The Vampire Princess [np, Nữ Công, H]

Con bướm màu xanh lam phe phẩy đôi cánh xuyên thấu tỏa ra một thứ ánh sáng lấp lánh diệu kỳ ở trước mặt cô.

- Lại là ngươi. Ngươi là thứ đã tạo ra không gian này ư?

Cô gái tóc đen mặt ngoài thì bình tĩnh nhưng vẫn không giấu đi được nét sắc lạnh hiện lên trong ánh mắt.

Việc cô cứ ngẫu nhiên phát hiện ra mình bị kéo rơi vào một khoảng không gian đen kịt như vũ trụ và mỗi lần như vậy đều có một con tinh linh bướm này xuất hiện, đương nhiên là vô cùng đáng ngờ và cô không thể không treo cao cảnh giác.

- Ngươi muốn gì ở ta?

Con bướm dường như không có khả năng giao tiếp, thế nhưng nó lại có phản ứng bất thường sau một câu hỏi đó của cô. Nó quay mặt lại và bay về phía trước. Bay xa được một đoạn ngắn, nó lại phe phẩy cánh tại chỗ.

- Ngươi... muốn ta đi theo sao?

Ngờ vực, nhưng thiếu nữ cũng cất bước đi tới, lại gần nó. Và cứ thế, mỗi khi cô đến gần, nó lại bay thêm một đoạn nữa.

Ngươi chạy, ta đuổi được một lúc sau, thì con bướm ngừng hẳn, không tiến xa hơn nữa.

Khi cô vừa vươn ngón tay ra định chạm vào nó, thì bỗng thoắt một cái, không gian đen kịt biến mất, và cô đã quay trở về thực tại. Đương nhiên là cũng chẳng còn con bướm nào nữa cả.

- —nhân! Chủ nhân...? Chủ nhân không nghe thấy Alex sao ạ? Chủ nhân làm sao vậy...?

Mia nhìn xuống dưới chân mình. Đây là đường đất, không phải là sàn nhà lót đá cẩm thạch. Cô đang ở bên ngoài, không phải là ở bên trong cung điện như thường ngày.

Lần này, cô đã mơ thấy "giấc mộng" kì lạ đó trong khi vẫn còn đang tỉnh sao?

Hết nhìn xuống chân, lúc này cô mới ngẩng đầu lên, đôi mắt trừng lớn kinh ngạc thu vào cảnh tượng ở trước mặt.

- Đây là...

Sau đó, Mia lại nhìn xuống bên tay phải mình. Alexander ở dạng thú đang ngẩng đầu lên nhìn cô đầy quan ngại.

- Tại sao ta lại... ở đây?

Alexander nghiêng nghiêng đầu không hiểu:

- Chủ nhân, chính chủ nhân đã tự mình đi đến đây mà? Nhưng trông chủ nhân lạ lắm! Chủ nhân vốn là đang chơi ném bóng với Alex, thì tự dưng lại im lặng, sau đó không nói lời nào liền quay ngoắt đi. Alex liền đi theo chủ nhân, nhưng dù Alex có nói gì, chủ nhân cũng đều không trả lời, cả một đoạn đường đều im lặng đến đáng sợ!

Nghe nó nói thế, Mia liền chìm vào suy tư.

Lần trước là nằm mơ, lần này lại là mộng du. Đều có liên hệ tới giấc mơ đó. Không gian đen không có giới hạn, con bướm phát sáng muốn dẫn đường mình...

Đi theo con bướm đó, vậy mà lại dẫn tới đây.

Trang viên của gia tộc Wistalia.

- ...

- Chủ nhân...?

- Về thôi, Alex.

- Về ạ? Sau khi đã đi cả một quãng đường dài từ cung điện đến tận đây sao?!

- Đừng hỏi nhiều.

- Dạ... Vậy để em đưa chủ nhân trở về!

Nói rồi, Alexander biến lớn thành kích cỡ nguyên bản đủ để Mia ngồi lên lưng nó một cách thoải mái, rồi phóng thoăn thoắt trở lại cung điện.

Mia ngoái đầu lại phía sau, mắt xanh thâm trầm nhìn toà dinh thự đang nhỏ dần một lần nữa.

.

.


.

Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?

Chưa bao giờ mà Mia từng trải qua những hiện tượng kỳ lạ như thế này. Những cơn nhức đầu ong ong, ngủ mơ và mộng du, tiếng chuông thanh thúy vang vảng, không gian đen vô tận, tinh linh bướm dẫn đường, gia viên Wistalia.

Dường như những thứ này đều hướng cô đến một thông điệp quan trọng nào đó. Cô có nghĩ đến một khả năng, thế nhưng cô không dám đào sâu vào nó.

Cô có dự cảm không lành.

Thân ảnh vùi mình ở trong chăn ở bên cạnh Mia bỗng cựa quậy, theo sau đó liền có một giọng nam trầm ổn vẫn còn ngái ngủ vang lên khe khẽ:

- Điện hạ...?

Mia cúi mặt trông xuống và đáp:

- Xin lỗi, ta đánh thức cậu rồi sao?

Thiếu nữ luồn năm ngón tay vào làn tóc màu tím than của chàng trai, dịu dàng vuốt.

- Không cần để ý ta. Cậu cứ ngủ tiếp đi.

Chàng trai khẽ nhắm mắt lại, nhưng cũng chỉ trong chốc lát, hắn lại nhấc người ngồi dậy. Một nửa thân trên của hắn đều không có gì che chắn, do đó mà hoàn toàn để lộ những dấu vết đỏ tím để lại trên da thịt sau một trận ân ái.

- Người đang phiền não chuyện gì ư?

Nhìn thấy cái nhăn mày đầy lo lắng của chàng tình lang cận vệ, thiếu nữ không khỏi cảm thấy mềm lòng. Nhưng những phiền não lúc này của cô, ngoại trừ chính bản thân cô ra thì còn có ai hiểu được đâu chứ.

Đánh trống lảng là biệt tài của cô, lúc này mà không xài thì thật uổng phí.

- Josh, kể cho ta nghe một vài chuyện cũ của cậu đi.

Nghe cô nói thế, hắn lại thở dài:

- Điện hạ, thần đã nói rồi, người không cần phải bận tâm về quá khứ nữa đâu.

Mia cong đầu gối lên, cánh tay đặt lên trên, đầu nghiêng nghiêng tựa xuống khuỷu tay, cặp mắt saphia trong trẻo tròn xoe nhìn Josh một cách đầy ngây thơ:

- Ta đâu có hỏi về chuyện cũ của ta? Ta tò mò về cậu kìa. Mấy chuyện từ hồi cậu còn bé ấy?

- Ch— Chuyện... hồi bé sao...?!

Hắn bất ngờ với với diễn biến ngoài tưởng tượng, sau đó dường như còn cảm thấy rất xấu hổ với những gì đã xảy ra trong quá khứ, Josh liền ôm cái bản mặt đỏ lựng của mình vào trong lòng bàn tay và kêu rên ỉ ôi rất khổ sở.

Mia quay phắt mặt đi và vội bụm miệng lại, kịch liệt đè nén xuống cơn buồn cười. Cô đoán rằng ai rồi cũng phải có ít nhất là một khoảnh khắc khúm núm trong đời thôi.

- Sao thế? Cậu không kể được à? Vậy thôi đi, không kể cũng được. Ta không buồn đâu.

Nói là không buồn, nhưng cô lại rõ ràng là đang bày ra một bộ mặt ủy khuất, cầu mà không được. Và trên đời này liệu có kẻ nào có thể chống cự lại được vẻ mặt này của cô không? Dĩ nhiên là không.

- Không... không phải là không được... Chỉ là... Haizz... Thôi được rồi, nếu như đó là điều điện hạ muốn...

Hít vào một hơi sâu để lấy tinh thần rồi thở ra, Josh bắt đầu mở miệng, lấy một tốc độ chậm rãi, dễ nghe và kể:

- Thần sinh ra là con trai thứ của gia tộc, từ nhỏ đã bị so sánh với huynh trưởng. Cũng giống như những Danville khác, thần được huấn luyện tư tưởng và bị đưa vào một khuôn khổ rất khắc nghiệt. Thần muốn có một sự công nhận từ cha, không muốn chính mình chỉ là cái bóng của anh, nên thần đã dùng hết tất cả những gì mình có để trở thành một đứa con mà cha mẹ có thể tự hào. Dáng vẻ hồi nhỏ của thần có thể nói là rất giống với bây giờ, đều nghiêm túc và đúng đắn như vậy, dốc lòng cống hiến vì mục đích cao cả.

- Mục đích cao cả đó, chính là phục vụ ta sao?

- Vâng, đúng vậy. Từ rất lâu về trước, điện hạ đã là mục đích và là lẽ sống của thần. Thần đã đợi người rất lâu, rất rất lâu. Nhưng đợi mãi, ngài vẫn không xuất hiện. Nghĩ rằng mọi thứ đều là dối trá, thần đã từ bỏ và bắt đầu sống một cách buông thả rất bố đời— Aa!! Không nói tiếp khúc này nữa! À, nhưng trước đó, thần đã kịp đạt được một thành tựu lớn.

- Ồ?

- Lúc thần tầm 16, 17 tuổi, giữa ma tộc có dấy lên hàng loạt các trận bạo loạn nhằm phân chia lại lãnh thổ và tái thiết lập thế lực. Vương quốc Vampire đang suy yếu chính là một mục tiêu tốt để lật đổ. Không có vị vua tối cao, giặc trong giặc ngoài liền cấu kết với nhau và gây nên một cuộc phản động. Huynh trưởng xông pha ngoài tiền tuyến bị trọng thương, không còn cách nào đành phải rời khỏi vị trí chỉ huy tư binh của gia tộc Danville. Trong hoàn cảnh đó, thần đã thay thế anh trai, lên cầm quân Danville và cùng lãnh đạo trận chiến với... người đó.

- "Người đó"?


Josh có vẻ ngập ngừng trước khi quyết định mở miệng tiếp tục:

- Evan. Cậu ta đã là đại tướng chỉ huy của tư binh nhà Wistalia ngay từ đầu. Thần và cậu ta cùng các binh sĩ đã dẹp tan quân phản loạn và thắng trận trở về. Cũng là từ đó, ma tộc không còn dám động tới lãnh thổ của vampire nữa, ngược lại còn phải cúi mình xưng thần trước chúng ta.

Mia nhướng mày. Ra là còn có một đoạn lịch sử này sao? Xem ra cô thế mà lại thật sự đọc sót chi tiết mất rồi.

Trầm mặc một lúc, cô như chợt nhớ ra chuyện gì đó và lên tiếng hỏi:

- Phải rồi. Cậu có biết tại sao nhà Wistalia lại khác so với ba tộc còn lại, hậu duệ dòng chính thất chỉ đếm trên đầu ngón tay không? Cậu, David và Kyle đều đến từ những gia tộc đông người, nhưng gia tộc của hắn thì không như thế.

Josh không có trả lời ngay lập tức mà cũng chìm vào trong ngẫm nghĩ, dường như ngay cả hắn cũng không rõ là vì sao.

- Điện hạ nhắc tới mới nhớ, điểm này thần cũng nghĩ là có chút kì quái. Trước đây gia tộc Wistalia vốn không có ít người đến nỗi như bây giờ. Ngài Frederick cũng không phải là người con duy nhất của thế hệ, ngoài ông ấy còn có một người em trai và một người em gái. Em trai ông ấy không may đã hi sinh trong chiến tranh, còn người em gái thì đã được gả đi xa, cũng biệt tích từ dạo ấy. Cố phu nhân của ngài ấy vì sinh khó mà cũng qua đời. Ngài ấy không có thê thiếp hay tình nhân, sau khi phu nhân mất thì cũng không tái hôn, mà ngài đã một mình nuôi nấng đứa con gái cốt nhục duy nhất là phu nhân Selina. Sau này, phu nhân Selina không chồng mà mang thai, thế nhưng đây cũng chính là điểm kì quái và bí ẩn nhất: Không ai biết được bà ấy đã có con với ai. Những nỗ lực điều tra càng trở nên khó khăn hơn khi đứa trẻ được sinh ra lại giống gần như là y đúc với trưởng lão Frederick và những đời trước của nhà Wistalia. Vì vậy mà danh tính của người chịu trách nhiệm cho cái thai đó tới tận bây giờ vẫn còn là một ẩn số.

- Bản thân hắn cũng tồn tại rất nhiều điểm kì quái.

Josh gật đầu đồng tình.

- Điện hạ nói đúng. Nếu như lòng trung thành với hoàng tộc của gia tộc Danville là do giáo dục mà có, thì lòng trung thành của tộc Wistalia bẩm sinh từ thời sơ khai đã có. Nhưng Evan, cậu ta lại không có thứ bản năng được truyền thừa qua từng thế hệ gia tộc đó. Hơn nữa, không chỉ là không có lòng trung thành, mà cậu ta dường như cũng bị khiếm khuyết luôn cả những loại cảm xúc mà thông thường ai cũng có. Vampire là một chủng tộc rất cảm tính. Việc một ma cà rồng sinh ra mà không hành động theo bản năng và có cảm tính bị khuếch đại hơn nhiều chủng tộc khác là một việc vô cùng hiếm gặp. Những ngoại lệ như thế, bình thường chỉ phát sinh với ma cà rồng thuần chủng – hoàng tộc. Cũng chính vì cậu ta kì lạ như thế nên có nhiều người đã gọi cậu ta là "cận thuần chủng".

Cận thuần chủng...?

Mia có thể nghĩ ra được một vài khả năng sau khi nghe Josh kể lại chuyện cũ.

- Cậu nói xem, có khi nào... là cha ta—

- Không có khả năng đó!

Josh hốt hoảng cắt ngang lời Mia và trông vẻ mặt hắn kinh hãi như thể vừa mới nghe qua một thứ gì đó rất hoang đường. Cô thì nghệt mặt ra còn hắn thì liến thoắng:

- Chuyện tiên hoàng độc sủng nữ hoàng, bỏ trống hậu cung là chuyện mà ở trên trời dưới đất đều biết rõ! Tiên hoàng bệ hạ chưa từng để bất kì ai khác vào mắt trừ vợ mình! Hơn nữa, theo luật hoàng gia, quân chủ không được phép có con với ai ngoài hoàng hậu chính thất! Hoàng hậu lại là một vị trí đặc thù, không cần nói cũng biết đó sẽ là người anh chị em còn lại của quân chủ! Bởi vậy nên tiên hoàng tuyệt đối sẽ không—

- Được rồi, ta hiểu rồi. Không cần phải kích động như vậy.

Mia lấy tay bịt miệng hắn lại, dứt khoát chặn đường nói của hắn. Khi thấy Josh đã bình tĩnh lại, cô mới bỏ tay ra, mà sau đó hắn cũng giống như nhớ ra chuyện gì nữa mà nói tiếp:

- Trước đây mỗi khi bị ai hỏi tới, phu nhân Selina đều chỉ trả lời qua loa, có vẻ như bà không muốn nhắc tới cha của đứa bé, mà chỉ đơn giản nói rằng đó là một người tình cũ. Có điều... số người tình của phu nhân phải gọi là... không đếm xuể. Thời gian trôi qua mà vẫn không có manh mối gì, dần dà cũng không còn ai gợi lên chuyện đó nữa.

- Hửm... Vậy à.

Chàng trai lẳng lặng nhìn vẻ mặt ngẫm nghĩ của cô gái, trông hắn dường như cũng có chuyện muốn hỏi. Một lúc lâu sau, hắn mở lời đánh tan tĩnh lặng:

- Điện hạ, người đã thay đổi rồi.

Cô quay sang nhìn hắn, vẻ mặt không hiểu ý tứ của hắn là gì.

- Ý thần là, người không còn quá cực đoan như trước. Người không còn ra sức cự tuyệt mọi thứ nữa.

-Ngươi nghĩ vậy sao?

- Thần thấy vậy.

Mia lảng tránh ánh mắt hắn, những ngón tay cô lại bất giác bám vào nhau trong bất an.

- ... Ta thật sự có thể tiếp nhận cuộc sống này sao? Ta thật sự có thể sống là chính mình, là Mia được sao? Ta thật sự xứng đáng với sự tín nhiệm và tình cảm của các ngươi sao?

Chàng cận vệ không đáp lời, thay vào đó lại cầm lấy hai tay của cô nắm vào trong tay mình và đưa lên trước ngực.

-  Ngài có thể. Ngài là Mia. Ngài xứng đáng có được tim của mọi người. Chỉ là, kể cả sau khi điện hạ không còn nhớ gì, thần vẫn là không thể có được tim của điện hạ...

- Cậu nói vậy là sao chứ?


Nhìn thấy hắn đột nhiên lại nở một nụ cười chua chát, cô không khỏi cảm thấy khẩn trương.

- Chẳng phải từ nãy tới giờ, điện hạ vẫn luôn dò hỏi chuyện của cậu ta sao?

Đầu ngón tay của cô khẽ giật.

Có một thứ luật ngầm tồn tại trong mối quan hệ giữa cô và những nam nhân hậu cung của cô. Đó là hạn chế nhắc đến ai khác không phải là người mà cô đang dành thời gian cùng.

- Ta xin lỗi...

- Điện hạ đừng tự trách. Cũng do thần đã tự nhắc tới cậu ta trước mà thôi. Mặc dù rất ghét phải thừa nhận, nhưng cậu ta thực sự là một nhân vật xuất chúng, được ngưỡng mộ và ghen tị bởi tất cả. Thần ghen ghét cậu ta, song cũng rất nể cậu ta. Việc điện hạ có hứng thú với cậu ta là hoàn toàn có cơ sở.

Cô nhăn mày, mệt mỏi thở dài một hơi.

- Ta cũng không biết tại sao ta lại thế. Đối với hắn, ta luôn không nhịn được mà sinh cảm giác tò mò. Ta cảnh giác hắn khả nghi, nhưng cũng là ta muốn đến gần hắn hơn. Ta muốn biết về hắn, nhưng kể cả khi biết rồi, thì cũng đâu làm được gì? Ta quên mất mọi chuyện, mà hắn cũng không nhớ ta. Không những không nhớ ta, chính hắn cũng không muốn ta đến gần hắn. Nhưng ta lại cứ cố chấp, cứ ám ảnh về hắn như vậy...! Ta rất khó chịu...!

Dù có muốn, cô cũng không có cách nào phá giải được nỗi bức bối cứ âm ỉ ở trong lòng này. Cô cũng không thể ép những người khác nói cho cô chân tướng, thứ mà bọn họ đã kiên quyết giấu nhẹm đi vì muốn tốt cho cô.

Trong lúc cô đang tự dằn vặt chính mình, hắn bỗng nhiên lại sà vào lòng cô như ra chiều làm nũng.

- Vậy chúng thần càng phải nỗ lực hơn nữa mới được. Đúng là có phúc mà không biết hưởng! Nếu như cậu ta đã không cần ân sủng của điện hạ, vậy thần sẽ giành luôn cả phần của cậu ta, thần sẽ khiến cho điện hạ chẳng còn hơi đâu để nghĩ về cậu ta nữa!

Mia dễ dàng bị một thân cường tráng kia kéo ngã xuống giường. Cô kịp thời chống tay để không đè lên người hắn, nhưng thế này cũng vừa vặn đem hắn hoàn hảo áp chế ở dưới thân. Hắn vòng tay lên ôm cổ cô, nhếch mép cười, nhưng chỉ tiếc là chiếc cười đầy thách thức của hắn lại bị bán đứng bởi đôi gò má đã đỏ lên vì xấu hổ.

- Thần... không thích nhìn thấy điện hạ tơ tưởng đến kẻ khác khi ngài đang ở với thần. Thần dỗi rồi.

- Ừm... Thế ta phải làm sao để cậu hết dỗi đây?

Hắn kéo đầu cô xuống, tinh nghịch cắn lấy môi dưới của cô.

- Chuyện đó... chẳng phải điện hạ rành nhất rồi còn gì?

- Không ngờ, tên mặt than ban ngày đúng đúng đắn đắn như cậu, ban đêm tinh thần lại sung mãn đến thế này nha.

- Tức nước thì vỡ bờ thôi, thưa điện hạ của thần...

.

.

.

Không còn dáng vẻ cứng nhắc và xa cách, cũng không còn cư xử một cách sát phạt và lãnh khốc, công chúa điện hạ đã dần dần trở nên thoải mái và vui vẻ. Người ta nghe thấy tiếng cười của nàng vang vọng khắp nơi nhiều hơn, nghe thấy nàng buông nhiều lời đùa giỡn hơn trước. Không khí trong cung điện cũng theo đó mà trở nên sáng sủa và ấm áp hơn hẳn.

Giống như trước kia vậy.

Chẳng cần cái gì tác động vào, chẳng cần lấy lại ký ức, cô ấy cũng tự trở về như cũ, đúng với cá tính vốn có của bản thân mình.

Chỉ có duy nhất một vấn đề còn sót lại.

Mối quan hệ giữa cô và tên người hầu thân cận vẫn duy trì sự căng thẳng lạ lùng. Theo như nguyện vọng của hắn, cô đã thôi không can thiệp và tọc mạch về hắn nữa. Cô là vị chủ nhân tôn quý, và hắn là kẻ nô bộc thấp hèn. Chỉ đơn thuần là như thế. Cô hạn chế tiếp xúc với hắn, và chỉ khi nào cô gọi hắn đến, hắn mới được xuất hiện.

Nhưng dĩ nhiên, chuyện của hai người bọn họ quá mức phức tạp để có thể mang ra bàn luận một cách bừa bãi.

- Và... Xong! Onee-sama, ngày nào cũng có thể được ngắm chị trong khoảng cách gần thế này, thật đúng là phúc phần của em mà...!

Samantha hoàn tất việc sửa soạn trang phục của Mia với sợi dây chuyền bạch kim đeo lên trên chiếc cổ thanh thoát và trắng ngần. Thiếu nữ tóc đen nhìn hình ảnh phản chiếu của chính mình trong gương lớn đang khoác lên người một bộ váy màu vàng kem với những dải voan lấp lánh dưới ánh sáng. Phục sức pha lê đơn giản, nhưng như vậy lại càng tôn lên vẻ đẹp tự nhiên của cô mà không bị quá diêm dúa.

Dẫu sao thì, đây cũng là bộ đồ dùng để đi picnic mà, phải dễ di chuyển một chút.

- Còn chị thì ngày nào cũng nghe em dẻo mép ở bên tai mà muốn nổi cả da gà đây này.

- Dạ, em xin lỗi vì đã dẻo mép, hứa lần sau em lại thế nữa! Nói chứ nãy giờ bận chọn lựa phụ kiện cho chị, chắc là các anh ấy cũng đã đợi hết một nửa cái thanh xuân rồi. Nào, để em dẫn chị đi.

- Đừng xem chị là con nít nữa. Chị tự đi được mà. Em cũng có buổi tiệc trà với bạn bè mà, em mau đi đi.

- Hừ, em là thị nữ của công chúa điện hạ đó, để cho bọn họ chờ một tí cũng chẳng ai dám gièm pha đâu! Nhưng mà nếu như chị đã nói vậy... thế thì em đi đây! Hẹn hò vui vẻ nha onee-sama!!!

Nói rồi, Samantha một thân cũng váy vóc lụa là nhưng lại xách váy chạy như bay ra khỏi phòng thay đồ. Mấy hồi trước, vì không khí chung của cung điện nên con bé cũng không thể sống vô tư mà cứ suốt ngày đi đi lại lại ở trong cung, lo lắng chính mình lơ là công việc mà ảnh hưởng tới người khác. Nhưng từ khi Mia chấp nhận được bản thân và mọi thứ đều trở nên thoải mái hơn, Samantha cũng bung lụa theo.

Mia phì cười. Tại sao trước đây cô không nhận ra được rằng mình đã chèn ép và quá đáng với bọn họ như thế nào chứ?

Cô rảo bước, rời khỏi tòa cung điện và chẳng mấy chốc cũng đã đi tới khu vườn phía Đông.

Đứng chờ ở giữa một rừng hoa chính là năm chàng trai, mỗi người anh tuấn một vẻ, rực rỡ ngời ngợi dưới ánh nắng dịu dàng.


- Mia!

- Điện hạ...!

- Mia nee-sama!!

- Mia...!

- Chủ nhân!

Những tiếng gọi đầy trìu mến và thân thương lần lượt reo lên.

Cứ như thế này... cảm giác thật tốt.

Cô mỉm cười đáp lại bọn họ, đôi chân dưới làn váy cất bước tiến đến.

Bỗng nhiên, một thứ nọ chợt xuất hiện đã thu hút sự chú ý của Mia.

Một con bướm màu xanh lam nhạt ánh lên hào quang bay tới trước mặt cô, tĩnh lặng đập cánh tại chỗ, tựa như đang mời gọi cô chạm vào nó.

Giống như bị thôi miên, thiếu nữ chậm rãi đưa tay ra, đầu ngón tay mon men đến gần đôi cánh mỏng tang ấy.

Cánh bướm vừa chạm vào, cả thân thể của cô trong phút chốc lại tựa như đóng băng, cứng đờ và lạnh toát. Huyết sắc trên mặt cô lập tức rút đi, đồng thời, những chàng trai cũng bất chợt nhận lấy một cơn đau điếng ập tới ở đầu và tim.

Tất cả đều lập tức ngộ ra được, rằng có chuyện gì đó đang xảy ra với Mia. Cô ấy chỉ đứng đơ ra một chỗ như tượng, trên mặt trống rỗng không có thần hồn.

Nhưng, còn chưa kịp hiểu được cơn đau đồng nhất do liên kết khế ước máu này là vì sao mà xảy ra, thì người con gái đã triệu hồi ra một tạo vật tinh thể trông giống như một cái cọc nhọn, nắm lấy nó trong tay, rồi hướng tim chính mình, mạnh mẽ đâm vào.

Trong sự kinh hoàng đến đỉnh điểm của mọi người, chiếc cọc pha lê đã bị đánh cho vỡ nát trước khi nó kịp đâm xuyên qua lồng ngực của cô. Gã hầu cận tóc vàng từ hư không xuất hiện vội vã lao tới và khống chế lấy hai cánh tay của cô. Hắn nghẹn ngào gào lên:

- Mau bình tĩnh lại đi...!!!

Năm người còn lại cũng tỉnh ra khỏi cơn sốc và hối hả chạy lại, vây quanh Mia và Evan vào bên trong vòng tròn.

- Em làm sao thế này?!

- Nee-sama???

- Chủ nhân có sao không??!

Mia, với một gương mặt trống rỗng như mất hồn, mở miệng cất tiếng một cách thản nhiên:

- Không có gì. Chỉ là...

Đôi mắt màu xanh thẫm tròn xoe ngước lên nhìn vào mặt bọn họ, đục ngầu, rỗng tuếch, và không có lấy một tí tia sáng nào.

- ... Chỉ là, rất muốn chết thôi.

Dứt lời, cô ngã quỵ xuống đất, lệ tuôn ồ ạt khỏi hốc mắt nổi gân đỏ và nôn ọe không ngừng.

Evan ở phía sau chỉ im lặng rơi nước mắt, tay nhẹ nhàng vuốt dọc lưng cô. Hắn nhìn qua năm người một lượt, trao cho bọn họ một ánh mắt thâm sâu ẩn ý.

Một lúc sau, Mia rã rời lả đi ở trong vòng tay của Evan, mặt mày xanh xao, dường như chỉ mới qua một vài phút thôi mà đã gầy đi bội phần.

Có rất nhiều cặp mắt đầy hoang mang và chất vấn đang chĩa vào hắn, nhưng hắn cũng không mở miệng giải thích điều gì. Hắn chỉ đơn giản là bế cô lên, đến lúc quay lưng lại với tất cả rồi mới nghe thấy hắn cất lời:

- Trước tiên đem cô ấy đến nơi an toàn đã. Còn lại, để sau hẵng nói.
















A/N: 0h50, 15/10/2022

Thủy tinh nhà làm, ngon như nhà làm 🥰


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận