The Vampire Princess [np, Nữ Công, H]

Cỗ xe ngựa rì rì đi tới, một chốc sau cũng đã đến được cổng lớn. Cánh cổng đã được mở ra từ trước ngay khi những người lính canh gác trông thấy xe ngựa từ đằng xa. Xe ngựa cứ thế mà trực tiếp đi thẳng vào bên trong mà không cần phải dừng lại xuất trình giấy phép.

Dĩ nhiên là thế. Bởi vì đây chính là xe của huyết tộc công chúa điện hạ, chủ nhân hiện tại của cung điện hoàng gia. Người đã quay trở về sau một chuyến viếng thăm Vương quốc Lamina - vùng đất của tộc Người Thú. Quốc Vương của họ vừa băng hà, Mia thân là đại diện của tộc vampire có tầm ảnh hưởng nhất ma giới chắc chắn là không thể không có mặt để tham dự tang lễ, cũng như là lễ đăng quang của vị vua mới diễn ra sau đó.

Tuy công chúa điện hạ mới đi xa trở về, thế nhưng không có một ai ra tiếp đón nồng hậu giống như quy củ. Cũng không trách được ai, vì đây cũng là do chỉ thị của công chúa trước khi lên đường, rằng khi cô quay về thì đừng có làm ầm làm ĩ lên. Ban đầu bọn họ còn nằng nặc không chịu, nhưng khi Mia nói rằng cô sẽ rất đau đầu nếu họ làm thế, họ mới miễn cưỡng chấp nhận. Thêm nữa là, khi đi, cô cũng không mang theo bất cứ người hầu cận nào, thay vào đó cô lại cho họ một kỳ nghỉ, có thể tận dụng thời gian này để về nhà thăm gia đình hoặc đi du lịch đâu đó.

Mia bước xuống xe, một mình khoan thai đi vào bên trong cung điện.

Trùng hợp thay, không lâu sau, cô lại gặp Samantha trên hành lang. Trông cô ta giống như vừa chỉ mới quay về từ nhà của cha mẹ thôi, vì phục sức trên người là đồ để mặc ra ngoài đường.

- Công, công chúa điện hạ...!

Cô ta có vẻ rất ngạc nhiên khi trông thấy Mia. Thiếu nữ tóc đen đưa ngón trỏ lên môi, ra hiệu cho thiếu nữ tóc vàng giữ yên lặng. Samantha lập tức ngậm miệng lại trước khi cô kịp thốt ra một câu hỏi nào, và gật gật đầu.

Samantha lẳng lặng dõi theo bóng lưng đi xa dần của Mia mà không khỏi cảm thấy khó hiểu. Chị ấy đang tính làm gì vậy...?

.

.

.

Từ hư không bỗng xuất hiện một hố xoáy nhỏ, nhưng trong chớp mắt đã to thành kích cỡ của một cánh cửa, và một thân ảnh cao gầy bước ra khỏi nó. Là một chàng trai có mái tóc màu vàng óng.

Hắn khẽ nhả ra một tiếng thở dài, thế nhưng thực tế ngay lập tức ập tới, hắn chợt nhận ra, bên trong phòng riêng của hắn không phải chỉ có một mình hắn.

Tuy nhiên, còn chưa kịp quay đầu lại để kiểm tra sự tồn tại bất thường ấy, thì một giọng nói lạnh lùng đã vang lên từ phía sau lưng hắn:

- Ngươi đi đâu mới về?

Chàng trai giấu đi sự căng thẳng sau một cái nuốt.

- Điện hạ trở về sớm hơn lịch trình ạ?

- Ta không nên sao?

- Thần không có ý kiến gì. Xin điện hạ đừng hiểu lầm.

- Có phải, nếu như ta trở về đúng với thời gian trong lịch trình, thì ngươi sẽ không phải để lộ dáng vẻ căng thẳng này của ngươi cho ta thấy được? Đúng thế không, Evan?

- ...

- Ta còn nghĩ rằng ngươi sẽ cố thanh minh bằng một câu nào đó như là "ngài nhìn nhầm rồi" nữa cơ. Ngươi thức thời hơn ta tưởng đấy.

- Thần xin lĩnh phạt.

Đáp lại vẻ trầm ổn của Evan, giọng của Mia bỗng cao lên một nấc:

- Phạt? Ngươi có tội tình gì sao mà ta phải phạt? Trừ phi, ý ngươi muốn nói rằng ngươi không thể trả lời câu hỏi đầu tiên của ta được?

- ... Vâng. Thần không thể cho Người một câu trả lời. Xin điện hạ bớt giận, và ban hình phạt xuống thần.

Thiếu nữ im lặng một lúc, sau đó thì cười khẩy.

- Được. Theo ý nguyện của ngươi vậy.

Nói rồi, tiếng của một vật nặng nào đó được ném lên trên chiếc giường đơn của gã hầu cận vang lên một cái phịch. Công chúa không nói thêm một lời nào nữa mà mở cửa rời khỏi.

Lúc này, Evan mới di chuyển đầu mình nhìn sang phía giường.

- !!!

Vật thể nằm ở bên trên đó là...

.

.

.

Những ngày sau đó trôi qua bình thường như bao ngày khác. Mỗi ngày đều có rất nhiều sớ được dâng lên bàn của công chúa, và cô sẽ phải ở lì trên ghế để phê chuẩn chúng đến tận trang giấy cuối cùng.

Đã có nhiều ý kiến xoay quanh việc sinh ra người nối dõi hoàng tộc. Có lẽ là do rút kinh nghiệm từ những gì đã xảy ra trong quá khứ, những quần thần quyết định rằng phải mau chóng gia tăng số lượng thuần huyết để giảm thiểu nguy cơ tuyệt hậu của giai cấp thống trị đứng đầu xã hội vampire.


Mia đỡ lấy trán, vẻ mặt ngưng trọng như chìm vào suy tư.

Nỗi lo của bọn họ, cô có thể hiểu được, thế nhưng vấn đề ở đây là, làm thế nào để truyền xuống dòng máu thuần chủng khi cô lại chính là thuần huyết duy nhất? Cô không có anh chị em nào khác, nên không thể thực hiện kết hôn cận huyết như các đời trước. Dù có làm gì đi chăng nữa, thì những đứa con của cô chắc chắn sẽ không thể thuần chủng được như cô.

Bán thuần chủng... Bán thuần chủng liệu có được xã hội này chấp nhận hay không? Có gánh nổi sức nặng của ngai vàng hay không?

Nếu như là bán thuần chủng, liệu đứa trẻ sẽ thừa kế được sức mạnh đặc biệt chỉ có thể tìm thấy từ trên người một thuần chủng chứ?

Cô không chắc nữa.

Cô cũng không chắc cả việc ai sẽ có thể mang đứa con của cô, hoặc cô sẽ có thể mang đứa con của ai.

Cuối cùng, và là quan trọng nhất: Cô đã sẵn sàng cho điều đó hay chưa?

Mia có cảm giác rằng từ bây giờ cho tới khi cô có thể quyết định có con hẵng còn lâu lắm mới xảy ra. Cô vẫn còn rất nhiều chuyện phải làm trước.

Vẫn còn... kẻ thù lớn nhất.

Mia không khỏi thở dài phiền não.

Càng nghĩ tới càng thấy đau đầu.

Mỗi khi cô thấy nhức đầu, tâm trạng của cô cũng đều sẽ trở nên rất tệ.

Tiếng chuông đồng hồ vang lên ba tiếng thanh thoát khi kim chỉ vào đúng ba giờ chiều. Chính là giờ trà chiều của công chúa. Vừa hay, đúng lúc cô đang chẳng muốn đụng tới công việc nữa.

Mia gác bút xuống và đứng dậy khỏi ghế. Cô đi đến cửa ban công và mở nó ra, một ngọn gió mát liền tràn vào, thổi vào căn phòng làm việc ngột ngạt một chút hơi thở sảng khoái.

Cửa phòng lạch cạch mở ra, tiếng bánh xe lộc cộc lăn vào, chuyển động truyền đến những món đồ dễ vỡ được đặt bên trên nó mà vang lên những tiếng "linh kinh" khẽ khàng.

Mia xoay người lại, mắt xanh sâu không thấy đáy tĩnh lặng theo dõi tác phong của tên hầu cận đang chuẩn bị một bàn trà chiều cho mình. Rất thanh lịch, rất tao nhã.

Rất hoàn hảo.

Mia bước tới bộ ghế và ngồi xuống, thư thái cầm tách trà lên, nhâm nhi hương thơm vị ngọt của lá trà hảo hạng được pha bởi một tay nghề hảo hạng.

Gã hầu vẫn tiếp tục đứng nghiêm mình ở bên cạnh chủ nhân.

Ngày thứ nhất.

.

.

.

- Onee— A hèm...! Công chúa điện hạ, bộ dạng đó...

Samantha tròn mắt dẹt nhìn Mia khi thấy cô hôm nay lại chỉ quấn một tấm áo choàng lụa trên người, lấp ló bên trong là một bộ đồ thiếu vải.

Bộ đồ thiếu vải đó chính là đồ bơi.

Quả thật, bên trong cung điện có hai hồ bơi lớn, một ở trong nhà, và một ở ngoài trời.

Đó là điều đáng mừng khi công chúa quyết định xả hơi một ngày và tự thưởng cho mình một kỳ nghỉ ngắn, thế nhưng Samantha lại không ngờ rằng công chúa sẽ muốn xuống bể bơi. Hình như từ trước tới nay cô chưa từng làm thế. Vả lại, thời tiết cũng không lí tưởng lắm để đi bơi. Samantha còn thấy hơi ren rét đây này.

Samantha ái ngại nhìn lên người đang đi theo sau Mia, rồi lại nhìn Mia và nói:

- Thần sẽ đi cùng điện hạ.

- Không cần. Evan thôi là được rồi.

- À... Vâng ạ.

Samantha nhún chân hành lễ khi Mia cất bước đi tiếp cùng tên hầu cận. Quả nhiên là có cái gì đó lạ lắm. Chị ấy định làm gì vậy chứ?

Đi một quãng đường dài, cuối cùng Mia cũng đến được hồ bơi trong nhà. Không gian rất rộng, dường như bất kì tiếng động nào phát ra cũng đều sẽ gây nên âm vang dội lại. Bể bơi hình chữ nhật, đáy hồ lát đá hoa cương màu xanh ngọc bích đậm. Đèn vàng lập lờ, kết hợp với những vật liệu xây dựng cũng toàn bằng kim loại quý như vàng và bạc càng khiến cho nơi này trông sang trọng và hoàng gia bậc nhất.

Mia cởi ra chiếc áo khoác lụa và đưa sang cho Evan cầm. Bộ đồ tắm hai mảnh màu trắng tinh khôi làm nổi bật nước da trắng mịn như sữa của thiếu nữ. Chiếc áo tắm cố định quanh ngực cô bằng hai dải dây cột thành nơ vòng ra sau cổ, phía dưới là quần bơi hình tam giác, hai bên hông là nút thắt nơ trông có vẻ không được đáng tin cậy cho lắm.

Dù có là một maleias, Mia vẫn là một cô gái với một thân thể tràn đầy vẻ đẹp diễm lệ của tính nữ. "Hung khí gây án" của cô có thể lặn mất tăm tuỳ ý muốn, nhờ vào ma thuật.


Mia tiêu sái hất tóc, chính mình đi tới bên  thành hồ mà nhúng chân xuống. Mặc dù trông như cô không có cảm xúc gì, vẫn như ngày thường mà thản nhiên, thế nhưng nếu nhìn kĩ hơn, cô vẫn không thể giấu được một chút hiếu kì thích thú hiện lên trên nét mặt. Cô ngồi xuống thành hồ, nước ngập tới đầu gối, hai chân ở dưới nước lại đung đưa lên xuống, khiến cho mặt hồ nổi lên từng gợn sóng nhè nhẹ.

Cô giống như một đứa trẻ hồn nhiên vậy.

- Evan, ngươi biết bơi chứ?

- Vâng.

- Vậy nếu như ta có lỡ chân đuối nước, ngươi nhớ xuống cứu ta lên đấy.

- Vâng ạ—... Vâng? Ngài vừa mới nói gì cơ?

- Ta không biết bơi.

- Vậy thì lẽ ra ngài không nên tới đây...!

Thấy được biểu hiện hơi gấp gáp của chàng trai, Mia nhoẻn môi cười bí hiểm.

Và rồi, trước vẻ mặt thất kinh đến trắng bệch của người hầu cận, thiếu nữ một phát một quăng mình xuống hồ sâu.

Ở bên trong làn nước, vang vảng bên tai cô là hai tiếng "Điện hạ!!!" hét lên một cách hoảng hốt. Tiếp theo đó, là một tiếng "Ầm!". Bọt nước trắng xoá choán hết cả tầm mắt. Người con trai thân mặc đồng phục quản gia một đường thẳng tắp lặn xuống, hai tay cầm lấy eo thiếu nữ mà ôm cô vào lòng, và nhanh chóng bơi lên.

Hai cái đầu ngoi lên trên mặt nước và tiếp xúc với không khí. Trái ngược với đối tượng xém chút nữa là đuối nước nhưng vẫn điềm nhiên như chẳng có việc gì, thì thái độ của người vừa nhảy xuống cứu người xém đuối nước lại vô cùng khẩn trương.

- Điện hạ! Ngài nghĩ cái gì vậy?!

Thiếu nữ nhìn gương mặt đẫm nước cùng mái tóc ướt sũng của chàng trai mà chớp chớp mắt.

- Evan, ngươi, dạy ta bơi đi.

- ...????

Mia nhịn xuống cơn buồn cười.

Trò này, thú vị thật.

Đôi bàn tay đang ôm lấy eo cô ở dưới nước dường như có chút run rẩy. Yết hầu của hắn khẽ động, và tròng mắt màu lục nhìn xuống cô lại hơi rung rinh.

Mãi mà không thấy hắn phản hồi, cô mới lên tiếng:

- Ngươi muốn kháng lệnh ta sao?

- ... Không ạ. Thần tuân lệnh.

- Tốt. Vậy nhờ cả vào ngươi đó.

Ngày thứ hai.

.

.

.


Trở về từ doanh trại, khắp người ngợm của Mia đều dính bụi bẩn bùn đất cùng mồ hôi. Cô hoàn toàn có thể sử dụng ma thuật để làm sạch bản thân. Thế nhưng, cô sẽ không làm vậy.

- Evan.

Gã người hầu vô tung vô ảnh xuất hiện đằng sau lưng cô và cúi người hành lễ.

- Có thần.

- Ta muốn đi tắm.

- Thần ngay bây giờ sẽ đi chuẩn bị.

- Còn nữa. Hôm nay ta thấy hơi mệt. Ta muốn hưởng thụ mát-xa của ngươi trước khi đi ngủ.


- Vâng. Thần... tuân lệnh.

Ngày thứ ba.

.

.

.

Ngày thứ tư, ngày thứ năm, ngày thứ sáu, ngày thứ bảy. Tần suất của Mia cho gọi Evan tới hầu hạ mình làm đủ thứ trò con bò mỗi ngày càng lúc càng nhiều. Thiếu nữ tinh quái bày ra rất nhiều trò tiêu khiển, nhưng chúng luôn có một điểm chung, đó là cô sẽ tìm mọi cơ hội để phơi bày da thịt của mình và sẽ lả lướt lượn qua lượn lại trước mặt hắn giống như một âm hồn bất tán.

Mỗi ngày như vậy, cô lại chứng kiến được một vẻ mặt đặc sắc mới mẻ của tên người hầu, vốn lúc nào cũng treo trên mặt một sự vô cảm tưởng chừng như là bất biến cho dù có chuyện gì xảy ra chăng nữa.

Cho đến ngày thứ tám.

Đồng hồ điểm ba giờ chiều. Như thường lệ, Mia hoàn tất xử lí đống văn kiện và ngồi xuống bộ ghế để đợi dùng trà chiều. Cửa phòng mở ra, xe đẩy lộc cộc lăn vào, bộ ấm trà vang lên những tiếng "linh kinh" thanh thuý. Mọi thứ đều chẳng khác gì so với thường ngày. Chỉ trừ mỗi tên hầu cận.

Hắn, lúc này đây, trên mặt lại vã mồ hôi, một màu ửng đỏ phơn phớt trên đôi gò má, cặp mắt màu lục mọi khi đều lạnh lẽo như băng bây giờ lại mơ mơ màng màng. Hắn xếp dĩa con và tách trà đặt lên mặt bàn, từng đầu ngón tay đều run lẩy bẩy. Tiếp đến, hắn chật vật cầm ấm trà lên, rót trà vào tách. Thế nhưng hắn lại trượt tay, khiến cho một ít trà bị đổ ra ngoài.

- Thần...! Thần rất xin lỗi...! Thần sẽ chuẩn bị cái tách khác—

- Đủ rồi. Ngươi không cần rót trà nữa.

Mia lạnh nhạt thu vào trong mắt cảnh tượng hắn vội vàng quỳ xuống, dập đầu với cô.

- Xin điện hạ bớt giận...!

- Ngồi thẳng lên.

Theo lệnh cô, hắn không dập đầu xuống sàn nữa mà nhấc người dậy, sống lưng thẳng tắp, nhưng mặt hắn vẫn cúi gầm xuống đất.

Mia vươn tay ra, nắm lấy cằm của hắn mà nhấc lên, cưỡng ép hắn phải đối mặt trực tiếp với cô. Cô cúi xuống, thu hẹp khoảng cách giữa cô và hắn. Khi đã thưởng thức vẻ mặt này của hắn chán chê, cô mới nhếch mép một cái, ánh mắt nghiền ngẫm nhưng lại xen lẫn cả chút tà ác.

- Đau lắm sao?

Evan khó khăn gật gật đầu.

Cô đột nhiên bật ra một tiếng cười khanh khách.

- Chà... Thế mà ta đã nghĩ rằng ngươi không có ý niệm gì đối với ta cơ đấy. Ra là vậy... Ra là vậy sao...

Mia lại tiến sát hơn, đến nỗi hai đầu mũi gần như chạm vào nhau. Mắt cô xoáy sâu vào mắt hắn tựa như một con thú săn mồi đang nhìn con mồi yếu nhược của nó.

- Ngươi, vậy mà lại nảy sinh dục vọng với ta.

Bị nắm thóp mà không có cách nào để chạy trốn, việc duy nhất mà hắn có thể làm là dời mắt đi chỗ khác, không dám nhìn thẳng cô.

- Thần... thừa nhận.

Mia thả cằm hắn ra và ngả người tựa vào lưng ghế.

- Nói cho ta biết, ngươi muốn gì.

- ... Thần... cầu xin ngài... cho phép thần... tháo nó xuống...! Thần... sắp không được...!

- Xem ra ngươi đau đến mức muốn nổ cả mắt rồi. Được thôi, ta sẽ mở khoá nó. Quần.

Theo giọng ra lệnh lười biếng ấy, hắn lập tức cởi ra thắt lưng và kéo khoá quần xuống. Ở bên trong, quần lót của hắn đã ướt đẫm một mảng lớn. Ngón tay run rẩy mà vạch mép quần lót xuống, để lộ bộ phận tư mật nhất trên cơ thể hắn...

... đang bị bó chặt trong một chiếc lồng khoá trinh tiết bằng kim loại. Dịch nhờn thông qua cái lỗ nhỏ khoét ở vị trí niệu đạo của chiếc khoá mà không ngừng chảy ra bên ngoài.

Mia vẫy vẫy tay, liền có một vòng tròn ma pháp xuất hiện trên khoá, nghe thấy hai tiếng lạch cạch liền biết được khoá đã mở. Evan cắn chặt răng nhịn xuống đau đớn trong lúc hắn đang cố gắng gỡ cái khoá ra khỏi người.

Gỡ ra xong, chỉ trong vài giây sau, dương vật của hắn đã dựng đứng, và sưng rất to.

Mia liếc mắt trông xuống.

- Nếu ngươi đã ham muốn ta như vậy, ta sẽ thành toàn cho ngươi.

Ấy vậy mà, hắn lại dập đầu xuống đất lần nữa.

- Đó là vinh hạnh của thần, nhưng... thần xin... từ chối ân sủng của điện hạ...!

Cô trợn trừng mắt kinh ngạc.

- ... Tại sao?

- Thần chỉ là một kẻ hầu hèn mọn...! Ngài không nên sử dụng một món đồ dơ bẩn...!

- ... Ha.

Nhả ra một tiếng cười khinh khi, Mia không nhịn được cơn thịnh nộ mà nắm tóc hắn kéo lên, một lần nữa đem đôi mắt hốt hoảng của hắn gay gắt nuốt vào trong bụng.


- Ý ngươi tức là, trước giờ ta vẫn luôn đem theo rác rưởi bên mình sao?

- Thần...! Thần sai rồi...! Điện hạ bớt gi—

- Không, ta không bớt giận được. Ta đang rất tức giận. Hoá ra là ta đã trọng dụng một rác rưởi, để rác rưởi chạm vào cơ thể mình, ăn uống đồ của rác rưởi một cách ngon lành, kể hết bí mật của mình cho rác rưởi nghe, và muốn biết thêm về thứ rác rưởi đó. Ta thấy mình như một con ngốc vậy.

Hắn chẳng thể đáp lại một lời nào.

Nếu hắn đã không nói, vậy thì cô sẽ là người nói.

- Từ lâu ta đã luôn muốn biết, kẻ thoạt nhìn vô hồn và lạnh nhạt với mọi thứ như ngươi liệu sẽ có thể xuất hiện thêm những biểu cảm nào khác. Kẻ trông không hiểu ái tình lục dục như ngươi liệu có thật sự không cảm nhận được dục vọng hay không. Ta muốn phá nát cái mặt vô cảm xúc đó của ngươi. Ta muốn biết, đằng sau lớp da đó của ngươi rốt cuộc là những suy nghĩ như thế nào. Ta muốn biết chuyện gì đã xảy ra giữa ngươi và ta, làm thế nào mà ta lại lập khế ước máu mạnh nhất với ngươi. Ta muốn biết vì sao từ tận sâu trong đáy lòng của ta lại tin tưởng ngươi hơn bất kì ai. Ta muốn biết, rằng ngươi rốt cuộc đang che giấu khỏi ta điều gì.

- ...

- Không thể nói? Vậy thì ngươi không cần nói gì nữa. Ta sẽ trực tiếp sử dụng liên kết khế ước máu để đọc kí ức và suy nghĩ của ngươi đi vậy. Khế ước máu tầng mạnh nhất có thể làm được điều đó mà nhỉ.

Kẻ kia nãy giờ vẫn câm như hến, lúc này lại đột ngột phản ứng vô cùng kích động.

- Không được...!!!

Hắn níu lấy tà váy của cô mà nắm chặt vào trong lòng bàn tay, nước mắt trào ra như suối. Gương mặt của hắn chau lại trong khổ sở, rồi hắn hướng ánh mắt khẩn thiết lên, giọng nói run run nghẹn ngào:

- Cầu xin ngài... Tất cả mọi thứ đều có thể... chỉ trừ việc đó... Thần sẽ không từ chối ngài nữa... Điện hạ có thể lâm hạnh thần, phạt thần, đánh thần, mắng chửi thần, giết chết thần... chỉ cầu xin ngài... đừng đọc suy nghĩ của thần... Làm ơn... đừng...

Hắn tha thiết cầu xin cô tựa như cả mạng sống của hắn đều đặt hết lên đó.

Thà chết, thà bản thân bị làm nhục chứ nhất quyết không để cho cô biết được chân tâm sao?

Mia nở một nụ cười cay đắng.

Người bị lừa gạt ở đây là cô, nhưng cớ sao cô lại không thể làm gì ngoài việc đau lòng trước dáng vẻ thống thiết đến thảm thương của hắn chứ?

Ngươi nói xem... Ta nên đối xử với ngươi như thế nào mới được đây...?

.

.

.

- Điện hạ...

Tuy đã trần truồng nằm trên giường, Evan vẫn luống cuống muốn che chắn những điểm nhạy cảm trên người, vẻ mặt miễn cưỡng né tránh đi, tựa như không muốn đối diện với bất cứ ai, ngay cả chính mình.

Mia vuốt má hắn, âm vực không cao không thấp mà nhẹ nhàng nói:

- Đừng lo. Nếu ngươi không muốn, ta sẽ không ép ngươi. Chỉ là, ta phải chịu trách nhiệm cho một tuần vừa qua. Ngươi cố gắng chịu đựng một chút nữa thôi.

- Ngài không cần phải làm thế— Ah...!

Không chấp nhận sự phản đối của hắn, cô bắt đầu chạm vào côn thịt đỏ hỏn, lúc này đã trở nên cực kì mẫn cảm sau cả một tuần bị ép nhốt trong một chiếc lồng sắt. Mia nằm nghiêng người ở bên cạnh, một tay chống đầu, một tay nhịp nhàng vuốt dọc bộ phận trướng đau của người con trai. Dịch nhờn tiết đầy ra làm cho nó trở nên trơn tuột và ướt át. Tay hắn bám vào gối đầu, hai chân thì co quắp cả lại và liên tục miết xuống nệm. Tiếng rên rỉ yêu kiều lúc thì bị đè nén, lúc thì không nhịn được mà phát ra thành tiếng.

Nước mắt không ngừng chảy ra. Khoái cảm cùng nỗi khổ tâm lấp đầy gương mặt xinh đẹp của hắn, thật giống như chính trong lòng hắn cũng đang giằng xé giữa việc ham muốn được âu yếm và việc từ bỏ dục vọng của bản thân.

- Evan, ngươi hận ta sao?

- Không phải...!

- Ngươi ghét ta?

- Không phải như vậy...!

- Ngươi luôn luôn ân cần chăm sóc ta. Ngươi lo lắng cho ta, hoảng hốt vì ta, khóc vì ta. Ngươi có dục vọng với ta. Ngươi thích ta sao? Vậy tại sao lại cự tuyệt ta? Tại sao hết lần này đến lần khác ngươi đều khuyên ta đi yêu thương những nam nhân khác? Ngươi không muốn chính mình trở thành nam nhân của ta sao?

Hắn chỉ tiếp tục kêu rên mà không đáp gì.

Mia bất lực thở dài.

Cảm nhận côn thịt của hắn rục rịch bất thường, cô tăng tốc tay lên, đến cuối cùng, hắn phóng thích một lượng lớn tinh dịch, vì tích trữ suốt một tuần mà trở nên đặc sệt.

Hắn kịch liệt thở dốc sau cơn cực khoái. Nhưng khi đã bình tĩnh trở lại, trước sự ngạc nhiên của Mia, hắn bỗng bật khóc nức nở như một đứa trẻ.

Mia không biết vì sao hắn lại thế. Nhưng dáng vẻ của hắn lúc này trông vô cùng yếu đuối và tổn thương.

Cô chỉ im lặng xoa đầu hắn, đem hắn kéo vào trong lồng ngực mình mà dịu dàng vỗ về.

Thật đau lòng.




A/N: 23/9, 20h24.
Xong. Liên hoàn H tới đây là đủ rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận