Quá Khứ Sẽ Qua

Gần mười hai giờ, nó hít một hơi dài rồi bước ra khỏi nhà Hà Thư. Mùi hương của cô ấy vẫn còn vương trên người nó. Chưa bao giờ nó ở nhà ai đến khuya như thế này. Kể cả Minh Thư, cô chưa bao giờ dẫn nó về nhà cả. Cũng chưa bao giờ kể về gia đình cô ấy. Vậy mà, Hà Thư thân thiết với nó quá. Họ là hai người khác nhau. Phải…
Điện thoại nó lại reo lên. Lại là tin nhắn của Phương Mai.
“Anh Quân, sao không nhắn tin lại cho em. Anh ngủ rồi à?”
“Ừ, anh quên. Anh chưa ngủ.”
“Em nhớ anh quá. Anh nhớ em không? Hi”
“Hấp, nói lung tung”
“Sao ạ. Hihi. Nhớ thật mà”
“Ừ, hì”
“Sao anh ngủ muộn thế?”
“Ừ anh vừa ở nhà bạn về”
“Ai vậy, em biết không ạ”
“À… Em không biết đâu. Thôi anh đi về đã”
“Anh về đi nha. Muộn rồi đó. Moahhh anh. Hihi”

Một cuộc điện thoại đường dài từ Canada. Ba mẹ nó nói sẽ về thăm nó một tuần.trong nay mai thôi, nó sẽ được gặp gia đình của nó. Anh cả Mạnh Long của nó cũng sẽ về. Nó nửa vui, nửa buồn. Nó không thể để ba mẹ và anh nó thấy nó sống như thế này được. Nó sẽ phải dọn dẹp lại nhà cửa, chuẩn bị ít đồ ăn. Nhưng còn kết quả học tập thì làm sao nó có thể thay đổi. Chẳng nhẽ để ba mẹ và anh của nó biết nó phải ở lại lớp à?
Trong giây phút, nó lại nhớ tới Minh Thư cùng với kết quả học tập của mình. Nó không biết phải làm sao nữa. Có nên nói cho ba mẹ biết về tất cả mọi chuyện không? Tháng ngày qua nó đã sống buông thả quá. Nó biết thế, nhưng nó không đủ dũng cảm để đối mặt với sự thật… Cuối cùng nó đã buông xuôi. Dù sao cũng đã đến lúc nó nên nói sự thật với ba mẹ, nó mong được sự tha thứ.
“A lô, Thư à?”
“Em đây anh”
“Em khỏe chưa?”
“Em khỏe rùi anh ạ, nhờ anh đó. Hi”

“Thế chiều nay rảnh không? Giúp anh tí việc.”
“Với anh lúc nào em cũng rảnh. Hi. Việc gì thế anh”
“Ba mẹ anh sắp về thăm anh, chiều đi siêu thị với anh nhé, anh không biết nên mua những gì.”
“Vâng ạ. Chiều anh đón em nhá”
“Ừ. Hi”
Có lẽ Hà Thư cảm nhận được sự vui vẻ và hạnh phúc trong lời nói của nó. Cũng phải, đã hơn nửa năm rồi, ba mẹ có về thăm nó đâu. Cả anh Mạnh Long nữa. Nó nhớ họ lắm. Nó thèm một bữa cơm gia đình. Và sắp rồi, nó sẽ được gặp gia đình của nó, được ngồi bên mâm cơm ấm cúng có đầy đủ thành viên trong gia đình. Nó hạnh phúc… Nó cũng không hiểu vì sao nó lại nhờ Hà Thư nữa. Có lẽ nó chẳng còn ai thân thiết nữa, kể từ ngày nó trở thành một học sinh cá biệt… và một phần vì cô ấy giống Minh Thư…
Một buổi chiều bận rộn nhất từ trước đến giờ, nó và Hà Thư mua bao nhiêu là đồ. Thức ăn, đồ uống, hoa quả… Nó vui lắm. Luôn miệng cười nói. Hà Thư khe khẽ nhìn nó, mỉm cười. Tối nay, nó mời Hà Thư ở lại ăn cơm cùng nó, bữa cơm hai người. Lâu lắm rồi, những giây phút hạnh phúc mới tràn ngập trong tâm trí nó. Họ cùng nhau nấu ăn, cười đùa. Người ta có thể nhận thấy một Quân khác lúc này… Nó chờ mong ngày đoàn tụ gia đình biết chừng nào…
- “Đã xong. Hihi”
- “Oa, em nấu ăn khá nhỉ? Có độc không đó. Haha”
- “Hihi. Lâu rồi em mới ăn cơm hai người đó. Cảm ơn vì đã mời em nha”
- “Em giúp anh rất nhiều mà. Anh phải cảm ơn mới đúng.”
- “Hihi”
- “Để anh đi lấy cốc. Em uống gì? Bia hay nước ngọt. Mà con gái thì uống nước ngọt đi.”
Nói rồi nó nhanh nhẹn chạy đi lấy cốc.
“Tít Tít Tít Tít….”
Hồi chuông dài đổ lên từ điện thoại bàn trong phòng khách.
“A lô”
“Quân à, mẹ đây”
“Mẹ à, con vui quá, bao giờ ba mẹ về ạ, con nhớ mọi người quá.” – Nó vui như một đứa trẻ con vậy. Nhưng…

“Quân à, mẹ xin lỗi…”
“Sao cơ?”
“Ba có việc đột xuất nên không về được, để lần sau con nhé…”
Nó im lặng. Tim nó như vỡ tan ra… Nước mắt chực chờ rơi xuống. Tai nó ù đi, tưởng chừng như không nghe thấy gì nữa.
“Quân à. Quân… A lô, a lô”
Nó cúp máy…
Bao nhiêu hi vọng cùng niềm hạnh phúc chợt tan biến. Bàn tay nó buông thõng, chiếc cốc thủy tinh rơi xuống đất theo những giọt nước mắt. Nó thất vọng. “Choang…” Những mảnh vỡ li ti bắn ra nền gạch hoa. Hà Thư từ bếp chạy đến. Nhìn Quân, cô đã hiểu. Nó gục mặt xuống hai đầu gối, có lẽ để che đi những giọt nước mắt đau khổ. Họ đâu có quan tâm đến nó, nếu không thì đã về thăm nó, đằng này, đã hơn nửa năm… Vậy mà…Hà Thư lặng lẽ ngồi xuống cạnh nó, vòng tay ôm nó. Một sự im lặng… Nó tựa đầu vào Thư như một đứa trẻ đang làm nũng, nước mắt vẫn không ngừng rơi. Lần đầu tiên nó yếu đuối như vậy trước mặt một người con gái…
- “Anh nhớ họ lắm….”
- “Em hiểu mà”
- “Có lẽ họ không muốn gặp anh”
- “Không phải đâu anh…”
Lại im lặng… Không khí trong phòng ngột ngạt đến khó tả. Ánh sáng hiếm hoi của mặt trời đã tắt hẳn. Trời đã về đêm, từng đợt gió nhẹ nhàng lùa vào căn phòng khiến hai con người ấy sát lại gần nhau hơn. Không ai nói lời nào… Lúc này, Hà Thư là chỗ dựa duy nhất cho nó.
- “Thôi, mặc kệ họ đi. Dù sao họ cũng không về nữa.”
Nó kéo Hà Thư đứng dậy. Cố tỏ ra mạnh mẽ.
- “Mình đi ăn cơm.”
- “Vâng…”
Thức ăn đã nguội lạnh. Cô gái nhỏ nhanh nhẹn đun nóng lại thức ăn. Nó ngồi tựa vào ghế. Nuốt từng li rượu. Men rượu cay xè khiến nó nóng cả người. Cởi chiếc áo khoác ngoài ra, nó đưa một li rượu cho Hà Thư.
- “Uống với anh.”
- “Nếu anh thích thì không vấn đề.”

- “Mà thôi, con gái. Em ăn đi”
Hà Thư đâu có chịu. Cô giằng lấy li rượu từ tay nó, uống cạn. Hơi nóng bốc lên khuôn mặt khiến cô hơi choáng váng.
- “Thôi, anh xin. Ăn đi rồi anh đưa về không muộn.”
- “Anh uống thì em uống.”
- “Thế anh hút thuốc có dám hút không?” – Nó đốt một điếu thuốc, rít một hơi dài.
- “Đưa đây”
Hà Thư đưa điếu thuốc lên miệng, khói thuốc xộc lên mũi. Cô ho sặc sụa.
- “Thôi, anh thua” – Nó vứt điếu thuốc vào cái gạt tàn trên bàn ăn. - “Ăn đi, người đâu mà bướng thế không biết.”
Nó bật một lon nước ngọt đưa cho Hà Thư.
- “Rượu cay quá anh ơi, em nóng lắm.”
- “Thấy chưa. Nói mà không chịu nghe”
- “Hihi. Bây giờ cứ làm sao ý.”
- “Say hả. Kém thế. Mới có tí. Haha” – Nó bật cười rồi lại uống cạn li rượu.
- “Đưa đây. Ai kém chứ. Hứ”
Không chờ nó phản ứng, Hà Thư cầm cả chai rượu tu. Nó giật mình.
- “Ôi trời, anh xin em. Say ra đấy thì khổ anh. Con gái mà thế à?”
Nó giật mạnh chai rượu từ tay Hà Thư, khiến rượu văng tung tóe khắp sàn nhà. Người cô gái nhỏ sặc mùi rượu. Lưỡi và cổ họng cô cay xè. Như muốn xé toạc ra vậy.
- “Haha, còn kêu em kém nữa không? Yên tâm đi, em không say đâu. Mà có say thì đi ngủ, mai cuối tuần mà.”
- “Cái con bé này, tí say anh liệu hồn.”
- “Say đâu. Hihi. Nóng quá đi mất.”
Hà Thư kéo khóa, cởi chiếc áo khoác vắt lên ghế. Làn da trắng nõn nà lộ ra.
- “Mặc ngay áo vào, muốn bị cảm à?”

- “Ơ. Em nóng. Hay nhỉ?”
- “Ơ. Không nghe anh nữa hả?”
Cô gái nhỏ bước ra khỏi ghế, tiến về phía nó.
- “Nghe anh á? Nghe cái gì cơ ạ?”
- “Trời ạ. Bắt đầu ăn nói lung tung rồi. Con bé này.”
- “Ăn cơm nào, đút cho em đi. Hihi”
- “Ôi trời… Chết mất…”
Ghé sát vào khuôn mặt của nó. Hà Thư thì thầm. Lời nói không hẳn là của một kẻ ngấm hơi men.
- “Anh có yêu em không? Anh hãy quên chị Minh Thư đi, dù chị ấy có trở về đi chăng nữa cũng không xứng đáng với tình cảm của anh dành cho chị ấy.”
- “Em nói gì? Hà Thư? Em đừng xúc phạm Minh Thư. Cô ấy đã mất. Em đừng nói như thế.”
- “Mất??? Hahahaha….”
Một tràng cười giòn dã xen lẫn sự đau khổ từ Hà Thư. Cô ngồi xuống ghế. Gục đầu vào vai nó… Có lẽ cô đã ngủ thiếp đi. Vậy mà nước mắt vẫn lăn dài trên khuôn mặt đỏ rực…
Nó không hiểu Thư nói gì. Hà Thư đã biết chuyện gì sao???
Nó bế Hà Thư lên phòng, khẽ đặt xuống giường, đắp chăn rồi kéo cửa đi ra ngoài phòng khách.
Nó miên man suy nghĩ, tia sáng đỏ rực của điếu thuốc hút giở nổi bật giữa căn phòng bao trùm bóng đêm. Nó không thể nào chợp mắt, nó nghĩ đến những lời của Hà Thư. Tại sao cô ấy nói rằng dù Minh Thư có trở về đi chăng nữa cũng không xứng đáng với tình cảm của nó. Tại sao? Hà Thư thực ra là ai? Những lời nói của cô ấy có nghĩa là sao? Phải chăng Hà Thư đã biết điều gì đó??? Nó không hiểu, thực sự là không tài nào có thể hiểu được chuyện gì đang xảy ra nữa. Phải chăng Minh Thư vẫn còn sống? Không thể nào. Chính mắt nó đã chứng kiến vụ tai nạn mà. Với lại, nếu còn sống tại sao cô ấy không về với nó? Tại sao lại thôi học ở trường? Tại sao không liên lạc với nó? Đúng vậy. Nếu còn sống thì Minh Thư sẽ không bỏ nó mà đi đâu. Có lẽ Hà Thư vẫn chưa biết Minh Thư đã mất. Hừm…
Những câu hỏi cứ vờn quanh đầu nó như đùa cợt vậy. Men rượu đã làm cho nó choáng váng. Nó nên đi ngủ. Vừa định bước chân về phòng, nó chợt nghĩ ra Hà Thư đang nằm trong đó. Nó vội quay bước về phòng khách. Ngả người trên salon, nó tắt điếu thuốc rồi chìm vào giấc ngủ. Câu nói của Hà Thư vẫn theo nó vào tận những giấc mơ! Trong mơ… vụ tai nạn ấy lại ám ảnh nó… Nó mê man…
Hà Thư tỉnh dậy trong một trạng thái khá mơ hồ. Cổ họng cô thấy khát nước, hơi của rượu vẫn còn đọng lại ở đó. Đầu óc choáng váng. Mùi rượu từ người khiến bụng cô nôn nao dờn dợn. Mở mắt ra cô thấy mình đang nằm trên phòng của Mạnh Quân. Có lẽ chàng ta đang ở phòng khách. Trời cũng không lạnh lắm nhưng nếu nằm lâu trên salon cũng có thể bị cảm. Hà Thư ôm chăn tiến về phía phòng khách, cô gái nhỏ đắp chăn cho nó. Nhẹ nhàng như sợ nó tỉnh dậy. Trên sàn nhà những mẩu thuốc vẫn chưa tắt ngấm. Nó vừa chợp mắt được một lúc nhưng tiếng động nhẹ đã khiến nó chàng tỉnh. Vẫn không mở mắt, nó im lặng.
- “Quân à, em xin lỗi vì không dám nói ra sự thật. Vì em không muốn anh phải đau khổ thêm nữa. Có lẽ một ngày nào đó… Minh Thư sẽ về…”
Lời nói ấy… như một mũi kim đâm vào da thịt nó… Nó vẫn im lặng. Trong đêm tối, sẽ không ai nhìn thấy những giọt nước mắt đang lăn trên má nó. Nóng và đau đớn…
Hà Thư đứng dậy, với chiếc áo khoác và kéo cửa ra về. Ngoài trời, bóng đêm bao trùm, những tia sáng hiếm hoi từ đâu đó rọi lại, yếu ớt, nhỏ bé tột cùng. Cô gái nhỏ bước chân trên đường. Xung quanh không một tiếng người, chỉ có tiếng gió thổi từng cơn khiến da thịt cô ớn lạnh. Lúc này đã gần hai giờ sáng…
Trong căn nhà lớn, chỉ còn một mình nó. Trống trải và cô đơn. Tâm trạnh của nó lúc này… đau khổ quá. Những câu hỏi lại dằn vặt nó. Tại sao ? Tại sao? Và tại sao? Phải chăng Minh Thư không còn yêu nó? Nhưng tại sao cô ấy phải làm vậy? Giờ cô ấy đang ở đâu? Hà Thư là ai? Tại sao lại biết nhiều đến thế? Tại sao???... Tiếng khóc bật lên trong im lặng. Vết thương nơi trái tim nó tưởng chừng sắp lành nhưng lúc này lại rỉ máu… Những giọt máu vô hình lại mạnh mẽ chảy. Không âm ỉ mà quằn quại…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận