Thái Giám
7.5/10
32.438

Tác giả:

Thể loại: Cổ Đại, Đam Mỹ, Truyện Sủng, Truyện Cung Đấu

Nguồn: phongnguyetlau.wordpress.com

Trạng thái: Full

Số chương: 48

Tần suất cập nhật: 1 ngày/chương

Ngày đăng: 4 năm trước

Cập nhật: 4 năm trước

Thể loại: Đam mỹ  cổ trang cung đình văn, Hoàng đế cường công, thông minh, nhược thụ, công sủng thụ
Bản gốc: Hoàn (47 chương)
Dịch: Tịt

Vào đêm hôm ấy ở ngự hoa viên, dưới ánh trăng xuất hiện một dung mạo mơ hồ, , thân thể mê người yếu ớt giãy dụa, tiếng xin trầm thấp cố gắng kiềm nén trong miệng, khiến Hạ Vô Ưu cảm thấy thật vui vẻ. Vốn dịnh phong người ấy làm quý nhân, giữ lại bên người tận tình hưởng dụng, ai ngờ, đột nhiên lại trốn không thấy bóng. Đã không biết cảm kích đến rơi lệ thì thôi đi, vậy mà đến tên cũng là giả, là vì không muốn để hẳn tìm thấy sao?

Hừ, y nghĩ mình là ai chứ hả, chẳng qua chỉ là một tên thái giám thấp hèn mà thôi.

Nhưng mình có phải bị trúng tà rồi không, vậy mà lại nhớ mãi không quên y, cứ luôn nhớ về hương vị của đêm xuân mê người ấy. Không được, tên thái giám to gan này, hắn nhất định phải tìm ra y.

Y chỉ là một một thái giám trong cung thích “trồng hoa chăm cỏ”, sao mà ngờ được hoàng thượng lại bị hương vị “hoa cỏ” trên người y hấp dẫn, lập tức vội vã trải qua “đêm xuân nồng” tại ngự hoa viên, làm một lần thì thôi đi, vậy mà còn muốn lần hai, lần ba. Mặc dù y đã cố hết sức trốn chạy, nhưng cái tên giả mình dùng cuối cùng  cũng sẽ bị hắn phát hiện, chẳng lẽ là ông trời thấy y sống những ngày quá yên bình, cho nên mới để cho y sống chung với nam nhân vô tình này cả đời sao?

7.5/10
32.438
Thái Giám

Tác giả :

Thể loại: Cổ Đại, Đam Mỹ, Truyện Sủng, Truyện Cung Đấu

Nguồn: phongnguyetlau.wordpress.com

Trạng thái: Full

Số chương: 48

Tần suất cập nhật: 1 ngày/chương

Ngày đăng: 4 năm trước

Cập nhật: 4 năm trước

Thể loại: Đam mỹ  cổ trang cung đình văn, Hoàng đế cường công, thông minh, nhược thụ, công sủng thụ
Bản gốc: Hoàn (47 chương)
Dịch: Tịt

Vào đêm hôm ấy ở ngự hoa viên, dưới ánh trăng xuất hiện một dung mạo mơ hồ, , thân thể mê người yếu ớt giãy dụa, tiếng... khóc xin trầm thấp cố gắng kiềm nén trong miệng, khiến Hạ Vô Ưu cảm thấy thật vui vẻ. Vốn dịnh phong người ấy làm quý nhân, giữ lại bên người tận tình hưởng dụng, ai ngờ, đột nhiên lại trốn không thấy bóng. Đã không biết cảm kích đến rơi lệ thì thôi đi, vậy mà đến tên cũng là giả, là vì không muốn để hẳn tìm thấy sao?

Hừ, y nghĩ mình là ai chứ hả, chẳng qua chỉ là một tên thái giám thấp hèn mà thôi.

Nhưng mình có phải bị trúng tà rồi không, vậy mà lại nhớ mãi không quên y, cứ luôn nhớ về hương vị của đêm xuân mê người ấy. Không được, tên thái giám to gan này, hắn nhất định phải tìm ra y.

Y chỉ là một một thái giám trong cung thích “trồng hoa chăm cỏ”, sao mà ngờ được hoàng thượng lại bị hương vị “hoa cỏ” trên người y hấp dẫn, lập tức vội vã trải qua “đêm xuân nồng” tại ngự hoa viên, làm một lần thì thôi đi, vậy mà còn muốn lần hai, lần ba. Mặc dù y đã cố hết sức trốn chạy, nhưng cái tên giả mình dùng cuối cùng  cũng sẽ bị hắn phát hiện, chẳng lẽ là ông trời thấy y sống những ngày quá yên bình, cho nên mới để cho y sống chung với nam nhân vô tình này cả đời sao?

Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Mở Bình luận truyện