Em Không Phải Một Nô Lệ

Cũng như Aeron, nếu là người ngoài nhìn vào thì ai cũng chỉ thấy anh ấy là người vô cùng giàu có, quý tộc và có uy lực. Ngoài những người thân cận, chẳng ai biết để trở thành một người như thế anh đã phải trải qua quá khứ tồi tệ như thế nào. Mặc dù đang kể về chuyện buồn nhưng trên khuôn mặt Jae Won lại không có chút buồn bã. Cậu vẫn như một đứa trẻ ngây thơ, miệng nhồm nhoàm nhai miếng kimbap lớn.

“Anh trai cậu là người như thế? Có vẻ cậu rất quý anh trai của mình.”

“Đương nhiên rồi. Anh ấy đối với tôi tốt hơn bất cứ ai hết. Mặc dù chỉ là đứa trẻ 11 tuổi nhưng anh ấy nấu ăn ngon cực kì. Anh ấy luôn làm những món tôi thích, luôn nhường cho tôi phần nhiều, phần ngon hơn. Anh ấy chẳng bao giờ đánh chửi tôi hết. Anh ấy còn từ chối đi chơi với bạn bè để ở nhà chơi cùng tôi nữa. Không chỉ thế, đôi khi tôi làm sai nhiều điều gì đó và sợ ba nẹ mắng, anh ấy đều thay đổi và nhận tội cho tôi. Có một lần, vì nhận cho tôi mà anh ấy bị ba mẹ mắng cho kinh khủng khiếp. Tóm lại, anh ấy là một người tốt vô cùng.”

Thế rồi, Han Gyeum chỉ gật gầt đầu. Anh không muốn hỏi sâu hơn vì sợ sẽ chạm đến nỗi đau của cậu. Thấy cậu nhoáng cái đã ăn hết hai cuộn kimbap, anh chỉ khẽ nhoẻn miệng cười rồi đẩy nốt phần của mình sang.

“Tên nhóc này, từ trước tới giờ cậu vẫn ăn khoẻ như vậy hả?”


Jae Won gật đầu lia lịa.

“Tôi còn tập gym nữa nên nếu không ăn nhiều thì không có sức tập đâu.”

Khoảng 1 tuần sau, mọi chuyện vẫn diễn ra êm đềm như vậy. Lee Han Gyeum vẫn thường xuyên tới căn nhà đó cùng Jae Won. Aeron và Marry vẫn sống và làm việc cùng nhau rất vui vẻ. Đương nhiên, Yoon Bae cũng chẳng thay đổi. Sau ngày hôm đó, cậu cứ như người mất hồn, trở nên xa lánh và lạnh lùng với Aeron hơn. Cậu là đã quyết định sẽ từ bỏ anh, chấp nhận ở bên cạnh anh chỉ với thân phận là nô lệ đặc biệt. Cậu muốn anh được hạnh phúc, cũng không muốn bất chấp tranh giành làm tổn thương Marry. Còn Aeron, ngày nào anh cũng lén sang ngủ cạnh Yoon Bae, chẳng ai biết được vì anh luôn chọn những lúc mà cả Yoon Bae và Marry đều đã ngủ say hết rồi.

Sáng hôm đó, Yoon Bae xuống nhà thì thấy bên bàn ăn chỉ có một mình Marry. Bất giác quay ra, Marry thấy cậu đứng bên cầu thang thì liền vẫy tay gọi cậu tới. Yoon Bae ngồi xuống ghế, người hầu cũng mang phần ăn sáng của cậu lên.

“Yoon Bae à, ngày nào cậu cũng ngồi một mình ở nhà như thế này sao?” - Marry tò mò hỏi.

Yoon Bae cũng chỉ khẽ gật đầu.

“Cậu làm gì ở nhà vậy?”


“Tôi, xem điện thoại.”

“Điện thoại? Trong đó có gì hay sao?”

Yoon Bae lại lần nữa gật đầu. Không sai, kể từ khi Aeron mua cho cậu điện thoại, sách không còn là người bạn duy nhất của cậu nữa. Cậu đã biết cách xem tin tức, mạng xã hội, xem những bộ phim và đọc tiểu thuyết online.

“Chỉ có như vậy, cậu không thấy chán sao?”

Đến đây, Yoon Bae im lặng. Cậu căn bản là không biết nên trả lời thế nào cho đúng. Cũng chẳng để cậu lên tiếng, Marry nhanh nhảu lại vội vàng nói thêm:

“Hay là hôm nay cậu đi chơi cùng tôi đi. Tôi cũng muốn biết Hàn Quốc như thế nào. Hôm nay Aeron đi gặp đối tác cùng Lee Han Gyeum rồi nên tôi được nghỉ. Cậu cũng chẳng mấy khi được ra ngoài chơi mà nhỉ? Coi như hôm nay cùng tôi đi hít khí trời đi.”


Nghe xong, Yoon Bae có hơi lưỡng lự. Cậu không phải là muốn đi, cũng không phải là không muốn, chỉ là Aeron đã dặn cậu không được ra ngoài nếu không có anh bên cạnh. Cậu trước giờ vẫn luôn qua loa chấp nhận tất cả, ngoài Aeron, cậu ngại nói lời từ chối với bất cứ ai. Trong khi cậu vẫn đang suy nghĩ Marry lại không có chút kiên nhẫn, cô trực tiếp quyết định rồi bảo cậu lên phòng thay đồ. Cuối cùng, Yoon Bae cũng chỉ đành thuận theo ý cô, dù sao sớm muộn gì cô cũng trở thành vợ của Aeron - người mà cậu sắp phải gọi bằng hai tiếng “bà chủ”.

Sau khi ăn sáng và thay đồ xong, Marry sai hai vệ sĩ đưa cả hai tới trung tâm thành phố. Trong hai người, người thì chưa tới đây bao giờ, người thì đã sinh ra và lớn lên ở đây những cũng chẳng hề biết gì cả. Trước tiên là trung tâm thương mại, Marry kéo cậu vào thử biết bao nhiêu bộ đồ. Khi Yoon Bae bước tới phòng thử đồ bước ra với một bộ đồ liền thân hình con gà màu vàng, cô đã không nhịn nổi cười mà liền cười khúc khích.

“Cậu dễ thương thật đấy! Aeron đúng là có mắt nhìn người mà.”

Không chỉ cậu, cả Marry cũng thử vài bộ quần áo cho cậu xem. Vì cả gương mặt lẫn dáng người của cô đều đẹp sẵn rồi nên cô thử bộ nào cậu cũng khen đẹp. Trước sự nhiệt tình của cô, Yoon Bae đã vô thức cuốn theo từ lúc nào không biết. Cậu đã bắt đầu trở nên vui vẻ, cười đùa như thể đã quên hết những chuyện liên quan khiến cậu đau lòng, chẳng còn quan tâm gì nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận