Quá Khứ Sẽ Qua

Những dòng tin nhắn từ một số máy lạ khiến Minh Thư hốt hoảng. Cô không tin vào mắt mình nữa. Thẫn thờ, không một phản ứng. Rồi bỗng cay xè nơi khóe mắt… Minh Thư không biết chuyện gì đang xảy ra với cô nữa. Anh ấy đã trở về…Đã liên lạc với cô… Ba năm, mười tháng, hai ngày…
Như một cơn bão nhỏ ập xuống vùng đất đang khô cằn vì hạn hán. Cô vừa bất ngờ, vừa vui, vừa buồn khi nghĩ đến anh và…nghĩ đến Quân! Phải làm thế nào đây…
Hơn ba năm trước đây,vào buổi tối hôm ấy. Khi mà trời rải những hạt mưa nặng nề xuống mặt đất, cũng là lúc hai trái tim đang đau đớn khôn cùng, lặng lẽ nhìn nhau mà không thể hé nên một lời… Và, đó cũng là lần cuối cùng, cô gặp anh, trước khi anh quyết địng buông tay cô để tìm đến với khát vọng cháy bỏng của chính bản thân. Anh đi, không một tin nhắn hay một cuộc điện thoại kể từ giây phút đó. Họ xa nhau, và tình yêu cũng chết lặng từ đó… Vậy mà, giờ đây… Anh lại trở về như kí ức của ngày mưa, nhẹ nhàng như chưa hề xa cách…Khiến tim cô đau nhói. Minh Thư vẫn còn nhớ sau cái ngày a đi, mùi tanh của máu, vị mặn của nước mắt vẫn ám ảnh cô… Cô hận anh, vì đã rời xa cô và đi theo ước mơ của mình. Nó đã chiếm lĩnh trái tim anh và khiến anh gạt bỏ cô ra khỏi đó. Cái khát vọng được lập nghiệp tai nơi đất khách quê người. Chính nó đã giết chết tình yêu của cô…
Minh Thư lại khóc…
Cái cảm giác đau đớn ngày nào lại trở về bên cô, vết cắt nơi cổ tay đã trở thành vết sẹo mà không bao giờ lành. Cũng như vết thương trong trái tim cô vậy…
“Minh Thư… Anh đã về, mình gặp nhau được không em?”
Tại sao….
Số phận đùa ác quá…
Quá khứ lại hiện về trong Minh Thư, rõ nét… Từng cái nắm tay, từng cái ôm… Từng nụ hôn… Cô vòng tay siết chặt lồng ngực, cố gắng dỗ dành cho trái tim đừng thắt lại… Nhưng sao… Ngẹt thở… Đôi mắt nhòe dần, mờ nhạt đi cái dòng tin nhắn trên điện thoại.
Khóc là yếu đuối, đau khổ…
Vẫn biết là như thế…
Nhưng…
Khóc mà không thể thành tiếng được còn đau khổ gấp vạn lần.
Đôi môi cô mím chặt đến nỗi bật cả máu…
Có ai hiểu được cái cảm giác đó không? Cảm giác quá bất lực…
( Các bạn hãy thử là Minh Thư rùi sẽ hiểu cái cảm giác đó…)
Bàn tay run rẩy, cô lặng lẽ ấn từng phím chữ…
“Xin lỗi… Anh nhầm máy rồi…”
Switch off!

Cuộc sống vẫn thế, vẫn khắc nghiệt đẩy con người ta vào những hoàn cảnh trớ trêu như vậy. Có một số người vẫn đủ dũng cảm đối diện dù cho kết quả có là gì. Nhưng cũng có ai đó không thể vượt qua được, họ đau đớn lảng tránh nhưng số phận thì không thể thay đổi. Liệu rằng, vẻ bên ngoài cứng rắn có thể bao bọc được những xúc cảm trong tâm hồn cùng với trái tim yếu đuối đang quá mệt mỏi với sự thật??? Và, Minh Thư… Cô sẽ phải làm gì???

Hà Thư không rời mắt khỏi con gấu bông, đôi chân tung tăng bước vào biệt thự mang theo một thứ gì đó hạnh phúc. Một thứ hạnh phúc nhỏ và nhẹ nhàng!
- “ Chị ơi, em về rùi nè”
Đôi mắt Minh Thư choàng tỉnh sau một giấc ngủ ngắn, cô lau vội những giọt nước mắt trên cằm và má.
- “Ừ, em đi đâu về thế?”
- “Hihi! Không nói đâu”
- “Ôi! Hôm nay còn toe toét nữa chứ…”
- “Giọng chị có vẻ mệt, chị sao thế?”
- “Chị… Chị không sao…”
- “Giờ này mới chịu dậy thì mệt là phải. hihi. Dậy nấu cơm cho em ăn đi”
- “Em tự nấu đi, chị không ăn đâu!”
- “Sao vậy chị??? Không nói e ra ngoài nè, cho ở đây buồn một mình luôn đóa na”
- “Ử e ra ngoài đi”
Cô gái nhỏ giả vờ giận dỗi, quay lưng định bước ra cửa thì…
- “Em…”
- “ Có chuyện gì thật à chị, chị nói em nghe đi ạ”
- “Vũ Minh…”
- “Sao ạ? Vũ Minh làm sao? Anh ấy liên lạc với chị rồi à?”
- “Không những liên lạc… Mà còn muốn gặp chị! Anh ấy đã về…Huhu”
- “Sao cơ? Thế giờ chị tính sao ạ???”
- “Chị không biết. Hà Thư, chị phải làm sao đây…”
- “Anh Quân không biết chứ?”
- “Làm sao chị có thể để anh ấy biết chứ…”
- “Đúng, chị không được để anh Quân biết, em không muốn chị khiến anh ấy đau khổ thêm lần nữa. Trước đây là quá đủ rồi chị à!”

- “Chị biết nhưng…”
- “Chị còn quá yêu anh Minh phải không ?”
- “Phải… Nhưng chị cũng rất hận anh ấy”
- “Híc. Anh ấy đã bỏ chị mà đi, đã không nghĩ đến cảm giác của chị. Anh… à không, hắn ta không xứng đáng. Chắc lúc ấy hắn ta nghĩ chị còn quá trẻ con, nên đã trêu đùa chị.”
- “Chị không biết… Huhu… Chị phải làm sao hả em? Giá như anh ấy đừng trở về, đừng liên lạc với chị… Để chị có thể quên đi cái quá khứ đó…”
- “Đừng khóc mà chị…”
- “Tại sao? Tại sao hả em…?”
Hà Thư ôm chị gái mình vào lòng, khẽ nghe tiếng nước mắt của chị… Cô cũng đau đớn không kém.
Trong cuộc sống này, đôi khi ai đó tưởng chừng mình quá đau khổ, quá bất hạnh khi rơi vào những tình cảnh éo le của tạo hóa. Nhưng có ai biết, bên cạnh mình còn có những người không thể nói ra nỗi đau ấy. Có ai đó nhận thấy trái tim của mình thật sự cần ai nhưng các bạn biết không? Còn có những người không thể hiểu và cảm nhận được: Họ Cần Ai!

Đứng trong khoảng lặng của tâm hồn, nó – Mạnh Quân tìm về một chút yên tĩnh tận đáy lòng. Ánh sáng yếu ớt của chiếc đèn ngủ không làm vơi đi bóng tối trong căn phòng, có lẽ là cả căn biệt thự. Đêm nào cũng thế, tối và mờ ảo. Kể từ khi vụ tai nạn của Minh Thư đến giờ, ngay cả khi cô gái ấy đã trở về nhưng KHÔNG THỰC SỰ NGUYÊN VẸN VỀ TÌNH YÊU VÀ TÂM HỒN, nó dường như đã quên đi sự có mặt của đèn điện. Chỉ nó và bóng tối! Lúc này cũng vậy! Nó không suy nghĩ gì cả, nhưng sao đầu óc cứ mông lung. Trong tâm trí là một khoảng trắng, và, một vệt sáng mờ nhạt…
Sàn nhà lúc này toàn mẩu thuốc lá, của cả tối qua nó chưa kịp dọn nữa. Cảm giác gì đó rất khó chịu ập đến, xộc vào tim nó… Bất An! Mọi chuyện vẫn chưa yên ổn, mặc dù Minh Thư đã trở về, hình ảnh về Hà Thư cũng thưa dần nhưng lại không mờ nhạt.
“Đến nhà anh chơi nhé!”
Nó sent tin nhắn rồi hồi hộp chờ đợi nhưng mãi mà không thấy Minh Thư reply. 15 phút…30 phút…rồi 1 tiếng. Thời gian trôi qua như đốt cháy lồng ngực nó. Vậy là, cảm giác đã đúng. Nó vội vàng thay quần áo, phi xe đến nhà người yêu. Lúc này đã 8h tối. Bụng nó đang sôi lên ùng ục vì đói. Nó ngại nấu cơm nên định rủ Thư đến nhà. Nhưng sự bất an cứ ám ảnh nó khiến nó cũng chẳng thấy đói nữa. Nó thật sự lo lắng.
Còn cách một đoạn ngắn nữa là đến nơi rồi, bỗng xe nó chết máy.
- “Biết vậy đi xe đạp. Híc…”
Nó đang lúi húi với chiếc AB thì một chiếc Lexus phóng qua, dừng trước cửa nhà Minh Thư!
“Ai vậy? Chẳng nhẽ…”
Người đàn ông trẻ bước xuống xe, có lẽ chỉ hơn nó khoảng 4 tuổi. Anh ta nhấn chuông, tay cầm một bó hoa hồng to. Vẻ sang trọng và lịch thiếp của anh khiến sự bất an trong nó tăng lên tột đỉnh. Nó sợ…
Anh ta là ai? Đến đây làm gì? Gặp ai???
Bao nhiêu câu hỏi vẫn không buông tha cho nó. Đôi mắt không rời người đàn ông kia nửa bước…
- “Chị ơi! Ai bấm chuông kìa, chị ra mở cửa đi, em đang tắm!”
- “Tối rồi ai còn đến nhỉ?”
- “Sao em biết được, chắc anh Quân đó”
- “Vậy em phải ra mở chứ.hehe”
- “Cứ trêu em. Híc. Mở đi không người ta đợi.”
- “Ừ, chị biết rồi”
Nghe tiếng cửa mở, người đàn ông sang trọng chỉnh lại trang phục, bước lại gần chiếc ô tô hơn.
- “Minh Thư…” – Giọng nói tràn đầy sự xúc động của anh làm Minh Thư ngạc nhiên và hoảng hốt…
- “Vũ Minh…???”
- “Phải, anh về với em đây…”
- “Xin lỗi, tôi không quen anh!” – Đau khổ hòa lẫn trong phát âm của cô cũng khiến cho Vũ Minh hiểu.
- “Thư à, anh xin lỗi, thực ra anh về là muốn giải thích tất cả với em. Thực sự anh có lí do của mình mà em!”
- “Lí do à? Lí do là anh đã bỏ tôi để đi theo cái mà anh gọi là ước mơ ấy hả?”
- “Không, thực ra thì…”
- “Thôi, anh đi đi. Tôi không muốn gặp anh!”
Bàn tay cô định kéo cánh cổng lại nhưng không kịp, anh đã nhanh chóng nắm lấy bàn tay ấy, bàn tay sau bao năm xa cách, bao nhiêu tình cảm lại tràn về trong họ. Đau đớn, hận thù nhưng sâu đậm!
Anh siết chặt cô vào lòng như không hề muốn buông ra, mặc cho cô phản ứng, giãy giụa. Thậm chí là nước mắt… Hơi ấm thân quen ấy khiến xúc cảm trong tim cô như bật máu. Nỗi nhớ…da diết… Sau hơn ba năm…
- “Tại sao hả anh? Huhu… Tại sao anh bỏ em mà đi chứ…???”
- “Thư ơi, anh xin lỗi ! Thực sự là anh có lí do mà…”
- “Tha lỗi cho anh đi em, chúng mình bắt đầu lại từ đầu… Được không em???”
- “Em…”
Không chờ Minh Thư trả lời, Vũ Minh ôm chặt cô hơn nữa, đôi môi anh không thể chịu đựng thêm giây phút, khoảng thời gian xa cách quả là một cực hình! Cái hôn từ anh, vẫn nhẹ nhàng, ấm nóng nhưng cũng rất mãnh liệt. Tim cô tê dại. Thù hận đã bị nỗi nhớ và tình yêu đánh bại.
Say đắm…
Hạnh Phúc…

Nhưng…
Đằng xa…
Ánh nhìn vô hồn của người con trai tội nghiệp…
Và… Sự xót xa của người con gái đứng trên ban công…
Họ cùng đưa tay lau những giọt nước mắt vô tội…
- “Hai người như thế đã đủ chưa???” – Tiếng Hà Thư vọng ra từ khoảng sân rộng. Cô lê đôi bàn chân nặng trĩu bước đến.
- “Hà Thư…” – Minh Thư vội vã buông Vũ Minh ra, quay lại nhìn Hà Thư. Vũ Minh cũng thế, nhưng anh khá bình tĩnh.
- “Hà Thư, lâu không gặp em. Em vẫn khỏe chứ?”
- “Không dám, cảm ơn anh” – Cô quay sang Minh Thư – “Chị đang làm gì vậy? Chị có biết” – Đôi bàn tay nhỏ bé của cô hướng ra xa .
Cả ba người họ đưa mắt nhìn theo hướng Hà Thư chỉ. Trong giây phút hốt hoảng, Minh Thư chỉ kịp nhìn thấy bóng người ngồi trên xe máy lao nhanh trong đêm. Chỉ 5s, chiếc đèn xe đã bị bóng đêm bao trùm. Không khí ngột ngạt dâng lên tột độ. Họ đều hiểu.
- “Sao? Giờ thì hai người vui rồi chứ?”
- “Người đó có phải Hoàng Mạnh Quân? Con trai út của Đại Thế Lực Hoàng Gia bên CaNaDa?”
- “Phải. Và đó cũng chính là người yêu của chị Minh Thư!”
- “Minh Thư không yêu thằng nhóc đó! Phải không em?”
Nghe nhắc tên mình, Minh Thư khẽ ngẩng đầu lên, bất thần…
- “Em…”
- “Hai người có biết anh ấy đã phải chịu tổn thương như thế nào không? Vậy mà… Còn anh nữa. Anh quay lại đây làm gì, chẳng phải trước đây anh đã bỏ chị tôi mà đi sao?”
- “Anh xin lỗi, thực sự là anh có lí do. Cho anh vào nhà để giải thích nhé .”
- “Hừ, còn gì mà giải thích”
- “Nha em”
- “Tùy anh, vào nhà đi.”
- “Cảm ơn em vợ!”
- “Hừ”
Minh Thư vẫn im lặng, cô không biết phải nói gì lúc này nữa…
Trong khoảng lặng, hình bóng Quân chợt hiện về khiến tim cô đau nhói vì cảm giác tội lỗi…

Nơi đường khuya, có một chiếc AB phóng trên quốc lộ với tốc độ kinh hoàng!
Và, chủ của chiếc xe đó không còn biết gì nữa. Mệt nhoài. Bàn tay run lên vì lạnh, mắt lại nhòe đi, mặc cho bụi, gió cứ thế táp vào mặt, nó vẫn lao đi…
Cứ thế, cho đến khi…
Một chiếc ô tô tải từ phía đối diện đang lảo đảo như một gã say đi tới…
Phanh gấp…
Nhưng…
Kitttttttttttttttttttttttttttttttttttttttttttttttt ttttttt!!!
Người đi đường nghe thấy tiếng còi của xe cứu thương…
Đúng thế…
Một vụ tai nạn…
Nạn nhân là một cậu nhóc 18 tuổi, hiện đang bất tỉnh. Máu chảy ra từ đầu quá nhiều khiến ai cũng kinh sợ.
Máu…Máu…
Xung quanh chỗ nó nằm mê man, là một vũng máu…
Tanh… Và đau đớn…

- “Chuyện là như vậy đó em, thực sự anh rời Minh Thư mà đi không phải vì hết yêu…”

- “Hừ, tin được không?”
- “Thật sao anh? Là do ba mẹ em phản đối sao?”
- “Phải, em có nhớ cái lần ba mẹ em về nước không? Ba em đã gặp anh, đã phản đối, không cho anh được phép yêu em vì gia đình anh quá nghèo”
- “Sau đó?” – Hà Thư vẫn chưa thực sự tin.
- “Sau đó anh đã quyết định ra đi để kiếm thật nhiều tiền, anh tự hứa với bản thân rằng phải cố gắng để có thể cưới được em, được ba mẹ em đồng ý!”
- “Tại sao anh không liên lạc với em? Không nói tất cả với em?”
- “Lòng tự trọng của một người đàn ông không cho phép anh như thế em ạ, em hiểu cho anh không Minh Thư?”
- “Thôi được, coi như lời anh nói là đúng, thế giờ hai người định tính sao? Còn Mạnh Quân thì sao? Anh ấy đã quá khổ rồi!”
- “Anh sẽ nói chuyện với cậu ấy!”
- “Chị không biết phải làm sao nữa, Hà Thư. Chị không muốn mất Vũ Minh một lần nữa!”
- “Vậy là chị nhẫn tâm nhìn Mạnh Quân đau khổ , sống không phải người, mà chết không phải ma!”
- “Chị…”
- “Nhẫn tâm, hai người thật quá đáng. Híc”
- “Có lẽ em rất lo cho Mạnh Quân thì phải?” – Vũ Minh đã nói đúng .
- “Phải… Vì em yêu anh ấy! Em đã tưởng chị Minh Thư và Mạnh Quân sẽ được hạnh phúc khi em không làm anh ấy khó xử nữa. Vậy mà giờ mọi chuyện lại xảy ra như thế này.”
- “Chị xin lỗi… Em gọi cho Quân xem anh ấy đang ở đâu đi. Có lẽ…”
- “Vâng…”
Tút… Thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được…
- “Anh ấy tắt máy rồi, tự nhiên em thấy lo quá…”
- “Để anh đi tìm cậu ấy…”
- “Không, em sẽ đi.”
- “Hay để bọn chị đi cùng!”
- “Em đã nói không mà. Thế đi”
- “Híc…”
Đôi chân nhỏ bé lại bước ra khỏi phòng. Cô ngồi lên chiếc Lead trắng, phóng đi trong sự lo lắng phập phồng. Nhà của Mạnh Quân không có ai, bóng đen bao trùm lên tất cả, Hà Thư thất vọng và cảm giác bất an dâng lên đột ngột. Cô gái nhỏ quay đầu xe, đi theo cảm tính…
Cô cũng không biết mình đang đi về đâu. Có ánh sáng của đèn đường đưa cô thoát khỏi thế giới của bóng tối dày đặc. Phía xa, có rất nhiều người. Cả tiếng còi xe cứu thương còn văng vẳng đâu đây. Có lẽ… Vừa có một vụ tai nạn xảy ra… Bất thần, tim cô đập mạnh…
- “Chị ơi, ai bị tai nạn thế ạ” – Cô gào lên trong sự hoảng hốt.
- “Là một cậu nhóc đi AB, máu chảy nhiều lắm, họ đưa đi bệnh viện rồi..”
Như sét đánh ngang tai, Hà Thư không còn đứng vững bằng đôi chân của mình nữa, cô hoang mang…
Thoáng nghe ai đó đang nói chuyện với nhau…
- “Chắc thằng bé không qua khỏi đâu, mất nhiều máu thế cơ mà, khổ thân quá.”
- “Ôi trời, nó phóng xe như gió, chết là đúng…”
Không…
Không thể nào…
Cô gái nhỏ quằn quại ôm lấy lồng ngực… Nước mắt giàn giụa… Cô hét lên…
“KHÔNG… ANH KHÔNG THỂ CHẾT…”
Tất cả mọi người đều quay lại, nhìn Hà Thư với ánh mắt thương cảm…
- “Em là người yêu cậu ấy à? Vậy đến bệnh viện mau lên”
- “Vâng, em đi liền…Huhu”
Hà Thư lại loạng choạng lái xe đi, bỏ lại sau lưng những ánh nhìn, những câu nói…
Chỉ còn hình ảnh của Mạnh Quân trong cô lúc này…

Thân thể cô gái nhỏ mềm nhũn, đôi bàn chân đang dùng tất cả những sức lực còn lại để lê bước khắp trong bệnh viện. Cô tìm đến phòng cấp cứu, ghé mắt sát vào ô cửa kính dày… Từng phòng, từng phòng một. Và, tim cô đau thắt lại khi trong kia là người cô yêu cùng những vệt máu. Hà Thư đẩy cửa lao vào nhưng bị một bác sĩ chặn lại. Cô hét lên bằng tất cả hi vọng, bằng tình yêu của cô, bằng tất cả những gì có thể…
- “Quân ơi cố lên anh, đừng xa em, em không thể mất anh thêm lần nữa… Quân ơi…”
Không tiếng đáp trả (dĩ nhiên), chỉ có những ánh mắt của người lạ đang hướng vào cô. Đau đớn…
Thứ ánh sáng trong phòng cấp cứu, cử chỉ của bác sĩ, y tá, nét mặt của họ… tất cả đều làm tâm trí cô hoảng loạn, rối bời…
“tít tít tít tít……”
- “A lô” – Run rẩy từng câu, cô trả lời điện thoại.
- “Em đang ở đâu vậy? Mạnh Quân về nhà chưa em?”
- “Anh ấy…”
- “Sao em?”
- “Bị tai nạn rồi, đang trong bệnh viện, nhiều máu lắm, em sợ… Huhu”

- “Em bình tĩnh đi, bệnh viện nào giờ chị sẽ đến”
- “Đi thẳng đường quốc lộ sẽ đến…híc”
- “Giờ chị đến”
Nghe xong cuộc điện từ Minh Thư, Hà Thư ngồi xuống ghế chờ nơi bệnh viện. Khuôn mặt cô thất sắc và tái mét… Lo lắng cùng với một chút hi vọng.
“Anh sẽ không sao… Quân à, cố lên anh… Anh sẽ trở về bên em phải không???”
“Đừng xa em…”
“Anh nhé…”
Cô gái nhỏ mệt mỏi dựa lưng vào tường, không biết từ lúc nào, cô đã thiếp đi. Trong giây phút chợp mắt, cô thấy Quân, anh ấy vẫy tay chào cô rồi bước đi…xa lắm…Mặc cho cô gào thét, anh vẫn bước…Hà Thư chạy theo nhưng… càng theo anh ấy lại càng xa tầm tay của cô hơn, rồi…biến mất sau làn khói trắng mờ ảo…Một mình bơ vơ giữa bốn bên là cát, cô khóc, gào thét trong tuyệt vọng mà vẫn không ai đáp lại…
- “KHÔNG! KHÔNG THỂ NÀO… ĐỪNG BỎ EM, QUÂN ƠI…”
- “Hà Thư, Hà Thư… tỉnh lại đi em…”
Hà Thư mệt nhọc mở mắt, những giọt nước nóng hổi vẫn đang lăn dài trên mặt cô. Mặn đắng… Nhưng thật hạnh phúc khi đó chỉ là mơ…
- “Chị đến rồi à, cả anh Minh nữa.”
- “Ừ, em sao thế? Mạnh Quân thế nào rồi, anh ấy đã tỉnh lại chưa?”
- “Vẫn đang trong kia, người ta không cho em vào. Huhu”
- “Em đừng khóc, anh nghĩ cậu ấy sẽ không sao đâu.”
- “Mà hai người không nên ở đây, nếu như anh ấy tỉnh lại…”
- “Không sao đâu em à” – Minh Thư nói nhưng vẫn không rời mắt khỏi phòng cấp cứu. Cô đang thấy rất ân hận, vì tất cả đã gây ra cho Mạnh Quân.
Không khí u ám của bệnh viện bao trùm lên tất cả. Vũ Minh vừa ra ngoài mua chút đồ ăn. Có lẽ sẽ quay lại nhanh thôi. Còn lại Hà Thư và chị gái của mình, họ cùng đang lo sợ một điều không may xảy ra…
- “Hai chị em ăn đi” – Vũ Minh đã quay lại, anh chìa túi đồ ăn cho Minh Thư.
- “Em không muốn ăn.” – Có lẽ cô không thể nuốt nổi khi người cô yêu thương đang đau đớn từng cơn về thể xác lẫn tinh thần trong phòng đối diện.
- “Em phải ăn thì mới có sức chứ”
- “Em…”
- “Ai là người nhà của Hoàng Mạnh Quân?” – Ông bác sĩ vừa gọi vừa dơ chiếc chứng minh thư từ trong ví của nó, nheo mắt nhìn. Cái nhìn sâu thẳm, báo hiệu một chút lo lắng…
- “Dạ cháu…” – Hà Thư vội chạy đến.
- “Cháu là gì của bệnh nhân?”
- “Dạ, cháu là… em gái ạ”
- “Ừ, anh cháu đã qua cơn nguy kịch nhưng còn phần hồi phục sức khỏe thì…”
- “Thì sao hả bác???” – Hà Thư rơm rớm nước mắt, cô sợ hãi…
- “10/100. Cũng có thể là hôn mê suốt đời, trở thành người thực vật…”
- “Sao cơ ạ. Tại sao? Tại sao chứ? Bác phải làm gì đi chứ???” – Hà Thư gào lên, cô không còn đủ bình tình nữa. Đôi tay cô lắc mạnh vai ông bác sĩ.
- “Bình tĩnh nào em, Vẫn còn 10 phần trăm hi vọng, còn nước còn tát mà…”
- “Cháu bình tĩnh đi, có một số trường hợp đã tỉnh lại dù phần trăm còn ít hơn của anh cháu. Cháu hãy cố gắng chăm sóc tốt cho anh trai. Bệnh viện sẽ giúp đỡ hết sức mình”
- “Phải đấy Hà Thư, anh nghĩ trước hết phải chăm sóc cho Mạnh Quân thật tốt, anh tin cậu nhóc ấy sẽ tỉnh lại.”
- “Hai người vui rồi chứ? Em gét hai người.Huhu…”
- “Hà Thư… Hà Thư…”
Cô gái nhỏ chạy đi trong đau khổ…
Chạy…
Hay để trốn tránh sự thật???...
Cô không dám đối diện với cái sự thật ghê ghớm này…
Sự thật…
Có lẽ, Mạnh Quân sẽ không trở về nữa…
Tuyệt vọng…
Đêm Khuya Vắng Gợi Thêm Nhiều Cay Đắng…
Tiếng Bi Ai Thổn Thức Dưới Trăng Mành…
Tim Buốt Lạnh, Con Tim Trần Buốt Lạnh…
Lặng Mà nghe Ai Gẩy Khúc Sầu Thương…
Ngón Tay Run, Rung Động Giữa Đêm Trường…
Khiến Trăng Nước Đắm Say Sầu Ly Biệt…

Cuộc sống lại thêm một lần tàn nhẫn với những kiếp người bé nhỏ, họ đau đớn… Một số người thì vẫn bình tĩnh, đối diện với sự thật. Một ai đó sợ hãi trốn tránh tất cả… Và, có những người không đủ dũng cảm để tỉnh dậy, hay cũng có thể họ chưa đủ dũng khí để chấp nhận tình cảm của mình…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận