Em Không Phải Một Nô Lệ

“Oa, dễ thương thật! Trông cậu không khác gì em bé luôn. Tôi sẽ in ra rồi cho cậu tấm này nhé.”

Sau đó, cả hai cùng nhau về nhà. Tối hôm đó, thấy Yoon Bae đã không còn vẻ mặt ủ rũ, vô hồn như mọi ngày nữa mà đã bắt đầu mở lời nói chuyện với Marry, Aeron đương nhiên là sẽ cảm thấy rất lạ. Chỉ sau một ngày mà thái độ của cậu đã thay đổi như vậy, Marry rốt cuộc đã dùng kế gì?

Ăn tối xong, ai về phòng nấy. Marry vừa tắm xong đi về phòng đã thấy Aeron ngồi chễm chệ trên giường, vẻ mặt đăm chiêu suy nghĩ.

“Anh nghĩ cái gì thế?”

Nghe đến đây Aeron lập tức ngẩng đầu, bắt đầu tra hỏi Marry:

“Em đã quyến rũ Yoon Bae sao?”

“Ý anh là sao?” - Marry có chút hoang mang. - “Tại sao em phải làm thế chứ?”


“Vậy tại sao hôm nay em ấy lại thay đổi như vậy? Sắc mặt em ấy thay đổi rõ rệt luôn.”

Marry bật cười ngay khi Aeron vừa dứt câu.

“Sao suy nghĩ của anh lại ngây thơ thế vậy hả? Em chẳng làm gì hết. Chỉ là hôm nay rảnh nên rủ cậu ấy đi chơi cùng thôi.”

Nói rồi, cô lập tức mở những tấm ảnh mà Yoon Bae đã chụp giúp cậu và cả tấm ảnh mà cô chụp cùng cậu ra cho Aeron xem. Quả nhiên, Aeron vô cùng kinh ngạc. Anh đoán rằng hôm nay cậu đã rất vui vẻ nhưng anh không thể ngờ là Marry đã làm thay đổi anh nhanh đến như vậy.

Cũng lúc này, ở phía Yoon Bae. Cậu đã add friend với Marry trên kakaotalk và nhận được tấm ảnh mà cô gửi. Nằm trên giường ngắm nghía mãi tấm ảnh, quyết định từ bỏ từ cảm mà cậu dành cho Aeron lại càng kiên định hơn. Cậu không biết hai người họ quen nhau thế nào và yêu nhau ra sao, nhưng sau ngày hôm nay cậu biết rõ ràng Marry là một cô gái tốt bụng. Cậu không muốn bản thân trở thành mối lo ngại trong tình yêu của cô. Hơn hết, cậu biết rõ bản thân không hề có cơ hội, không muốn nghĩ thêm gì nữa, cậu tắt điện thoại và nhắm mắt vào cứ vậy mà chìm vào giấc ngủ - nơi mà cậu chẳng biết gì hết cũng chẳng phải nghĩ ngợi gì.

Sáng hôm sau, Yoon Bae tỉnh dậy thì thấy bản thân đã nằm ở một vị trí khác so với trước khi ngủ. Cậu thấy có chút lạ vì cậu chưa từng lăn lộn nhiều như thế này. Nhưng chẳng suy nghĩ gì nhiều, Yoon Bae vẫn như mọi ngày, đem một bộ quần áo khác vào nhà tắm.

Xuống nhà, thấy Aeron và Marry vẫn đang ngồi dưới bàn ăn chờ sẵn, không hiểu sao Yoon Bae có một chút ngại ngùng. Cậu vừa bước tới Marry liền hớn hở hỏi:

“Yoon Bae à, hôm nay cậu tới công ty cùng tôi nhé.”

Nghe vậy Yoon Bae có chút ngơ ngác.

“Tôi tới đó để làm gì?”

“À, dù sao cậu ở nhà một mình cũng chán mà. Ở công ty Aeron tôi thấy có một số view rất đẹp, tôi muốn chụp ảnh cho bạn ở bên Mỹ xem. Aeron thì bận tối mặt tối mũi, tôi thì chưa quen được ai cả. Cậu đi cùng rồi chụp giúp tôi đi.”


Vẻ mặt lộ rõ vẻ gượng gạo, Yoon Bae nghe đến đây thì khó xử cười trừ.

“Tôi nghĩ… không thì hơn. Như vậy thì sẽ làm phiền…”

“Có gì mà ngại chứ? Trước kia em cũng từng tới đó cùng tôi rồi mà.” - Yoon Bae còn chưa nói hết câu Aeron đã chen lời. Anh như thể biết trước cậu định nói gì và không muốn nói ra điều đó.

Cuối cùng, Yoon Bae vẫn chẳng thể từ chối. Ăn sáng xong cậu chỉ còn cách cùng theo Marry và Aeron tới công ty. Có lẽ vì lâu rồi cậu mới xuất hiện, một số công nhân đã quen với cậu vừa nhìn thấy cậu liên chạy tới, ríu rít hỏi han. Trong lúc đó, Marry và Aeron đi thang máy lên trước vì có một đối tác đang chờ anh để bàn bạc kế hoạch làm ăn. Yoon Bae nói chuyện với những người kia xong cũng theo lên bằng thang máy khác.

Trong thang máy, Marry chẳng biết vì lý do gì mà cứ nhìn chằm chằm Aeron. Cho đến khi anh phát giác ra rồi quay sang nhìn cô, cô mới mở lời hỏi:

“Anh… tại sao tự nhiên lại mua Yoon Bae về vậy?”

Aeron hơi cau mày lại.

“Vậy sao tự nhiên em lại thắc mắc điều này?”


Marry nhún vai thản nhiên trả lời:

“Không có gì. Em chỉ là thấy tò mò thôi. Anh sẽ không tự nhiên mà vung tiền ra mua một con người về với cái giá lớn như vậy đâu, đúng chứ?”

“Không. Chính là tự nhiên đấy. Anh thấy em ấy khá đặc biệt, nổi hứng nên mua thôi.”

Nghe vậy, Marry bĩu môi gật gật đầu. Tuy gật đầu là vậy nhưng trong cô không hề tin. Bỗng nhiên, thang máy bất chợt khựng lại rồi đứng yên. Marry thấy có điềm gì đó không lành quay sang nhìn Aeron bằng ánh mắt có hơi hoảng sợ. Thang máy lại chợt hạ xuống rồi khựng lại, chuyển động đột ngột khiến cô đứng không vững mà hoang mang xô vào một góc đau vô cùng. Thấy vậy, Aeron lập tức bước tới bên cô tiện tay bấm luôn vài lần nút thông báo sự cố nguy hiểm.

Anh ngồi xuống nhìn cô bằng vẻ mặt quan tâm, lo lắng hỏi:

“Em có sao không vậy? Có đau lắm không?”

Marry lắc đầu rồi gượng gạo đứng lên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận