Xuyên Thư Nữ Phụ Sủng Thê Hằng Ngày

  Ôn Chỉ Đồng động tác đúng là nhanh, sau khi xác thực tích V trên Weibo liền gửi đi một nội dung mơ hồ không rõ, gửi sau liền đem di động bỏ qua một bên không để ý tới.
  "Ngươi nghĩ vạch trần cái gì?" Nguyễn Tịnh Nghiên giương mắt nhìn về phía nàng, Ôn Chỉ Đồng mím mím môi, một lần nữa đem Nguyễn Tịnh Nghiên ôm vào trong lồng ngực không lên tiếng, trái lại có mấy phần vì những câu nói trên mạng mà có chút ý tứ lên men trong lòng.
  Nguyễn Tịnh Nghiên cụp mắt, thật lâu sau mới ngẩng đầu lên nhìn nàng, "Bất luận làm cái gì, ta không muốn thực sự đem chuyện ta cùng Hàn Nhất Y năm đó chia tay ra nói rõ sự tình, ta sợ ảnh hưởng đến sự nghiệp diễn xuất của nàng."
  Bây giờ trên mạng đều công kích Nguyễn Tịnh Nghiên đứng núi này trông núi nọ, nếu một khi tuôn ra chuyện năm đó là Hàn Nhất Y bỏ rơi nàng trước, như vậy rất nhanh sẽ chọc đến một đám quần chúng ăn dưa chĩa mũi nhọn nhắm ngay vào Hàn Nhất Y, Nguyễn Tịnh Nghiên sợ cứ như vậy sẽ ảnh hưởng đến hình tượng Hàn Nhất Y trước mặt công chúng, càng thêm ảnh hưởng đến sự nghiệp diễn xuất nhiều năm qua nàng tranh thủ cố gắng như vậy.

  Nguyễn Tịnh Nghiên suy tính như vậy không phải không có lý, nhưng như vậy đặt mình vào hoàn cảnh suy nghĩ cho tiền nhiệm như vậy, Ôn Chỉ Đồng ít nhiều nghe xong trong lòng có chút không thoải mái.
  Ôn Chỉ Đồng màu mắt nặng nặng, quay đầu nhìn về phía cửa sổ nơi ánh đèn hoa mỹ chiếu rọi, giây lát sau mới sâu kín nói một tiếng: "Hảo!"
  Ôn Chỉ Đồng không lại nhìn Nguyễn Tịnh Nghiên, ánh mắt lại lần nữa rơi xuống trên màn hình TV, Nguyễn Duyên Đào đi vào trong thư phòng làm việc, Chu Dương Thanh sau khi nhận điện thoại liền đi vào phòng ngủ nói chuyện, hiện tại trong phòng khách chỉ còn lại hai người bọn họ.
  Hai người không nói lời nào, bầu không khí có chút trầm mặc, trong phòng khách rộng rãi cũng chỉ có thanh âm chương trình TV vang vọng.
  "Có muốn ăn hoa quả hay không? ta đi rửa."

  Một lúc lâu sau, Ôn Chỉ Đồng rút tay Nguyễn Tịnh Nghiên đang khoác trên bả vai mình ra, quay đầu nhìn nàng, ánh mắt sâu thẳm.
  "Ta đi rửa cho!" Nguyễn Tịnh Nghiên không chú ý tới trong con ngươi Ôn Chỉ Đồng lóe lên thất lạc, vừa dứt lời cũng đã đứng dậy hướng phòng bếp đi tới.
Ôn Chỉ Đồng không gọi lại nàng, ngước mắt nhìn bóng người đi xa, ánh mắt nàng ngớ ra nơi đó, quên đi thu hồi.
  Nguyễn Tịnh Nghiên là mối tình đầu của nàng, không phải của nguyên thân mà là chính bản thân nàng.
  Ôn Chỉ Đồng còn nhớ rõ lúc trước mới nhìn thấy Nguyễn Tịnh Nghiên, đối phương trang dung tinh xảo, giơ tay nhấc chân đều lộ ra sự lãnh ngạo khiến người khác sợ hãi tới gần.

  Nàng vốn dĩ không phải nữ nhân dễ gần, cho nàng tới gần là bởi vì lúc trước cảnh tượng gặp mặt nguyên chủ, Nguyễn Tịnh Nghiên quanh thân đều lộ ra khí thế bức người.
  Ôn Chỉ Đồng đã không nhớ rõ từ khi nào thì Nguyễn Tịnh Nghiên đã trở thành cô gái nhỏ dịu dàng, đại khái là không có địch ý hoặc không cho nàng cảm giác chán ghét khi ở cùng một chỗ, nàng liền thu hồi lại gai cứng cùng lạnh lẽo quanh thân, lấy ra một bộ mặt dịu dàng khi gặp người.
  Kỳ thực nàng còn là thích dáng dấp ôn nhu, Ôn Chỉ Đồng bộ dạng thập phần suy nghĩ, ít nhất vào lúc ấy nàng đều là vui vẻ.

  Đầu bỗng nhiên bắt đầu lại đau, Ôn Chỉ Đồng cau mày mềm nhẹ day cái trán, cùng Nguyễn Tịnh Nghiên trong lúc đó qua lại như là nhớ một chuyện xưa như thế tránh không khỏi hiện ra trong đầu, mỗi một cái hình ảnh Nguyễn Tịnh Nghiên lướt qua cũng làm cho nàng nhớ nhung, nàng rất muốn ấn xuống tạm dừng để nhấm nháp dư vị đó. Bỗng nhiên nàng không muốn cùng nàng ấy sinh khí ghen tuông
  Nàng không nỡ. (Đoạn này hình như là hình ảnh Nguyễn Tịnh Nghiên trong sách trải qua với nguyên chủ đè lên hình ảnh Nguyễn Tịnh Nghiên của hiện tại nên Ôn Chỉ Đồng mới như vậy.)
  Trong phòng bếp truyền đến tiếng nước chảy, Chu Dương Thanh đi đến tại bên người Nguyễn Tịnh Nghiên, đứng phía sau nàng, "Ngươi đang rửa hoa quả."

  Phía sau bỗng nhiên truyền đến thanh âm khiến Nguyễn Tịnh Nghiên sợ hết hồn, quay đầu lại thấy là Chu Dương Thanh, nàng thở dài một hơi, nói: "Mẹ, ngươi đi sao không tiếng động?"
  "Lá gan ngươi lúc nào biến nhỏ như vậy? Không phải không có sợ gì sao? Đặc biệt đối chuyện tình cảm lá gan so với ai khác đều lớn hơn, liền ba mẹ nói cũng không thèm nghe." Chu Dương Thanh nhàn nhạt liếc nàng một cái, thanh âm trầm thấp nói.
  Nguyễn Tịnh Nghiên: "Mẹ, ngài không phải đã đồng ý cho chúng ta rồi sao?"
Chu Dương Thanh gật đầu, ngữ khí chất vấn hỏi lại nàng: "Ngươi cũng biết bây giờ ngươi đang cùng Ôn Chỉ Đồng ở cùng một chỗ?"
  Nguyễn Tịnh Nghiên đầu óc mơ hồ, không rõ vì sao đáp lại, "Mẹ, ngài muốn nói cái gì a?"
  "Ta vừa mới ở trong phòng ra nghe được ngươi vừa trước mặt nàng đề cập đến Hàn Nhất Y?"
  Chu Dương Thanh tiếp điện thoại xong liền hướng phòng khách đi tới, trùng hợp nghe được Nguyễn Tịnh Nghiên nói một câu như vậy, tuy rằng không có nghe rõ các nàng cụ thể nói những gì, thế nhưng ba chữ "Hàn Nhất Y" lại tạc sâu vào trong ấn tượng của Chu Dương Thanh, trong lòng nàng đối với danh tự này có chút đặc thù mẫn cảm.
  Nguyễn Tịnh Nghiên nhíu mày: "Ngài nghe trộm chúng ta nói chuyện?"
Chu Dương Thanh nghẹn lại, nói: "Ta đó gọi là nghe trộm sao? Các ngươi nói chuyện không tránh người, ta là quang minh chính đại nghe được, có vấn đề sao?"

  "Không, không thành vấn đề."
Nguyễn Tịnh Nghiên biết cùng Chu Dương Thanh không thể nói lý, cúi đầu tiếp tục rửa hoa quả.
  "Trong lòng ngươi còn có Hàn Nhất Y sao?"
Ánh đèn trên đỉnh đầu rơi xuống, đánh vào trên khuôn mặt Nguyễn Tịnh Nghiên, làn da trắng nõn như ngọc mỹ đến không gì tả nổi.
  Chu Dương Thanh còn nhớ Hàn Nhất Y đã từng trong miêu tả của Nguyễn Tịnh Nghiên, nàng gặp được nữ hài thuần khiết không chút tì vết, lần đầu tiên nhìn thấy nàng, nàng ấy liền tiến vào thị trong lớp mình.
  Tình cảm sâu đậm như vậy, bây giờ quay đầu lại nhìn quả thực không ngăn được người thổn thức.

  Nguyễn Tịnh Nghiên sững sờ, theo bản năng liếc mắt về phía phòng khách, lòng dạ bình thản nói: "Ta cùng nàng liền sớm đã kết thúc, sẽ không lại có cùng nàng dính dáng cái gì."
  "Đã như vậy, liền ít tại trước mặt Ôn Chỉ Đồng đề cập nàng ta, dù là ai có tốt tính đến đâu đi chăng nữa đều không hy vọng trong lòng bạn gái bản thân còn mong nhớ tiền nhiệm." Chu Dương Thanh căn dặn nàng, trong đầu hiện lên dáng vẻ sắc mặt âm trầm của Ôn Chỉ Đồng, mím môi thành một đường thẳng.

  "Ta không có... " Nguyễn Tịnh Nghiên theo bản năng mà phản bác, nhưng ngược lại nghĩ đến cảm xúc của Ôn Chỉ Đồng bỗng nhiên trầm xuống, cuống họng cứng lại, không thốt ra được nửa lời.
  Nàng kỳ thực chỉ là nghĩ mau chóng cùng Hàn Nhất Y đoạn tuyệt không còn một mống quan hệ, giữa các nàng lại bị những người không lý do lấy ra nghị luận, nàng giống như lại một lần nữa mở ra vết sẹo như thế, không phải nói là không có bao nhiêu đau, nhưng không phải là một chút cảm giác đều không có.
  Nàng biết Ôn Chỉ Đồng làm phó tổng tài   công ty truyền thông Thạch Diệu, nàng ấy nhất định là biết cách xử lý sao cho ổn thỏa. Nhưng Nguyễn Tịnh Nghiên lại không hy vọng nàng cùng Hàn Nhất Y bởi vì chính mình mà lưỡng bại câu thương, bị kẻ gian bắt được cơ hội, lại sẽ nói Ôn Chỉ Đồng lòng dạ hẹp hòi, vì bạn gái mà ngáng chân Hàn Nhất Y.
  Tình huống như vậy không phải không thể không phát sinh.
  Còn cái người đứng sau hậu trường chủ mưu là ai, trong phòng Nguyễn Tịnh Nghiên đã đoán được hắn là ai rồi, như vậy Ôn Chỉ Đồng cũng hẳn biết người kia rồi.
  Cho nên mục tiêu của các nàng là Nghê An Nhiên, mà không phải là một Hàn Nhất Y đã không còn quá quan trọng.

  "Ta biết rồi, sau này sẽ chú ý." Nguyễn  Tịnh Nghiên gật đầu đáp lời, nghĩ đến gần đây Ôn Chỉ Đồng cùng một xí nghiệp nước ngoài trao đổi có chút khó khăn, cầm hoa quả trên tay đưa tới trước mặt Chu Dương Thanh, "Mẹ, người ăn hoa quả."

  Chu Dương Thanh cảnh giác nhíu mày nhìn nàng, "Vô sự hiến ân cần, nói đi! Chuyện gì?"
Nguyễn Tịnh Nghiên đối với nàng câu môi cười cười, nhấc chân tới gần Chu Dương Thanh, tận lựng hạ giọng nói,      "Mẹ, ngài cùng Colin quen biết sao?"
Chu Dương Thanh nhíu mày: "Vẫn được, có mấy lần hợp tác liên hệ."
  "Vậy ngài giúp cho Đồng Đồng giới thiệu một chút được không? Đồng Đồng cùng công ty bọn họ có lui tới, gần nhất muốn bàn chuyện làm ăn, bàn dự án được một nửa tiến độ rồi, tự dưng một mực hắn dừng hợp tác quan hệ."
  Chu Dương Thanh hơi híp mắt đánh giá nữ nhi, không có lạp tức đáp ứng, "Nàng ở cái tuổi này chính là cần rèn luyện phán đoán cùng kiên nhẫn, chạm chán chuyện khó mà lảng tránh thì không phải chuyện tốt."
  Nguyễn Tịnh Nghiên ôm lấy cánh tay Chu Dương Thanh đung đưa, "Ngài nói không sai, thế nhưng công ty các nàng muốn mở rộng ra ngoài thị trường, đây là bước đệm thứ nhất, ngài có thể giúp một chút không?"
Chu Dương Thanh: "Cho ta chút thời gian suy nghĩ."


  "Cảm tạ mẹ." Nguyễn Tịnh Nghiên tại gò má Chu Dương hôn xuống, cuối cùng còn không quên căn dặn, "Không nên để Đồng Đồng biết ngài đang giúp nàng, ta sợ đả kích tâm tự tự ái của nàng."

  Chu Dương Thanh vừa nghe, lạnh lùng liếc nàng một cái, thực sự là nữ đại bất trung lưu uổng phí nàng vừa mới tận tâm quan tâm nữ nhi này, xem ra là bạch quan tâm.
  Lúc từ nhà bếp đi ra ngoài phòng khách, Chu Dương Thanh không đi theo, trực tiếp rẽ hướng trở về phòng ngủ, đem không gian để cho hai người.
  "Đồng Đồng, ăn quả nho không?" Nguyễn Tịnh Nghiên đem đĩa hoa quả để lên trên bàn, ngắt quả nho rồi lột vỏ hảo hảo đến đến bên miệng Ôn Chỉ Đồng.
  "Không.... Không ăn." Ôn Chỉ Đồng còn chìm đắm trong cảm giác thất lạc của bản thân, mới cảm giác được bên môi có ý lạnh, nàng thụ sủng nhược kinh lùi về phía sau một chút.
  "Trốn cái gì? Không thích ăn nho sao?" Nguyễn Tịnh Nghiên đè lại vai nàng, không cho nàng né tránh, nửa người tựa ở trên người nàng.
Lần này Ôn Chỉ Đồng không trốn nữa, cúi đầu ngậm lấy quả nho để bên môi nàng.
  Nguyễn Tịnh Nghiên nghiêng thân, hương thơm trên người nàng tùy ý xuyên vào mũi Ôn Chỉ Đồng, "Ngọt sao?"
Ôn Chỉ Đồng một phen nói lời dối lòng, xưa nay đều là nàng trầm tĩnh tự tin, ít ít lỗ tai đo đỏ, nàng nhíu nhíu mày, nói:
"Chua."
  Nguyễn Tịnh Nghiên cười khẽ, đầu ngón tay nhẹ vuốt chóp mũi nàng, "Là trong lòng ngươi chua chứ?"
  Bị đối phương nhìn thấu tâm tư, Ôn Chỉ Đồng lộ ra bộ mặt thẹn thùng khác.
  Ngoài cửa không biết lúc nào tuyết bay rơi xuống, rơi lả tả như là điểm xuyết trang sức giữa màn đêm đen tuyền.
 
Ôn Chỉ Đồng chăm chú xem đến thập phần xuất thần, ngón tay bỗng nhiên bị người câu lấy, nàng tâm run run một cái, còn chưa kịp phản ứng Nguyễn Tịnh Nghiên cũng đã nắm chặt tay nàng, cùng nàng mười ngón tương khấu.
  Nguyễn Tịnh Nghiên nhẹ nghiêng đầu đi, dựa vào cổ Ôn Chỉ Đồng, ngữ khí ôn nhu như nước: "Không muốn hoài nghi ta, nơi này trừ ngươi ra, cũng không thể chứa nổi người bên ngoài nữa."
  Nàng nói lấy, nắm tay Ôn Chỉ Đồng đặt lên lồng ngực mình, nơi trái tim đập rộn ràng vì nàng ấy.
  "Ta biết." Ôn Chỉ Đồng nắm thật chặt tay nàng ấy, một tay khác ôm lấy eo Nguyễn Tịnh Nghiên hướng nàng ấy vào trong lồng ngực mình.
  "Bồi ta cùng qua giao thừa?" Nguyễn Tịnh Nghiên ngửa đầu đối với nàng mỉm cười.
  "Hảo!" Ôn Chỉ Đồng gò má mỉm cười, trong lòng cỗ ấm áp bảo trùm lấy tâm nàng.


  Cùng lúc đó, Trương Gia Tuyền bên này khi vừa nhìn thấy Ôn Chỉ Đồng phát cái Weibo mới nhất liền vẫn trước máy vi tính đứng ngồi không yên.
  Hà Mỹ San vẫn chưa có về nước, nàng làm mẹ nhỏ Ôn Chỉ Đồng đương nhiên phải dốc một phần sức lực. Nhưng lúc đầu ngón tay chạm được vào bàn phím lại phát hiện bản thân không có chỗ xuống tay được, nàng căn bản không biết nên lấy danh nghĩa nào đi giúp nàng ấy.
  Dù sao đối với ngoại giới, nàng cùng Hà Mỹ San chỉ là quan hệ cấp trên cấp dưới. Trương Gia Tuyền nhìn chằm chằm máy vi tính sửng sốt một chút, tầm mắt nhìn dưới góc phải thời gian, đột nhiên cảm thấy thời gian trôi qua thật chậm.
  Nàng bỗng nhiên rất nhớ Hà Mỹ San a!
  Trương Gia Tuyền nâng quai hàm, nhìn một bên bánh sủi cảo đã lạnh ngắt từ khi nào rồi, chóp mũi liền có chút đau xót, viền mắt liền ngân ngấn chút lệ quang.
  Nàng đã lâu không có cùng Hà Mỹ San gọi cú điện thoại.

  Nàng biết đối phương rất là bận rộn thêm vào gần nhất bản thân cũng có việc bận quanh người, nàng hết sức tận lực không có quấy rầy đối phương. Nhưng tối nay là đêm giao thừa, đối mặt với căn phòng trống rỗng cùng lạnh lẽo, trái tim Trương Gia Tuyền đều giống như không khí lạnh lẽo bên ngoài cửa sổ vậy, nàng lấy di động ra muốn gọi một cuộc cho Hà Mỹ San, nhưng màn hình hiển thị trước sau như một là trạng thái tắt máy.
  "Người xấu!" Trương Gia Tuyền đối với Wechat tán gẫu một tuần trước cùng Hà Mỹ San, nước mắt có chút trong suốt nhỏ xuống.
  Đặt báo thức di động vào lúc 0 giờ, Trương Gia Tuyền đang định mở cửa chuẩn bị rót cốc nước thì trước mặt nhào tới một bóng đen, ngay sau đó bản thân liền được ôm vào lòng người đó.
  Trương Gia Tuyền sợ đến thần trí không rõ, phản xạ có điều kiện liền muốn tránh thoát, chóp mũi bỗng nhiên gửi được hương thơm quen thuộc đã khắc sau vào trong lòng nàng. Trương Gia Tuyền cả người cứng đờ, ngẩng đầu nhìn người kia nước mắt không khống chế được mà rơi xuống.
 
  "Làm sao lại khóc như vậy? Có phải hù tới ngươi?" Hà Mỹ San chưa từng làm cái chuyện tập kích "Lãng mạn" này, đều là Thanh Lam đưa ra cho nàng chủ ý, nàng nói các tiểu cô nương đều thích kinh hỉ như vậy. Nhưng trước mắt nhìn Trương Gia nước mắt chảy như hạt châu như vậy, mi tâm Hà Mỹ San càng nhíu chặt, trong lòng âm thầm mắng gia hỏa Thanh Lam không đáng tin cậy.
"Được rồi đừng khóc, là ta không tốt, lần sau sẽ không như vậy nữa." Hà Mỹ San lấy ra ngữ khí lúc nhỏ đi hống Ôn Chỉ Đồng đến hống bạn gái nhỏ trong lồng ngực mình. Trương Gia Tuyền nằm nhoài trong lòng nàng khóc thút thít một trận mới ngẩng đầu lên quan sát nàng ấy tỉ mỉ.
  "Ngươi đều gầy như vậy, bên ngoài có phải hay khi ăn cơm không ngon?" Trương Gia Tuyền bình thường luôn là dáng dấp bộ dạng cao lãnh, chỉ có tại trước mặt Hà Mỹ San, nàng mới trút bỏ vỏ bọc cứng rắn, một giây sau biến thành dáng vẻ tiểu nữ nhân mới yêu.
  "Nào có? Rõ ràng là mập lên hai cân." Hà Mỹ San ôm chặt nàng ấy, vỗ nhẹ phía sau lưng Trương Gia Tuyền, ôm lấy nàng hướng về phía phòng ngủ, tầm mắt lại nhìn tới màn hình máy vi tính đang để trên bàn, thuận miệng hỏi một câu: "Đang xem cái gì vậy?"
 
  "A? Không, không có gì?" Trương Gia Tuyền phía sau lưng căng thẳng, một bước xa đem máy vi tính khép lại, xoay người ôm lấy Hà Mỹ San, hôn lên cái cổ của nàng ấy, "Mỹ San, ta nghĩ ngươi~~"
  Âm cuối Trương Gia Tuyền giương lên, thanh âm muốn có bao nhiêu mị hoặc thì có bấy nhiêu mị hoặc.
   Hà Mỹ San bị nàng hôn đến đầu óc choáng váng, dư quang liếc nhìn máy vi tính, khóe miệng giương lên, nàng cho rằng Trương Gia Tuyền đây là đang dùng mỹ nhân kế che giấu bản thân mình sau lưng làm chuyện xấu.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận