Xuyên Thư Nữ Phụ Sủng Thê Hằng Ngày

  Nguyễn Duyên Đào đã thay đổi giày tiến vào phòng khách, nghe được mấy người giằng co hơn nửa ngày tại cửa, hắn đưa tay tắt tiếng TV, nghiêng đầu hướng về phía cửa khách khí lên tiếng: "Đúng đấy tiểu Ôn, cuối năm tuy bận rộn hơn nữa nhưng cũng cần thời gian nghỉ ngơi."
  "Ba mẹ ta đều đã nói vậy rồi, ngươi còn muốn đi sao?" Nguyễn Tịnh Nghiên trong lòng vui vẻ, hai tay ôm lấy Ôn Chỉ Đồng không cho nàng đi.

  Thanh âm nàng ngọt mà nhẹ, ngữ khí rất giống như đang làm nũng. Đây là phương diện người bình thường không thể nhìn thấy của nàng.
  Chu Dương Thanh thờ ơ lạnh nhạt, nhàn nhạt quét mắt nhìn Nguyễn Tịnh Nghiên, trong lòng hừ nhẹ. Đúng là nữ nhi gả đi như bát nước đổ ra ngoài, này chính là như vậy đây. Nhìn cái giọng điệu này xem, làm mẹ nàng mà còn chưa từng được nghe giọng điệu của nàng.
  Chu Dương Thanh: "Muốn vào thì mau vào đi, gió lạnh đều thổi hết vào nhà rồi."

  Nghe ngữ khí Chu Dương Thanh bất thiện, Ôn Chỉ Đồng rụt rụt cổ, ánh mắt từ trên người vợ dời dịch lên trên người mẹ vợ, một giây sau thấy nàng xoay người lại, ánh mắt không nhìn nàng nói chuyện nhưng nghe ngữ khí như là đang nói với mình, "Nghiên Nghiên không phải nói ngươi làm món cá sao, tiến vào phòng bếp phụ một tay đi!"

  Ôn Chỉ Đồng:"......"
  Cho nên nói Chu Dương Thanh đây là đang thừa nhận mối quan hệ của các nàng?
  Khóe miệng Ôn Chỉ Đồng dương lên, hai lúm đồng tiền lại hiện rõ hơn, đuôi mắt thể hiện sự vui mừng không cách nào che dấu được.
  "Vậy ta đi phòng bếp hỗ trợ bá mẫu, ngươi bồi bá phụ tán gẫu đi."
  Đem áo khoác đưa cho Nguyễn Tịnh Nghiên, Ôn Chỉ Đồng lúc này mới cất bước tiến vào phòng bếp.

  "Cha, ngài ăn cam sao?" Nguyễn Tịnh Nghiên đi tới phòng khách, ngồi bên cạnh Nguyễn Duyên Đào, trong tay cầm quả cam hỏi nhưng dư quang thỉnh thoảng lại liếc nhìn về phía phòng bếp.
  "Lo lắng mẹ của ngươi ăn nàng?" Nguyễn Duyên Đào nhận ra tâm trạng nữ nhi, trong lòng hắn cũng có chút bất mãn, đây chính là nữ nhi hắn xem như tâm can bảo bối, được hắn phủng trong lòng bàn tay từ bé, tuy nói giờ đã trở thành một đại cô nương nhưng trong lòng hắn nàng vẫn còn là một tiểu công chúa mà thôi.
 
  "Ta nào có?" Hai gò má Nguyễn Tịnh Nghiên đỏ lên một chút, cụp mắt buồn bực bắt đầu lột cam.
  "Đi, đi đến nhà bếp mà xem một chút đi! Nhìn ngươi như thế này ta càng khó chịu." Tiếp nhận quả cam Nguyễn Tịnh Nghiên đưa tới, ức khí trong lòng Nguyễn Duyên Đào cũng hòa hoãn đôi chút, tầm mắt liếc nhìn hai bóng người trong phòng bếp lay động, trầm trọng nói.


  "Vậy ta qua xem một chút, cha ngài ăn cam đi, Đồng Đồng mua đó." Mặt mày Nguyễn Tịnh Nghiên giương lên, đáy mắt vui mừng liền theo khóe mắt bay ra.
  "Ai... Từ từ đã." Nguyễn Duyên Đào gọi lại Nguyễn Tịnh Nghiên đã chạy đến cửa phòng bếp như một con gió, trừng nàng một cái nói: " Đem số di động ta kéo ra khỏi danh sách đen, lần sau còn kéo đen ta, ta liền đem ngươi cột quanh người cho ngươi khỏi lượn quanh nàng."
  "Biết rồi." Chỉ cần đáp ứng nàng cùng Ôn Chỉ Đồng ở cùng một chỗ, muốn nàng làm gì nàng đều đồng ý.

  "Bá mẫu thích thanh đạm một chút hay vẫn là..."
  "Dù sao cũng đều là cá, tùy tiện ngươi liền làm đi."
  "Mẹ, người ta chính là hỏi ngài thích khẩu vị gì, ngài làm gì mà hung dữ như vậy a?" Nguyễn Tịnh Nghiên đứng ở cửa, vốn dĩ không muốn quấy rối tình cảm hài hòa của hai người họ, nhưng nghiêng tai nghe được Chu Dương Thanh nói như vậy, nàng nhất thời mất hứng, đi vào từ bên trong tủ bếp lấy ta một cái tạp dề chụp lên người mình.

  "Cho ta qua hỗ trợ hai người đi."
  Chu Dương Thanh: "Đem cua thả vào nồi chưng đi."
  Ôn Chỉ Đồng: "Không cần, ngươi ra ngoài phòng khách xem ti vi đi."
  Hai người cơ hồ đồng thời nói, Ôn Chỉ Đồng ngẩng mắt nhìn đồng dạng quay đầu đánh giá Chu Dương Thanh, nàng hôm nay mặc một bộ thiếp thân, tuyến áo rộng rãi lộ ra bên trong da thịt trắng nõn, tuy rằng đã là phụ nữ có tuổi nhưng được bảo dưỡng rất tốt nên Ôn Chỉ Đồng nhìn mặt nàng khó nhận ra được dấu vết của năm tháng trôi qua.

  Rất gợi cảm, quan trọng là ngũ quan tinh xảo. Ôn Chỉ Đồng cũng biết được tại sao cả người Nguyễn Tịnh Nghiên tản mát ra hương vị nữ nhân như vậy, có lẽ là theo gen di truyền của mụ mụ.
  "Ngươi đừng như thế sủng nàng, nên để cho nàng làm chút việc nhà đi." Chu Dương Thanh đuôi lông mày giãn ra, đối với thái độ vừa rồi của Ôn Chỉ Đồng với nữ nhi mình, nàng hơi động dung vài giây.

  "Cũng không phải là việc nặng nhọc gì, chỉ là chút việc vặt phòng bếp, một mình ta làm là tốt. Lại nói ta sợ con cua cắp bị thương nàng." Ôn Chỉ Đồng không để ý lắm, đi qua trên tay xử lý con cua trong túi.
  Chu Dương Thanh giương mắt nhìn, động tác Ôn Chỉ Đồng đúng là rất thành thục, vừa nhìn chính là kiểu người thường xuyên xuống phòng bếp, không giống như là đang diễn.

  Nàng thả xuống con ngươi, trong lòng suy nghĩ một phen, không xem vào giữa hai người nữa.

  Thừa dịp Chu Dương Thanh ra ngoài, phòng bếp trống rỗng, Nguyễn Tịnh Nghiên từ phía sau ôm lấy Ôn Chỉ Đồng, gò má kề mặt nàng, con mắt cong cong., "Cha ta hảo giống như là rất thích ngươi, Tiểu Ôn, hắn chỉ có đối với những người thân cận mới xưng hô như vậy."
  Ôn Chỉ Đồng nghiêng đầu cạ cạ cái trán Nguyễn Tịnh Nghiên, thở dài một hơi, "Thật sốt sắng, ta chưa từng khẩn trương qua như vậy."
  Mới vừa nói xong, Nguyễn Tịnh Nghiên liềm thò người qua tim đến hai bờ môi đỏ tươi hôn tới, "Bây giờ còn căng thẳng sao?"

  "Khụ khụ --"

  Phía sau không bị Chu Dương Thanh tiến vào từ lúc nào, nghe được thanh âm, Nguyễn Tịnh Nghiên theo bản năng tách Ôn Chỉ Đồng ra, cúi đầu như không có chuyện gì xảy ra mà từ trong tủ bát cầm ra ít gia vị. "Đồng Đồng, làm cá kho đi! Mẹ ta thích ăn."
  Nói xong, Nguyễn Tịnh Nghiên cười híp mắt liếc nhìn Chu Dương Thanh, đối phương đáp trả bằng ánh mắt bất đắc dĩ cùng khinh thường nhìn nàng.
  "Được rồi!" Ôn Chỉ Đồng đáp một tiếng ba người phụ nữ trong phòng bếp nấu nướng một chút, bữa cơm giao thừa nóng hổi liền mang lên bàn.
  Nguyễn Duyên Đào ngồi ở phía chủ tọa,  hắn đưa tay chỉ tới bình rượu đỏ,"Tiểu Ôn, đem bình rượu mở ra, đêm nay theo ta uống một chén. "

  "Hảo!" Ôn Chỉ Đồng rất nghe lời,  tuy rằng nàng bình thường không thích uống rượu, nhưng bố vợ mời ở trước mặt, nhất định phải hảo hảo biểu hiện một trận.
  "Tiểu Ôn, trước đây bá phụ với bá mẫu phản đối với các ngươi cũng là bởi vì bọn ta quá yêu Nghiên Nghiên, sợ nàng chịu thiệt bị lừa, tâm lý bậc làm cha làm mẹ hi vọng ngươi có thể rõ ràng, cũng chớ để ý rồi sau này lại cùng Nghiên Nghiên bực bội." Nguyễn Duyên Đào bình thường trên bàn rượu luôn là người phóng khoáng, nhưng ở trước mặt con gái, cái kia phần tình thương của người cha lộ rõ trên mặt.

  "Bá phụ ngài yên tâm, ta sẽ hảo hảo đối đãi với Nghiên Nghiên, cũng sẽ cùng nàng hiếu kính các ngài, không lọt được mắt ngài là do ta làm chưa đủ tốt, ta sẽ tiếp tục cố gắng." Ôn Chỉ Đồng một phen lời nói tâm huyết, nghe được những lời như vậy trong lòng Nguyễn Duyên Đào thoải mái đi không ít, cúi đầu nhấp một ngụm rượu.
  "Cha, ăn chút đồ ăn." Nguyễn Tịnh Nghiên đau lòng thân thể Nguyễn Duyên Đào, gắp cho hắn một miếng cá kho, cố ý nhắc nhở, "Cha, ngài nếm thử tay nghề của Đồng Đồng."
  Nguyễn Duyên Đào rất phối hợp, cúi đầu ăn thử một miếng, lại giương mắt lên, vành mắt ngấn lệ lấp lóe, "Tay nghề rất tốt, sau này Nghiên Nghiên nhà ta không phải lo bị bỏ đói rồi."


  Nói lấy, hắn tiếu ý nở nụ cười, tầm mắt nhìn đôi tình lữ trước mặt, thật sau thở dài, "Nữ đại bất trung lưu a! Sau này rảnh rỗi... thường mang Nghiên Nghiên ra ngoại quốc thăm chúng ta."
  Nguyễn Duyên Đào hiếm thấy lời nói lại ôn nhu, tròn lúc nhất thời lại không khống chế được, nhiệt lệ tại viền mắt lại đảo quanh, sợ bị tiểu bối nhìn thấy, lại cúi đầu nhấp một ngụm rượu che lấp lúng túng.
  "Có điều tiểu Ôn à, nếu các ngươi đã quyết định ở cùng một chỗ, mẹ ngươi chỗ ấy, cũng nên cho Nghiên Nghiên một câu trả lời." Nguyễn Duyên Đào xoa xoa khóe mắt, cố gắng nghĩ lại những thứ cần căn dặn, nữ nhi không tại bên người hắn,  hắn trăm lòng không yên.

   "Đó là tất nhiên, ta sẽ mau chóng cho Nghiên Nghiên một cái danh phận." Ôn Chỉ Đồng khí tức bình ổn, Chu Dương Thanh một bên đối diện đánh giá nàng rất hài lòng.
  "Ân.... cái này ta cũng không phải quá lo lắng, chính là tính tình tuổi trẻ các ngươi nóng nảy, vạn nhất một lời không hợp động tay lên đến... " Nguyễn Duyên Đào chần chờ một chút, tay cầm chén rượu đổi tư thế, "Trong nhà đồ vật cứ việc đập, đập bể thì tìm ta chi trả, nếu ngươi dám động đến một ngón tay của Nghiên Nghiên, ta liều mạng với mạng."
  "Cha, Đồng Đồng sao nỡ ra tay với ta được!" Nhìn Nguyễn Duyên Đào nhịn đỏ mặt, Nguyễn Tịnh Nghiên một mặt hạnh phúc tựa ở trên người Ôn Chỉ Đồng, thấp giọng cười, "Bình thường đều chỉ có là ta bắt nạt nàng."
 
  "Cái này thì ta tin tưởng." Chu Dương Thanh gắp miếng cá kho cho vào miệng, hững hờ đáp lời.
  "Mẹ..." Nguyễn Tịnh Nghiên giận nàng.
  Chu Dương Thanh cố ý không để ý tới nàng, lần này nàng rốt cuộc cũng chịu nhìn thẳng Ôn Chỉ Đồng, nhíu mày nhìn nàng nói, "Sau này Nghiên Nghiên muốn bắt nạt ngươi, ngươi liền nói với ta."
  "Làm sao? Ngươi còn nghĩ đánh nữ nhi a? Ngươi dám?"
  Nguyễn Duyên Đào không vui, đề cao giọng chất vấn.

  "Ngươi xem ta có dám hay không?" Chu Dương Thanh hướng lão công liếc mắt ra hiệu, lời này nàng là đang công khai giuáp Ôn Chỉ Đồng, kỳ thực cũng nói cho nàng ấy biết rằng nữ nhi bản thân có thể tự giáo dục nhưng nàng ấy là không được phép động vào.
  Ôn Chỉ Đồng làm sao không hiểu ý tứ của Chu Dương Thanh, mặc dù như thế,  nhưng ít nhất Chu Dương Thanh đã xem như là cho phép nàng qua lại với Nghiên Nghiên, nắm chặt mu bàn tay Nguyễn Tịnh Nghiên ở dưới bàn, cùng nàng mười ngón tương khấu, nhiệt độ từ lòng bàn tay đi thẳng tới đáy lòng nàng.

  Sau khi ăn xong, một nhà bốn người ở phòng chờ xem dạ hội, Nguyễn Tịnh Nghiên cùng Ôn Chỉ Đồng dựa vào nhau, một buổi tối điện thoại nàng thông bao liên tục, bây giờ mới có thời gian trả lời điện thoại của Trương Gia Tuyền lúc trước.
  "Nghiên Nghiên, ngươi không thấy Weibo?" Trương Gia Tuyền thanh âm có vẻ gấp gáp, Nguyễn Tịnh Nghiên không rõ lý do làm sao, theo bản ngồi ngay ngắn người hỏi lại: "Làm sao vậy?"
  Nàng bình thường vòng bằng hữu đều không nhiều phát, Weibo thì càng không nhiều nhìn. Nhưng trước mắt nhận được điện thoại của Trương Gia Tuyền thì nàng mới ý thức được trên Weibo nhất định sảy ra việc gì đó liên quan đến nàng.


  Đầu ngón tay mở ra Weibo, Trương Gia Tuyền đã không nhịn được nữa mà theo nàng nói trước, "Chuyện ngươi cùng Hàn Nhất Y bị người ta đăng lên Weibo rồi, fan nàng ta đều dồn dập ở Weibo mắng ngươi, bới ra thân phận lão sư của ngươi rồi."
  Đầu Nguyễn Tịnh Nghiên ầm ầm một tiếng, theo bản năng mà mở ra Weibo, tên của chính mình có thể tùy ý mà thấy được nhưng mà bị mắng cho thành thê thảm như vậy.
  Nguyễn Tịnh Nghiên năm ngón tay chăm chú lướt điện thoại, mím môi không nói lời nào.

  Trương Gia Tuyền trầm mặt một chút, tiếp tục nói: " Ngươi có phải cùng Đồng Đồng tham gia tiệc bằng hữu tụ hội? Nàng hướng ngươi cầu hôn đúng hay không?"
  Trương Gia Tuyền vấn đề liên tục hỏi tới, Nguyễn Tịnh Nghiên không kịp trả lời, mí mắt nhẹ giương liếc mắt nhìn Ôn Chỉ Đồng còn ôm lấy nàng, tim đã đập nhanh rối loạn tiết tấu.
  "Nàng hướng ngươi cầu hôn đã bị người khác ghi âm rồi đăng lên mạng, hiện tại có người nghĩ cố ý mượn chuyện này cơ hội dẫn dắt dư luận."

  "Đồng Đồng có phải cùng đang ở với ngươi không? Sao điện thoại di động nàng lại tắt máy? Nhanh bảo nàng vào xem Weibo."
  Trương Gia Tuyền bên kia con chuột máy tính bấm vang liên tục, Nguyễn Tịnh Nghiên cũng biết nàng vì chuyện của các nàng mà sốt ruột, bộ dạng chấn định hơn một chút, quay đầu đang muốn nói cho Ôn Chỉ Đồng thì lúc này đối phương đã trước nàng một bước mở ra Weibo.

#Hàn Nhất Y bị bỏ rơi#

  #Nguyễn Tịnh Nghiên cùng huynh muội Ôn thị có gúc mắt yêu đương#

  #fan muốn Nguyễn Tịnh Nghiên công khai xin lỗi#

  Hot search liên tục nhắm vào Nguyễn Tịnh Nghiên cùng Ôn thị tuôn ra, Ôn Chỉ Đồng mím mím môi, đăng nhập tài khoản Weibo mấy ngày trước bản thân chứng thực tài khoản Ôn Chỉ Đồng V,  quả nhiên nàng Weibo tuy rằng không có gì thay đổi, nhưng mở ra phần bình luận tất cả đều cùng một dạng mắng nàng cùng Nguyễn Tịnh Nghiên.
  Đối mặt với thanh thế cục diện cuồn cuộn như vậy, nàng không có lấy nửa điểm căng thẳng, đầu ngón tay trên màn hình gõ gõ vài chữ, clik gửi đi.
  Ông Chỉ Đồng V: "Điểm không giờ tối nay, không gặp không về!"



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận