Sau khi thử đồ, mua quần áo, Marry lại kéo cậu tạt vào rạp chiếu phim. Cô mua đủ cả bắp rang và nước coca cho cậu biết rằng khi xem phim ở rap chiếu phim đây là những món cần thiết. Cả hai quyết định chọn một bộ phim kinh dị vì Marry muốn biết phim kinh dị Hàn Quốc là như thế nào. Vì hôm nay là đầu tuần lại còn là buổi sáng, rạp chiếu phim chẳng có ai ngoài 2 người vậy nên cứ đến đoạn cao trào là cả hai hò hét không chút suy nghĩ.
Xem phim xong, Marry và Yoon Bae ra ngoài thì gặp một người đang cosplay chú hề đưa cho họ một tờ quảng về một công viên giải trí. Chẳng chần chừ gì hết, Marry lập tức gọi vệ sĩ lái xe đưa họ đi. Đây là lần đầu tiên của Yoon Bae được tới nơi này. Điều kiện hoàn cảnh và gia đình từ trước tới giờ chưa bao giờ đủ để cho cậu tới đó. Công viên giải trí là một nơi sặc sỡ màu sắc, có rất nhiều người và trên miệng ai cũng đều nở nụ cười cả.
Vừa đến nơi Marry đều bị thu hút bởi một trò chơi cảm giác mạnh, người ta gọi nó là trò tàu lượn trên không. Yoon Bae nhìn cấu trúc của trò chơi mà có chút hoang mang. Cậu không chắc rằng trên cái đường ray cao vút hình xoắn ốc kia bản thân có bị rơi xuống không nữa. Thấy Yoon Bae có vẻ hồi hộp, Marry cũng dường như đoán được cậu đang nghĩ gì. Cô vui vẻ khoác tay lên vai cậu mà tươi cười.
“Đừng lo lắng, Yoon Bae à. Chúng ta không rơi xuống được đâu.”
Nghe vậy, Yoon Bae cũng có chút yên lòng hơn. Cậu cuối cùng cũng chịu lấy hết can đảm mà bước lên tàu cùng Mary, kéo cần chắn bảo vệ xuống. Tàu bắt đầu chạy, trái với sự run sợ của cậu, Marry rất phấn khích. Nhưng khi tàu bắt đầu chạy nhanh xuống và lên cao hơn, cậu lại cảm thấy thật tuyệt vời và mới lạ. Xung quanh cậu cũng dần dần rộ lên tiếng hét của những người khác, trong đó có cả Marry. Cô nhắm chặt mắt, hai tay bám chặt lấy tay cậu, tiếng thét của cô khiến cậu cảm thấy chói tai vô cùng.
Tàu dừng lại. Marry vừa bước xuống tàu liền nôn thốc nôn tháo. Cả người cô mềm nhũn, đầu óc choáng váng đến nỗi phải bám chặt lấy Yoon Bae. Để cô ngồi ở một ghế đá, Yoon Bae chạy tới một quán nước gần đó mua một chai nước lọc cho cô. Uống nước xong Marry cảm thấy thoải mái hơn, cô quay sang nhìn Yoon Bae mà dơ lên trước mặt ngón tay cái.
“Cậu đỉnh thật đấy, Yoon Bae.”
“Vậy giờ chúng ta về chưa?” - Yoon Bae dùng vẻ mặt hoàn toàn tỉnh bơ hỏi.
Đến đây, Marry lấy lại điện thoại trong túi ra rồi mở lên.
“Trưa rồi, chúng ta đi ăn nhé.”
Ngồi trên xe dạo quanh thành phố, Marry cuối cùng cũng chọn được một nhà hàng ưng ý để tạt vào. Cô không ngần ngại mà mời cả người lái xe vào ăn cùng, cầm menu lên liền gọi biết bao nhiêu món.
“Marry, cô gọi nhiều như thế làm sao ăn được hết?”
Nghe Yoon Bae nói cô chỉ cười hì hì.
“Tôi gọi toàn những món chưa ăn bao giờ. Chúng ta chỉ cần thử mỗi món một ít cho biết mùi vị là được. Cậu còn muốn gọi thêm gì nữa không? Cứ gọi thoải mái đi tôi đều thanh toán bằng thẻ của Aeron hết.”
Thế rồi bữa trưa hôm đó diễn ra vui vẻ. Người vệ sĩ và Yoon Bae cũng hoà vào mà nói chuyện nhiều hơn. Sau đó, Marry bỗng nhiên muốn đi biển, người vệ sĩ nhiệt tình giới thiệu cho cô một bãi biển mà hè nào anh và gia đình cũng tới chơi.
Giống như rạp chiếu phim hôm nay, bờ biển chỉ duy nhất có hai người. Người vệ sĩ sau khi lái xe đường dài, đã cảm thấy mệt rồi nên xin phép được ở trên xe nghỉ ngơi chứ không xuống. Sau khi nhờ Yoon Bae chụp cho biết bao nhiêu là ảnh, Marry không chần chừ mà đi thuê đồ bơi và áo phao rồi xuống biển chơi. Yoon Bae chỉ ngồi trên bờ canh những khoảnh khắc đẹp rồi chụp lại cho cô, thi thoảng có cùng cô nói chuyện cười đùa một chút.
Hoàng hôn buông xuống, cả hai cùng nhau ngồi trên bờ. Marry mở điện thoại xem những tấm ảnh mà Yoon Bae chụp nở nụ cười thích thú.
“Yoon Bae à, đây có thật là lần đầu tiên cậu chụp ảnh không vậy? Tuyệt quá đi!”
Trước lời khen và vẻ mặt tươi cười của Marry, trong lòng Yoon Bae bất giác cảm thấy khá vui vẻ. Bỗng nhiên cô nghĩ ra điều gì đó mà quay ra nhìn cậu hớn hở.
“Cậu chụp cùng tôi một bức đi.”
Ban đầu Yoon Bae có hơi ngại ngùng. Cậu căn bản chưa từng chụp ảnh của bản thân hay chụp ảnh cùng ai bao giờ nên có chút bỡ ngỡ. Nhưng sau những nỗ lực mà Marry thuyết phục, Yoon Bae cuối cùng cũng đồng ý chụp một tấm để làm kỉ niệm cùng cô. Dù sao hôm nay đối với cậu cũng là một kỉ niệm đẹp. Ít nhất thì đẹp hơn một số kỉ niệm cùng Aeron.
“Này, Yoon Bae à, cậu cười lên một chút coi. Có ai chụp ảnh mà xị ra như đi đám ma vậy không chứ?”
Nói rồi, cô trực tiếp đưa một tay lên, tạo hình nụ cười trên miệng cho cậu rồi nhanh tay ấn chụp.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...