đến một nơi xa lạ để trốn tránh, để che giấu đi nỗi đau ấy. Nó cắt đứt mọi liên lạc với người thân và cả Hà Thư nữa. Nó cố mang nỗi nhớ vào sâu trong tim, nhưng sao đôi lúc không thể cản được cảm giác ấy tràn về, mãnh liệt và quằn quại. Một vết sẹo và một vết thương đang rỉ máu…
- “Sao anh Quân lại ngồi ngoài hè?” – Bảo Hân đến bên nó tự lúc nào, cô bé dịu dàng và trong sáng như gió mùa thu. Đôi mắt ấy vẫn sáng lấp lánh như ngôi sao trên bầu trời. Hôm nay có trăng và sao! Điều đó làm nó cô đơn và nhớ người con gái bé nhỏ hơn.
- “Hì…”
- “Sao anh Quân chỉ cười hì với Bống mà lại không nói gì? Hi. Thức ăn có hợp khẩu vị không ạ. Anh Quân đừng chê nhé”
- “Ngốc. Anh có nơi để ở, có cơm mà ăn thế này là tốt rùi”
- “Anh Quân tốt với mẹ và Bống lắm. Anh Quân có muốn đi dạo không?”
- “Có chứ. Bống đi cùng anh nhé. Mà sao Bống cứ gọi anh là anh Quân hoài vậy. Gọi anh là được rùi mà.”
- “Bống muốn gọi anh như thế. Hihi.”
- “Bác gái cho phép Bống đi cùng cháu một lát nhé. Chúng cháu sẽ về sớm ạ” – Nó quay vào nhà, xin phép bà Tuyết rồi đưa Bống đi dạo.
- “Đi sớm rồi về hai đứa nhé!”
- “Dạ Vâng!”
Bảo Hân kéo Mạnh Quân ra khỏi nhà. Trong làng chỉ có ánh đèn lưa thưa sáng, xóa đi cái hung dữ của bóng tối. Có vài người đi đang đi bộ tập thể dục. Bảo Hân nhanh miệng chào họ. Chắc hẳn người trong làng ai cũng quý cô bé, vì cô bé rất dễ mến. Nó cũng vậy. Ở Bảo Hân có gì đó khiến Mạnh Quân cảm thấy yên bình, không chút toan tính như xã hội ngoài kia. Nó tự cho rằng trong này là một thế giới với sự bình yên, với những con người chất phác , thật thà, đáng mến. Còn ngoài kia, là nơi mà đồng tiền thống trị, nó làm mê hoặc những con người nơi đó. Khiến họ trở nên mù quáng trước đồng tiền.
Bảo Hân vừa đi vừa khẽ cất tiếng hát, một bài hát lạ… Quân chưa từng nghe thấy, nhưng có điều cô bé hát rất hay. Giọng hát trong trẻo như chú chim họa mi mà Quân hay thấy ở cửa hàng tạp hóa. Ông chủ cửa hàng đó rất yêu chim họa mi. Mỗi lần dừng lại mua đồ, Mạnh Quân đều chăm chú nhìn và nghe họa mi hót… Bảo Hân lắc lắc bím tóc tỏ vẻ rất thích bài hát này…
- “Bống hát hay lắm!”
- “Anh Quân có biết bài hát này tên gì không ạ?”
- “Anh không biết.”
- “Bống cũng không biết. Hihi”
- “Vậy sao Bống lại thuộc?”
- “Hì. Anh hai đã hát cho Bống nghe khi Bống nằm trong bệnh viện.”
- “Bệnh viện???”

- “Vâng. Hồi đó Bống bị sốt nặng lắm…”
Bệnh viện… Hát… Hà Thư cũng đã từng hát cho nó nghe… Giọng hát như nắng ấm giữa trời đông giá lạnh… Chính giọng hát ấy đã giúp nó trở về với cuộc đời này. Vậy mà…
- “Sao anh Quân không nói gì ạ”
- “Hi. À không… Bống hát tiếp đi”
Bảo Hân ngâm nga thêm một đoạn nữa. Nó lắng nghe… Nỗi nhớ ùa về… Hai người họ cứ đi, cho đến khi Bảo Hân dừng lại trước một bãi cỏ…
- “Sáng nay Bống đã được gặp anh Quân ở đây. Anh Quân đến như là để thay đổi số phận của mẹ con Bống vậy…”
- “Là anh đã chạy trốn…”
- “Anh Quân trốn ai? Anh Quân có chuyện gì cứ nói với Bống nè…”
- “Anh…”
- “Bống nghe nè anh…”
Gió nhè nhẹ thổi, hơi nước từ mặt sông bốc lên khiến nó thấy lạnh… Bàn tay nó đan vào nhau, kỉ niệm lại rạo rực trong lồng ngực. Mắt nó hướng cái nhìn ra xa, mặt nước phản chiếu một vì sao sáng nhất…Đẹp, nhưng cô đơn. Bụi lau ven bờ đong đưa theo gió, im lặng… Chỉ có tiếng một con người đang đau đớn kể về những gì tốt đẹp nhất đã qua. Cùng với nguyên nhân của sự trốn tránh trong thực tại…
- “Anh Quân ngốc quá…”
- “Sao cơ?”
- “Nhỡ may, chị Hà Thư không biết chuyện này thì sao?”
- “Anh…”
- “Biết đâu chị ấy yêu anh thật lòng…”
- “Cuộn băng đó, đã nói lên tất cả, anh không còn dám đối diện với con người mang vẻ đẹp thánh thiện ấy nữa. Anh ra đi, bỏ lại sau lưng tất cả…”
- “Chị ấy sẽ rất đau khổ. Còn gia đình anh Quân nữa…”
- “Họ không quan tâm anh đâu ngốc ạ. Với họ, anh chỉ là người thừa!” – Nó ngẹn ngào…
- “Bống biết anh Quân rất buồn.”
- “Hì… Mà thui, qua đi…”
- “Cho Bống dựa vào vai anh Quân nhé!”
- “À…ừ!”
- “Giá như cứ thế này mãi… Bống sẽ bên anh Quân cho anh Quân không buồn. Hihi”
Giưa nơi ấy, có một người đang hạnh phúc ngả đầu trên vai một người… Còn cái thế giới kia… Ai đó vẫn khóc, vẫn mong chờ, vẫn lật từng trang nhật kí để đọc và cảm nhận sự cô đơn, trống vắng…
Gió vẫn thổi!...
* * *

Bà Hạ Liên đi đi lại lại trước cổng biệt thự. Vẻ mặt u ám, bà lo lắng những chuyện đang xảy ra. Đã một tuần trôi qua, Mạnh Quân không hề có tin tức. Cảnh sát, thám tử, tất cả đều được huy động đi tìm kiếm mà không sao tìm ra Mạnh Quân. Đêm nào cũng vậy, bà luôn đi lại trước cổng như chờ đợi tin tức và chờ đợi đứa con trai út. Ngoài đường xe cộ vẫn tấp nập, tiếng còi xe, tiếng người cười nói… Chỉ riêng căn biệt thự như lọt thỏm giữa không gian nhộn nhịp ấy. Ông Mạnh Lâm chắp tay sau lưng, đứng lặng im trên lan can tầng ba, ánh mắt ông đăm chiêu nhìn về phía cổng, rồi nhìn ra dòng người, dòng xe đông đúc trên phố. Mạnh Long đi đâu từ chiều đến giờ vẫn chưa thấy về, bữa cơm tối chỉ có hai người già ngồi đối diện nhau trong im lặng. Dường như không ai nuốt nổi cơm…
Có tiếng taxi dừng trước cửa. Là Mạnh Long. Anh vẫn chẳng có tin tức gì về Mạnh Quân cả… Không gian lại bao trùm sự ngột ngạt đến khó chịu. Mạnh Long khom người dìu bà Hạ Liên về phòng, lúc này cũng đã 10 giờ khuya.
Kính Kong….
Ba đôi mắt cùng hướng ra một phía. Anh đèn điện mờ nhạt khiến cái người đang đứng ngoài đó cũng trở nên mờ nhạt, thê lương hơn. Cô gái nhỏ thu mình gần chiếc cổng, mắt chùng xuống nhưng vẫn nhói lên một tia hi vọng gì đó…
Bà Hạ Liên vội vàng ra mở cửa. Ngỡ đó là Mạnh Quân…
- “Mạnh Quân…Là con phải không?”
- “Dạ… Cháu là Hà Thư…”
- “À ừ…Là cháu à, cháu đến muộn thế này có việc gì vậy?”
- “Cháu…Cháu muốn gặp anh Quân lần cuối…”
- “Sao??? Cháu định đi đâu à?”
- “Cháu biết, gia đình bác và anh ấy đã hiểu nhầm cháu về việc…”
- “…”
- “Cháu cũng không biết giải thích thế nào nữa, anh Quân không tin cháu…Cháu đau lòng lắm…Đã một tuần trôi qua…Cháu…Híc…Híc…”
- “Bác cũng không tin đâu, nhưng…”
- “Cháu biết là bố mẹ cháu…Nhưng cháu yêu anh ấy không phải vì tiền…Cháu…” – Nước mắt… Lại là nước mắt…
- “Thôi cháu vào nhà đi rồi nói, ngoài này gió quá”
- “Dạ thôi… Cháu chỉ muốn gặp anh Quân lần cuối…”
- “Cháu định đi đâu???”
- “Có lẽ anh Quân đang trốn tránh cháu…Cháu phải đi thôi, nếu không… anh ấy sẽ không trở lại đây nữa…”
- “Bác nghĩ hai đứa vẫn còn rất yêu nhau. Tại sao lại phải như thế này chứ?”
- “Thực ra…anh Quân đã chịu quá nhiều đau khổ, cháu đã đọc nhật kí của anh ấy…Anh ấy đã nhớ lại tất cả rồi, vậy nên…Chuyện tình cảm, chuyện gia đình…Luôn dằn vặt anh ấy trong những trang nhật kí…Dù chỉ là hiểu nhầm, nhưng anh ấy không tin cháu…Nên…”
- “Đến giờ này, bác vẫn chưa biết Mạnh Quân ở đâu. Bác lo lắm…Quân thực ra chỉ là một đứa con trai yếu đuối được bao bọc bởi vẻ lạnh lùng, giống ba nó…”
- “Cũng chính vì thế nên anh ấy không chịu được chuyện này… Cháu ra đi sẽ tốt hơn bác ạ… Thực sự…Cháu không muốn…”
- “Hay cháu ở lại đi”
- “Thôi bác ạ… Cũng muộn rồi, bác vào nhà nghỉ đi ạ…Nếu anh Quân về, bác đưa bức thư này cho anh ấy hộ cháu nha bác…Cháu…cháu rất nhớ anh ấy…Giờ thì cháu phải đi rùi…Cháu chào bác…Huhu…” – Hà Thư ập vào bóng đêm, mọi thứ trở nên nhòa đi trong mắt cô, cô đưa tay che ngang mặt để cảm xúc khỏi bật tuôn ra…Đau…Nước mắt cũng chẳng ích gì khi cô sắp phải rời khỏi nơi này, rời khỏi nơi đã mang lại bao kỉ niệm. Rời khỏi người cô yêu…
Đường phố về khuya vẫn đông người qua lại, cô cũng hòa lẫn vào dòng người ấy để bớt cô đơn…Giờ này, Mạnh Quân nơi đâu? Có nhớ đến cô dù chỉ là một chút không?...Cô muốn được nhìn thấy Mạnh Quân, muốn được hơi ấm của Mạnh Quân che chở…Vì giờ đây, cô gái nhỏ cô đơn và lạnh…Cái cảm giác mất đi một thứ gì đó quan trọng nhất trong cuộc đời…
Gió vẫn thổi!!!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận