The Vampire Princess [np, Nữ Công, H]

*—cling*

... Tiếng gì thế?

Xung quanh đều là một mảng không gian đen kịt. Đến cả bản thân mình cũng không thể nhìn thấy. Chỉ có duy nhất...

*Ting cling—*

Cô gái ngước nhìn đốm sáng nhỏ lượn lờ ở trước mặt.

Tiếng động lạ như tiếng chuông ấy dường như là do nó phát ra.

Cô đi đến gần nó. Trong luồng ánh sáng toả ra một màu lam nhạt, cô chợt nhìn ra được đôi cánh mỏng tang và trong suốt của nó.

- ... Bướm? Tại sao lại... có một con bướm ở đây?

Nhưng trước hết thì, tại sao cô lại ở đây?

Đây là đâu?

Con bướm phát sáng như một tinh linh chỉ mải phe phẩy cánh ở một chỗ mà chẳng làm gì khác.

- —ia...

- ...?

Tiếng của ai đó... đang gọi mình...

- ... Mia...!

- !!

.

.

.

- Ưm...

- Mia...? Sao em lại nằm ngủ trên ghế thế này?

- ... Louise?

Bàn tay thanh thoát xinh đẹp của chàng trai lướt nhẹ trước trán và vén tóc cô sang một bên.

- Mia, em không khoẻ ở đâu sao?

Mia chớp chớp mắt trong mơ màng trước khi cô nhận ra mình đang nằm nghiêng người trên ghế khách dài.

Cô đã ngủ quên mất ư?

Louise nhíu mày lo lắng cho cô như lúc này cũng không phải là việc gì khó hiểu. Bởi vì cô sẽ không ngủ ở bất cứ nơi nào khác ngoài phòng riêng của mình.

- ... Không. Ta nghĩ là ta không có vấn đề gì.

Chỉ là... tiếng chuông vang ở trong giấc mơ vừa rồi dường như vẫn còn vọng lại bên tai cô.

Mia ngồi dậy, vuốt ngược tóc ra sau.

Cô biết rằng cơ thể mình vẫn ổn, thế nhưng đúng là bất thường thật khi cô lại có thể ngủ thiếp đi ở ngoài phòng tiếp khách thế này mà không hề hay biết gì. Cô vẫn luôn kiểm soát được giấc ngủ của mình và chưa từng ngủ quên. Trước đó cô đã làm gì ấy nhỉ?

Cô nhìn lên Louise, người vẫn đang tiếp tục nhìn cô bằng một vẻ mặt bất an.

À.

Vốn dĩ hai người đã hẹn gặp nhau để nói chuyện. Và cô đã ngồi chờ y ở đây. Louise hình như đã tới hơi trễ so với giờ hẹn.

- Tôi xin lỗi vì đã khiến em phải đợi lâu. Trông em có vẻ mệt mỏi. Đáng lẽ tôi không nên lãng phí thời gian của em thế này...

- Được rồi Louise. Chẳng phải nhờ thế mà ta được đánh một giấc đó sao?


Mia ra hiệu cho Louise ngồi xuống ghế. Nhưng cô phải tròn mắt ngạc nhiên khi thấy y lại cứ thế mà ngồi xuống ngay bên cạnh cô.

Nhìn thấy y không nhận ra điểm gì sai sai với điều này, cô cũng không mở miệng nhắc đến.

Theo phép tắc cơ bản, khách đến yết kiến công chúa sẽ phải ngồi ở phía đối diện.

Mia nhả ra một tiếng cười khẽ, gần như là một tiếng thở hắt. Không sao. Dù gì thì đây cũng là Louise chứ không phải là kẻ xa lạ nào. Hơn nữa, quan hệ giữa hai người cũng đã được chính miệng cô xác nhận rồi. Chỉ có điều cô lại không nghĩ tới những cử chỉ thân mật này sẽ xuất hiện khi họ sắp sửa bàn đến chuyện nghiêm túc.

- Evan.

Ngay sau tiếng gọi, cửa phòng mở ra và một bóng người đẩy chiếc xe đẩy đi vào.

Người hầu cận tóc vàng rót ra hai tách trà nóng và đặt xuống trước mặt Mia và Louise, kèm theo một dĩa bánh macaron nhiều màu sắc.

Sau khi đã sắp đặt xong tất cả đồ dùng uống trà, hắn cung kính hành lễ, rồi im lặng rời khỏi phòng khách.

Louise đuổi mắt theo dấu vết của tên người hầu, trong lòng vẫn cứ xuất hiện cảm giác gai gai quái dị.

Có gì đó... rất kỳ lạ. Kỳ lạ hơn cả những điều đã kỳ lạ sẵn đang xảy ra nữa.

- Louise?

Mia cất tiếng gọi y khi thấy y bỗng dưng thần người ra một khoảng thời gian khá lâu.

- A...! Xin lỗi em... Tôi hơi mất tập trung.

- Anh ổn chứ? Chúng ta có thể hẹn một bữa khác—

- Không! Tôi hoàn toàn ổn mà!

Louise lập tức nhảy dựng lên. Trông y có chút hối hả, giống như bất cứ chuyện gì đối với y cũng đều bị giới hạn về thời gian, và y không thể chờ đến một cơ hội thứ hai vậy.

- Ha... Mình đang làm gì thế này...

Louise nhận ra mình thất thố, y chán nản vùi mặt vào lòng bàn tay mình và thở dài.

- Louise...?

- Xin lỗi... Có lẽ là... tôi nhớ em đến điên rồi...

Mia không nhìn thấy được vẻ mặt của y ngay lúc này. Nhưng cô có thể nhìn thấy vành tai y đã trở nên đỏ lựng. Cô quay mặt đi hướng khác và hắng giọng:

- Thế, anh muốn nói chuyện gì với ta?

Louise bị kéo trở về thực tại và chợt nhớ ra mục đích tới đây của mình.

- Điểm yếu...

- "Điểm yếu"?

- Đã tìm ra... điểm yếu của thiên đế...!

- Cái gì...?

Mia không tin vào tai mình. Nguồn thông tin giữa thiên giới và ma giới bị kiểm soát rất nghiêm ngặt, thế nên rất khó để đào được thông tin dù là vặt vãnh của bên đối phương, huống chi đây còn là "điểm yếu của thiên đế", vị chúa tể của thế giới.

Một gã điên một tay che trời như thiên đế... thật sự có điểm yếu nào sao?

- Thực ra, để mà nói rõ hơn thì, sau sự kiện ma cà rồng năm đó, sức mạnh của gã đã suy giảm đáng kể bởi vì đã có rất nhiều tín đồ đã hoài nghi và mất niềm tin vào thượng đế. Hơn nữa, thông tin từ tình báo bên tôi đã phát hiện ra, ngay từ bên trong nội bộ thiên giới cũng đã xuất hiện dấu hiệu rạn nứt.

Tộc thiên thần chiết xuất năng lượng từ lòng tin của các tín đồ. Như vậy việc mất đi tín đồ sẽ góp phần rất lớn trong việc làm suy yếu đi năng lực của bọn chúng. Cô có thể lên kế hoạch để thúc đẩy chuyện này. Nhưng còn chuyện nội bộ thì...

Như nhìn thấy được khúc mắc của cô, Louise giải thích thêm:

- Thiên đế bạo ngược hung hãn đã lâu, lúc này lại càng trở nên vô lí khó đáp ứng, làm cho thiên thần dưới trướng bắt đầu rục rịch bất mãn. Tuy phần lớn vẫn thề trung thành, nhưng đã có một số trong chúng có dấu hiệu phản kháng, gây ra nhiễu loạn nội bộ. Về thiên đế, tính khí của thiên đế lúc nào cũng giống như muốn lấy mạng kẻ khác mỗi khi gã phật ý, thế nhưng lần này, gã lại không hề ra tay giết thuộc hạ của mình bừa bãi. Biểu hiện này chỉ xuất hiện kể từ sau trận đại chiến.

- ... Gã không muốn gây thêm tổn thất không đáng có.

- Đúng thế. Vì đó đều là công cụ giúp gã có thể sống sót. Thiên đế chưa từng được nhìn thấy đi một mình.

Mia trừng mắt:


- Ý của anh là...!

Louise gật đầu trước vẻ mặt kinh ngạc của Mia.

- Đó chính là điểm yếu của gã.

Thiên đế có thể điều binh khiển tướng cả thế gian này, nhưng nếu như bị cô lập chỉ còn một mình thì cũng chỉ như là hổ mất nanh. Ngược lại, công chúa huyết tộc nổi danh một mình cân vạn người, bản lĩnh đánh một đối một cũng coi như là không tệ lắm.

Mia bất động một lúc, rồi đột nhiên lại ôm miệng và bật cười ha hả một cách trào phúng:

- Ha... hahaha...! Quả là... một vị "vua" chân chính...!

Louise bất giác rùng mình khi nhìn thấy nụ cười lạnh lẽo nở rộ trên môi đằng sau những kẽ tay của thiếu nữ. Từ trong đôi mắt màu xanh thăm thẳm kia lại như có loé lên một tia khát máu tà mị.

Đó chắc chắn là một ánh mắt muốn đòi mạng người.

- ... Mia, em... rất hận gã ta sao?

Thiếu nữ giật mình tỉnh ngộ. Cô tròn mắt nhìn trân trân về phía trước và tự vấn:

- Ừ nhỉ...? Ta rất hận gã sao? Tại sao ta lại cảm thấy như vậy nhỉ? Ta còn chưa từng tiếp xúc với gã...

Cô không hề có bất kì đoạn ký ức nào về thiên đế. Tất cả những gì cô biết về gã chỉ là từ những lời kể lại của mọi người. Cô chỉ biết gã là kẻ thù lớn nhất của tộc vampire và đã gây nên cái chết của rất nhiều người trong tộc, trong đó có của cả cha cô. Tội ác của gã đã đủ để khiến cho cô cảm thấy tức giận và muốn nợ máu trả máu thay cho dân chúng. Thế nhưng, tức giận thì tức giận, đó không phải là ân oán có liên quan trực tiếp đến cô. Thông tin thứ cấp như thế không đủ để cho cô có được cảm xúc hận thấu xương và muốn xé xác gã ta thành từng mảnh như lúc này.

Nếu vậy thì... tại sao chứ?

Mia lại nghe thấy tiếng chuông ngân.

Có chút... đau đầu...

- Mia, sắc mặt của em lại kém đi rồi...

Mia lắc lắc đầu thật mạnh, với hi vọng sẽ giúp cho cơn nhức đầu kia biến mất.

Louise không nói gì, thay vào đó, y bỗng ngồi xích sang nơi đầu ghế, tay trái vỗ vỗ lên trên đùi mình.

- Nào, em nằm xuống đi.

Mia trố mắt nhìn xuống, rồi lại nhìn lên. Cô có chút lưỡng lự trước lời mời của y, nhưng rồi cuối cùng, cô cũng ngả người nằm xuống, gối đầu lên đùi Louise.

- Hoài niệm thật đấy... Lúc em còn là dáng vẻ của một cô bé, em từng rất thích nằm ngủ trưa như thế này.

Mia xoay người nghiêng ra ngoài.

- ... Vì người Lu rất ấm.

Tim của Louise bỗng hẫng một nhịp khi một tiếng "Lu" thoát ra khỏi miệng cô.

Mia là người duy nhất gọi y bằng cái biệt danh đó. Cái tên này vốn dĩ được sinh ra chỉ vì bé con Mia không biết đọc tên của y, nhưng rồi dần dần, nó đã trở thành minh chứng cho mối quan hệ gần gũi giữa hai người. Về sau, Mia không còn gọi y như thế nữa, khiến cho y cảm thấy có chút gì đó trống trải và cô đơn ở trong lòng.

Sau khi duy trì im lặng một hồi lâu, Mia bỗng mở miệng:

- Lu, chúng ta đã gặp nhau lần đầu tiên như thế nào?

- Hửm? Chính là một đêm nọ, em bỗng tỉnh dậy và hút máu tôi như hổ đói và xém nữa là giết chết tôi—

- Khụ khụ...! Không phải là cái đó... Ý ta là, trước kia cơ.

- ...

- Lần đầu tiên thật sự. Anh đã gặp ta như thế nào?

- Tôi nghĩ là... em không cần biết đâu.

- Tại sao?


- Em sẽ lại cảm thấy tồi tệ mất.

Mia trầm ngâm đôi chút, rồi nhàn nhạt nói:

- ... Có người đã nói với ta, rằng ta nên mặc kệ quá khứ và chỉ tập trung vào hiện tại, vào bản thân mình ngay thời điểm hiện tại mà thôi. Thế nhưng Lu à, ta muốn biết lí do tại sao anh lại quyết định bất chấp tất cả mà cứu ta ra khỏi thiên giới, trong khi anh vốn đã từng là một đại thiên thần thề trung với thiên đế. Chúng ta vốn là kẻ địch của nhau.

Louise mím môi, dường như đã chìm vào trong biển suy tư. Một lúc sau, y mới lên tiếng, nhưng đó không phải là một lời hồi đáp, mà là một câu hỏi:

- Nếu như em gặp một bà lão ở ngoài đường, và có một kẻ cắp đã cướp mất túi đồ của bà ấy và chạy đi, em sẽ làm gì?

Mia ngay lập tức trả lời mà không mất một giây suy nghĩ nào:

- Đương nhiên là ta sẽ đuổi theo kẻ cắp đó, lấy lại túi đồ trả lại cho nạn nhân, và trừng phạt tên tội phạm rồi.

- Đó chính xác là viễn cảnh mà tôi đã gặp em, nhiều năm về trước. Tôi đã yêu em từ cái nhìn đầu tiên.

- ... Và tại sao anh lại có mặt ở đó chứ?

- Khụ... Ừm... Là vì tôi đang bận làm chuyện phạm pháp đó. Tôi đã đột nhập vào lãnh thổ của em. Lúc đó, thiên đế đã ra lệnh cho tôi âm thầm bắt em đi. Tôi bị gã lừa rằng em chính là kẻ đã giết hại mẫu thân của tôi. Tôi đã lớn lên với mục đích phải trả thù cho mẫu thân, và tôi đã mảy may không nghi ngờ gì. Sau khi xâm nhập vào Vương quốc, tôi đã gặp em ở một khúc đường, ngay sau khi em vừa lấy lại túi đồ của bà lão từ tay kẻ cướp và rơi từ trên không trung xuống. Tôi đã lao tới đỡ lấy em, bị kinh ngạc trước vẻ đẹp của em sau tấm mạng che mỏng, và yêu lấy sự hào hiệp của em. Tôi đã không biết rằng, em là mục tiêu của tôi.

- Chuyện gì đã xảy ra sau đó?

- Có lẽ là vì cảnh giác một người lạ mặt, nên em đã tạm biệt tôi mà không để lại danh tính nào. Tôi cũng vì tập trung với nhiệm vụ mà đành gác lại cuộc gặp gỡ với em.

- Không để lại danh tính ư? Đó đúng là việc mà ta sẽ làm nếu như là ta ở trong tình huống đó. Thế rồi?

- Thế rồi, một thời gian sau, tôi gặp lại em, và cay đắng nhận ra em là kẻ mà tôi phải bắt giữ.

- Ồ? Anh đã thất bại sao? Thời điểm đó hẳn là chưa xảy ra đại chiến.

- Những người đàn ông của em đã hợp sức bảo vệ em đến thế, tôi đâu thể đấu lại, nên đành phải rút lui về thiên giới. Thiên đế đã cấm túc tôi, cho tới tận khi đại chiến nổ ra vài năm sau thì mới ra lệnh cho tôi xuất quân. Những gì đã xảy ra trong đại chiến, chắc là em cũng được nghe rồi. Sau khi em bị thiên đế bắt đi, tôi mới phát hiện ra lời nói dối của gã. Tôi đã liên luỵ đến em, và vì em không thể bị giam lỏng ở đó được, nên tôi đã giải cứu em ra và trả em lại nơi em thuộc về, ân nợ của chúng ta vốn là nên kết thúc ở đó. Nhưng trong một phút chốc, tôi đã trở nên tham lam. Tôi muốn được tiếp tục ở bên cạnh và bảo vệ em. Tôi muốn tiêu diệt kẻ thù thực sự của mình, trả thù cho mẫu thân, trả thù cho em. Tôi muốn thiên giới trở thành một nơi tốt đẹp đúng với ý nghĩa của nó.

Mia lật người nằm ngửa và nhìn lên gương mặt đang cúi gầm của Louise.

- Cho dù ta không thể có lại những ký ức đó, nhưng bây giờ, ta lại không cảm thấy chán ghét bản thân vì như thế nữa. Lu đã rủi ro mạng sống của mình để cứu mạng ta. Vì ta được cứu sống, nên mọi người mới không phải đau khổ vì mất đi ta. Và bây giờ, anh vẫn đang tiếp tục nỗ lực vì ta. Anh là một thiên thần thật sự. Ta phải cảm ơn anh mới đúng.

- ...

- Lu?

- Em cười lên rồi.

- Pff... Chỉ là cười thôi mà, có gì đặc biệt đâu chứ?

- Cuối cùng em cũng đã chịu chấp nhận bản thân rồi sao?

- Chấp nhận ư... Ta cũng không rõ. Nhưng ta cảm thấy nhẹ nhõm. Ta nhận ra ta của bây giờ cũng không khác lắm so với ta của trước kia. Vả lại, ta cảm thấy sự tồn tại của ta có giá trị hơn rồi.

- Tất cả mọi người lúc nào cũng cần em. Em cứ thử làm trò gì dại dột đi, rồi xem xem bọn tôi có sống chết tới cùng với em không.

- Nghe đáng sợ thế cơ.

- Sao đáng sợ bằng em.

Mia phì cười. Louise vốn là một chàng trai hiền từ như một bậc thánh mẫu, nhưng từ khi sống ở ma giới, không biết y đã học mấy cái thói hư tật xấu này ở đâu mà bây giờ cũng đã biết cách trêu đùa rồi cơ đấy.

Louise cúi lưng thấp xuống, đến khi đầu mũi của y khẽ chạm vào mũi của cô.

- Nếu biết trước sẽ có một ngày tôi yêu em nhiều đến nhường này thì tôi đã sa ngã sớm hơn rồi. Tại sao tôi lại đi bán mạng cho một gã khốn nạn thay vì ở bên cạnh em nhỉ?

Mia nhếch môi:

- Miệng lưỡi càng ngày càng dẻo.

Đầu lưỡi mềm mại của ai kia mượt mà luồn lách vào giữa môi cô và tách hàm răng cô mở ra.

- Em có thể... kiểm chứng thêm đấy.

Cô gái nhấc nửa thân mình dậy và quàng tay ra sau đầu chàng trai.

- Được thôi. Để ta xem thử, miệng lưỡi của anh sẽ còn có thể dẻo tới mức nào nữa.

.

.

.

Phóng đại trước mặt cô là bờ mông tròn trắng trẻo, cùng lỗ nhỏ khép chặt và vật dài cứng rắn treo giữa hai chân. Trong khi đó, đầu của chàng trai thì ở phía ngược lại, y nâng đỡ người bằng tứ chi, và y cũng đang thu vào phần hạ thân nóng bỏng của cô gái vào trong tầm mắt mình.

Nghĩ tới thì, hình như cô chưa từng làm qua tư thế này.


Hơn nữa, đây lại là chủ ý của Louise.

- Nói đi Louise, là ai đã dạy hư anh rồi?

Lỗ nhỏ giống như đoá hoa cúc, làm cho cô tò mò muốn nếm thử xem liệu nó có mật ngọt như hoa thật hay không.

Khoảnh khắc cảm nhận được đầu lưỡi của người con gái vờn quanh cửa huyệt, Louise đỏ bừng mặt và lập tức thấy hối hận với đề xuất này của mình. Y chỉ từng nghe người khác nói rằng tư thế này sẽ khiến cho đối phương vui lòng, thế nhưng lại không nghĩ tới, trên thực tế lại quá mức xấu hổ rồi!

- Ưm...! Chỗ đó...! Đừng liếm mà...!

- Sao lại không? Chỗ này của anh... rất sạch sẽ.

Louise cắn chặt răng, cố gắng không để cho âm thanh đáng xấu hổ nào lọt ra ngoài. Ở dưới đó cảm giác nhồn nhột mà ướt át lạ thường, lại có cả hơi thở ấm nóng phà vào. Thật ngứa—

Không được! Mình cũng không thể... án binh bất động như vậy được!

Louise hạ quyết tâm mà dẹp đi cảm giác ngượng ngùng, y dồn sự tập trung vào thứ to lớn của cô, thế nhưng yết hầu lại không nhịn được mà khẽ nhấp nhô.

Lần trước, y cũng đã từng khẩu giao cho cô, thế nhưng khi ấy cô lại ở trong thân xác của một bé gái mới phát dục, chỗ đó từng nhỏ hơn rất nhiều, rất vừa vặn. Hiện tại, y lo sợ rằng mình sẽ không thể ngậm được hết kích cỡ của cô vào miệng được nữa.

Y hai tay nhẹ nhàng cầm lấy dục vọng của cô, bờ môi khẽ áp lên, lướt nhẹ, cảm nhận nhiệt nóng cùng mùi hương kích thích não bộ mềm nhũn, rồi đưa lưỡi ra, giống như một con mèo nhỏ mà liếm láp. Vật nóng chịu ma sát trêu ngươi liền rục rịch, phía đằng sau của y dường như cũng bất ngờ mà ngừng lại, thở gấp.

Nhưng Mia cũng không có ý định để cho Louise tiếp tục chiếm thế thượng phong như thế này mãi. Cô rút lưỡi trở về, nhưng là để thay thế bằng một thứ khác. Cô đưa tay lên triệu hồi ra một thứ gì đó quái lạ, trông giống như một quả bóng nước, rồi cứ thế mà từ từ nhét vào trong hậu huyệt của chàng trai.

Louise hít vào một ngụm khí và thốt lên:

- Lạnh...! Em... em vừa cho thứ gì vào trong...?!

- Quái slime.

- S, Slime...?!!

- Gần đây ta mới phát hiện ra, slime là một chất bôi trơn tự nhiên rất tốt.

Vừa thản nhiên giải thích, Mia vừa cho ngón tay trỏ của mình vào bên trong sâu hơn nữa, tiện thể đẩy slime toàn bộ chui hết vào. Móc ngoáy vài lần để nới lỏng ra một chút, cô liền cho vào ngón tay thứ hai.

Ở đầu bên kia, Louise cật lực thở dốc. Xúc cảm bị người khuấy loạn ở bên trong như này đã lâu rồi không cảm nhận, nên bây giờ có chút khó làm quen. Lành lạnh và nhầy nhụa, đã vậy hai ngón tay kia còn cứ liên tục gãi vào điểm nhạy cảm của y, nếu cứ tiếp tục thế này, chỉ sợ y chưa kịp hầu hạ gì cho cô thì chính mình đã xong trước rồi.

Louise không muốn chịu thua. Y há to miệng, ngậm lấy dương vật của cô, lưỡi kê sát ở phía dưới, uốn cong theo hình dáng của cô, dùng lực hút mà nuốt vật nóng xuống, cho đến khi đỉnh đầu chạm tới cửa họng. Nhưng như thế thì vẫn chỉ có thể nuốt được một nửa thôi, nên phần còn lại, y dùng tay phải bọc lấy và vuốt dọc lên xuống, phối hợp với chuyển động nhả nuốt của y.

- Ha... Anh rất có thiên phú với kĩ năng khẩu giao của mình đó...

Mia nhăn mặt, miệng buông ra lời tán thưởng. Louise ngượng đến đỏ mặt tía tai, cả người đều nóng bừng bừng như lửa đốt, nhưng vừa được cô công nhận liền cảm thấy cao hứng, càng nỗ lực làm cho cô sướng hơn nữa.

Mồ hôi rịn ra trên trán, Mia thật sự cũng đang cảm thấy muốn di chuyển hông mình rồi. Nhưng đương nhiên, cô không chấp nhận việc mình ra trước đối phương. Nếu như tay phải đang bận khai thông đường hầm, vậy tay trái rảnh rỗi cũng phải kiếm trụ để mà vuốt rồi. Dịch nhờn tiết ra ở đầu nam căn cương cứng của y cũng đã đủ để cô làm trơn nó từ trên xuống tận gốc. Cứ thế mà triển thôi.

Louise bị chấn kinh vì khoái cảm ập tới từ cả phía trước lẫn đằng sau mà nhả cô ra, kêu lớn một tiếng mềm mại. Hai chân y chống lên từ nãy giờ bỗng run rẩy, xém nữa là ngồi thụp lên mặt cô rồi.

- Hm? Sao thế? Không mút tiếp nữa à?

Người con gái vô sỉ giở giọng trêu ghẹo, thách thức tinh thần chiến đấu của người đàn ông. Louise không nói lời nào, liền tiếp tục ngoạm lấy dương vật của cô, nhưng lần này, là thật sự nuốt hết toàn bộ vào trong, cổ họng bị chèn ép lập tức khiến cho y không thể thở được dễ dàng.

- Này...! Deep throat nếu không quen sẽ rất nguy hiểm...!

Mia lên tiếng cảnh báo, nhưng Louise chỉ ngoe nguẩy mông, ý bảo cô cứ lo việc của mình đi, đừng để tâm tới y.

Mia thở dài. Hết cách, không ngờ y lại có một mặt bướng bỉnh đến như thế này. Cô chỉ còn có thể nhanh chóng khiến cho y bắn ra thôi.

Dù thế nào đi chăng nữa, nam nhân thanh thuần cũng không bằng quỷ nữ đã cả ngàn lần chinh chiến phòng the, rất nhanh đã không còn sức kiềm chế, tinh dịch bắn phụt ra một đường, hậu huyệt co bóp siết chặt hai ngón tay của cô đến nỗi không thể rút ra. Louise lên đỉnh liền vội vàng nhả cô ra để hít thở, tiếng rên dài vang vọng cả phòng.

Mia nhéo một cái vào mông y, mắng khẽ:

- Đồ ngốc này. Không biết lượng sức mình.

Đợi cho cơn cực khoái qua đi, Louise không chống đỡ nổi bản thân nữa, liền nằm phịch xuống. Mia lật người y lên, chính mình thì bò tới, áp chế y dưới thân.

- Louise, anh liệu mà... xử lí hậu quả...!

Louise hai mắt hồng ngập nước lơ đễnh liếc xuống vật dài sưng lớn ở phía dưới, rồi lại liếc lên nhìn gương mặt kích tình của cô, vẻ hiền hậu trong mắt dường như biến mất, thay thế bằng một đôi mị nhãn đầy câu dẫn.

- Tất nhiên rồi. Tôi sẽ xử lí dục vọng của em, một - cách - hoàn - hảo...!








A/N: 23h46, 16/9/2022.

Đúng vậy, tui đang cho Mia lật thẻ bài thị tẩm cho đủ người đó. Sau đợt liên hoàn H này là nghỉ nha mấy má 🙃 Để mấy đứa dduj nhau hoài mà mama đây muốn váng hết cả đầu 🫠


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận