Xuyên Thư Nữ Phụ Sủng Thê Hằng Ngày

   Ôn Chỉ Đồng không để ý tới ánh mắt bốn phía ngạc nhiên nhìn nàng, vài bước đi tới bên cạnh Nguyễn Tịnh Nghiên, cánh tay tự nhiên ôm lấy eo nàng.
  Lần này, nàng chưa hề nghĩ tới tị hiềm truyện.
  "Tại sao?" Ôn Chỉ Đồng nhíu nhíu mày hừ lạnh một tiếng.
  "Nghê An Nhiên, nhân vật giả vờ ngây ngốc không phải ai cũng thích hợp đóng vai này, còn phải xem tướng mạo nữa."
Nói lấy Ôn Chỉ Đồng từ trên cao nhìn xuống Nghê An Nhiên như cũ từ đầu đến giờ vẫn quỳ một chân trên mặt đất đánh giá, "Lẽ nào không có ai nói cho ngươi biết, mặt ngươi bốn phương viết lên hai chứ "Phim tinh" sao?
  Cả phòng nháy mắt an tĩnh, liền tiếp có người thay Nguyễn Tịnh Nghiên bất công lên tiếng.
  "Ôn Chỉ Đồng, đừng có ỷ vào gia thế của mình mà liền khinh người quá đáng, mặc dù là biểu lộ cũng phải coi trọng cái tới trước tới sau chứ?"
  Thanh âm nam sinh nói năng có khí phách, Ôn Chỉ Đồng quay đầu liếc hắn một chút, là bạn học cấp 3 của Nghê An Nhiên, quan hệ cũng không tệ Lưu Ngạn Văn, Ôn Chỉ Đồng khóe mắt khẽ hất, ánh mắt lạnh lẽo đảo qua Lưu Ngạn Văn. Lưu Ngạn Văn theo bản năng mà mím mím môi che giấu đáy lòng hoảng loạn.

  "Nhìn cái gì? Ta nói không đúng sao?" Lưu Ngạn Văn cười trấn định.
  "Tới trước tới sau?"
  Tại trong mắt các bạn học cấp 3, lúc đó Ôn Chỉ Đồng tính tình là một cách lãnh đạm, thanh lãnh cao ngạo, từ lúc chuyển vào trường Nhất trung hai năm qua, số bạn thân cùng nàng giao hảo chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
  Trước mắt Ôn Chỉ Đồng ánh mắt lạnh lẽo nhìn Lưu Ngạn Văn, toát ra khí tức lạnh lẽo cực kỳ tỏa ra, trong lúc nhất  thời, toàn bộ người trong phòng khách đều không lên tiếng nữa, bao gồm cả người bên trong là Nghê An Nhiên.
   "Ta theo đuổi Nguyễn Tịnh Nghiên lúc huynh đệ tốt của ngươi còn không biết ở nơi nào đang chơi cờ tỷ phú đây!" Phẫn nộ Ôn Chỉ Đồng hóa thành hai đạo ánh mắt bức người bắn qua, Lưu Ngạn Văn cứng ngắc toàn thân, không phản bác được câu nào.
  Nghê An Nhiên hơi sững sờ, Ôn Chỉ Đồng trả lời khiến hắn phản phất bất ngờ rồi lại dường như là trong dự liệu của hắn, này ngược lại là phù hợp với tính tình của nàng.

   Hắn chỉ sửng sốt hai giây liền bình tĩnh lại, ánh mắt không hề che giấu chút nào đặt ở trên người Nguyễn Tịnh Nghiên, "Dù vậy Nghiên Nghiên không có đáp ứng ngươi trước, ta còn là có quyền theo đuổi nàng chứ? Ôn Chỉ Đồng không phải là ngươi đem sự bá đạo tổng tài của ngươi một bộ áp lên người ta chứ, cũng không phải ai cũng chịu được cái tính tình như vậy của ngươi. Công bằng cạnh tranh mà thôi, hà tất phải nổi giận như vậy?"
  Nghê An Nhiên nói lấy tầm mắt liền đối diện ánh mắt Nguyễn Tịnh Nghiên nhìn sang, hắn suy đoán tình cảm Nguyễn Tịnh Nghiên cùng với Ôn Chỉ Đồng không sâu đậm lắm, so với Ôn Chỉ Đồng liều mạng, Nguyễn Tịnh Nghiên càng là người cực kỳ lý trí. Không thì lúc trước Ôn Thế Sâm bên ngoài làm loạn như vậy, nàng cũng không thể không biết mà chịu nhục lâu như vậy cũng không nguyện ý cùng hắn trở mặt, còn không phải vướng bận mặt mũi?
  Nghê An Nhiên chắc chắn suy nghĩ của bản thân như vậy. Nhưng Nguyễn Tịnh Nghiên không cho hắn cơ hội cười lên sự đau khổ của người khác, ở trước những con mắt đang trừng lớn của mọi người, Nguyễn Tịnh Nghiên dứt khoát đưa tay ôm lấy tay Ôn Chỉ Đồng, cùng nàng mười ngón tương khấu, "Nghê An Nhiên, ta đã đáp ứng nàng."
  Nếu như lúc trước, đối với sự lựa chọn Ôn Chỉ Đồng cũng không lựa chọn hắn của nàng, Nghê An Nhiên tròng lòng có oán tức giận, nhưng bây giờ Nguyễn Tịnh Nghiên trước mắt giương cung bạt kiếm với hắn, Nghê An Nhiên trong lòng hiện giờ chỉ còn hận thù.
   Hắn thậm chí còn nghĩ tới mười mấy loại phương pháp ngày sau giày vò Nguyễn Tịnh Nghiên.
 
  Dừng lại một giây, nháy mắt cả căn phòng liền trở lên ồn ào, Ôn Chỉ Đồng trong lòng cũng có chút bất đắc dĩ, nàng không nghĩ tới tại trường hợp như vậy công khai tình yêu của các nàng.
  Không thể cho Nguyễn Tịnh Nghiên một cái nghi thức lãng mạn, Ôn Chỉ Đồng cảm giác có chút tiếc nuối.

  Ôn Chỉ Đồng không ngờ tới Nguyễn Tịnh Nghiên nhanh như vậy liền thừa nhận, nàng dự tính là nói với mọi người là bản thân đối với Nguyễn Tịnh Nghiên theo đuổi không buông, dính chặt lấy Nguyễn Tịnh Nghiên, Nguyễn Tịnh Nghiên mới bất đắc dĩ không thể không tạm thời tiếp nhận nàng. Nàng còn đang trong thời kì khảo nghiệm.
  Cúi đầu liếc nhìn bàn tay đang được Nguyễn Tịnh Nghiên nắm chặt, Ôn Chỉ Đồng nháy mắt ngậm lấy ý cười cùng ôn nhu, nàng giơ lên tay đeo nhẫn của hai người quơ quơ trước mặt Nghệ An Nhiên bình tĩnh nói: "Nhìn cho rõ ràng, Nghiên Nghiên tuy rằng cùng ca ca ta giải trừ hôn ước, nhưng nàng vẫn là người của Ôn gia ta. Mời ngươi sau này cách xa vị hôn thê của ta một chút, nếu không ..."
   Mi mắt Ôn Chỉ Đồng buông xuống, khom lưng cầm lấy chén rượu trên bàn, chỉ nghe "Đùng" một tiếng, chén rượu vỡ nát tại chỗ.
  Nghê An Nhiên sắc mặt bỗng chốc tái xanh, hầu như tất cả mọi người đều nín thở xem phản ứng của Nghê An Nhiên, càng có người dạn dĩ đưa ánh mắt rơi vào trên người Ôn Chỉ Đồng đánh giá, trong lòng cũng là một trận sợ hãi.
 
  Trong ấn tượng của mọi người, Ôn Chỉ Đồng chưa bao giờ trước mặt các nàng bại lộ tính khí, lúc không muốn phản ứng người khác, cũng chỉ ném qua một ánh mắt lạnh như băng, mọi người cũng đều thức thời rời đi.
   Giống như đêm nay như thế này bạo phát tính tình là lần đầu tiên.
  Trải qua chuyện này, tụ hội liền tan rã không vui, trước khi đi có người còn vỗ vai nhẹ an ủi Nghê An Nhiên, "Huynh đệ, thiên hạ nơi nào không có cỏ thơm, bại bởi Ôn Chỉ Đồng, không mất mặt!"
  Hắn lời này như là châm lửa trên người Nghê An Nhiên, tức giận trong lòng hắn vụt lên một hồi rồi hạ xuống, hắn bại bởi ai cũng được, nhưng chỉ có Ôn Chỉ Đồng là không thể.
  Nghê An Nhiên cảm giác như là tôn nghiêm của mình như là bị Ôn Chỉ Đồng nghiền ép dưới chân, hắn có thể cảm nhận được ánh mắt đồng tình của các bạn học nhìn về phía hắn.
  Ra quán bar!

  Nghê An Nhiên cự tuyệt Lưu Ngạn đưa về, một mình ngồi vào trong xe, đôi con ngươi đỏ máu nhìn chằm chằm xe Ôn Chỉ Đồng nửa ngày, bời vì thần kinh căng quá mức khiến khuôn mặt vặn vẹo, ngũ quan dữ tợn. Hắn cúi đầu lấy điện thoại di động  gọi cho giám đồng Hoành công tý giải trí có thực lực nhất. 

  Nghê An Nhiên trầm mặc vài giây, nói: "Lần trước giao cho ngươi tư liệu người chỉnh lý thế nào rồi."

  "Ân, chờ một lúc ta truyền ngươi đoạn ghi âm, thêm vào đêm trừ tịch lần này và lần đó cùng nhau phát."

  "Được, ta tin ngươi."

Cúp điện thoại, Nghê An Nhiên cúi đầu, đáy mắt tràn đầy sự thù hận như là những tia lửa bắn ra, "Ôn Chỉ Đồng, ngươi không cho ta dễ chịu, ta liền không cho ngươi hảo hảo sống tiếp!"

Trong buồng xe bong tối bao trùm, ánh mắt Nghê An Nhiên như là vực sâu âm lãnh càng thêm khủng bố.


....

Cùng lúc đó, bên trong xe Ôn Chỉ Đồng, đồng sự gửi cái Wechat cho Nguyễn Tịnh Nghiên hỏi nàng cùng Ôn Chỉ Đồng là bắt đầu tư khi nào.

Nguyễn Tịnh Nghiên biết đồng sự đây là đang lo lắng cho mình, ngắn gọn đánh vài chữ gửi qua: Sau khi ta giải trừ hôn ước, lúc nàng đi thành phố B học đại học.

Nghĩ bóng, tình cảm nàng cùng Ôn Chỉ Đồng trong sạch, một là không phát sinh trong lúc các nàng là quan hệ sư sinh, hai là không có lúc nàng cùng Ôn Thế Sâm đang trong giai đoạn đính hôn, sau khi giữa các nàng thân phận cùng ràng buộc đã không còn mới bắt đầu.

Điểm này, Nguyễn Tịnh Nghiên cảm thấy không có lý do để ai đến chất vấn nàng. Nhưng nghĩ tới biểu hiện đêm nay của Nghê An Nhiên tay siết chặt nắm đấm cùng trán lên nổi gân xanh, Nguyễn Tịnh Nghiên mơ hồ có chút bận tâm.

"Làm sao vậy?" Ôn Chỉ Đồng đưa tay đem Nguyễn Tịnh Nghiên vơ tới trong lồng ngực, cằm sượt nhẹ trán nàng.

"Việc đêm nay... ta lo lằng Nghê An Nhiên sau này sẽ tìm ngươi gây phiền phức." Nguyễn Tịnh nhiên thích Ôn Chỉ Đồng như vậy ôm mình, không có để tâm ánh mắt tài xế nhìn sang, nghiêng người ôm lấy eo Ôn Chỉ Đồng, ngửa đầu nhìn nàng.

"Hừ, hắn đã sớm tìm ta gây phiền toái, thêm nhiều hay ít cũng vậy." Đối với huynh đệ Nghê thị, nàng đã sớm có dự định, cũng không phải cần quá lo lắng. Nghĩ đến đêm nay Nguyễn Tịnh Nghiên chưa ăn được cái gì, ánh mắt Ôn Chỉ Đồng tràn đầy đau lòng, tay sờ nhẹ cái dạ dày rỗng tuếch của Nguyễn Tịnh Nghiên, nhẹ giọng hỏi: "Đói không?"

Bận rộn cả một buổi tối, vốn là không đói bụng, nhưng bị Ôn Chỉ Đồng hỏi như vậy, đuôi mắt khẽ giương lên, "Muốn ăn cái gì?"

Nguyễn Tịnh Nghiên hơi ngẩng đầu lên, cẩn thận suy nghĩ một phen lại phát hiện tuy rằng bản thân đang đói bụng nhưng lại chân chính không muốn ăn cái gì.

"Trở về ta nấu cho ngươi ăn, có được hay không?" Ôn Chỉ Đồng nhìn thấu nàng đáy mắt do dự, mặt tới gần lỗ tai nàng, nhiệt khí thổi vào một bên gò má của Nguyễn Tịnh Nghiên, mang theo một mảng đỏ ửng.

"Lưu manh!" lỗ tai Nguyễn Tịnh Nghiên nóng lên, theo bản năng mà lui ra khỏi ôm ấp của Ôn Chỉ Đồng, dư quang cố tình hay vô ý nhìn về phía chỗ lái xe. 


"Yên tâm, hắn không nghe được." Đưa tay một lần nữa ông lấy Nguyễn Tịnh Nghiên, Ôn Chỉ Đồng nói với tài xế: "Một lúc đi đến phố mua cho ta hai phần nồi đất cháo."

"Hảo!" tài xế đáp một tiếng, tầm mắt vẫn trước sau nhìn về phía trước, không có mảy may quay lại. Đôi mi thanh tú Ôn Chỉ Đông giãn ra, ôm lấy Nguyễn Tịnh Nghiên lại tiến bên tai nàng nói nhỏ một câu: "Coi như thêm món ăn!" 

Nguyễn Tịnh Nghiên: ".... không biết xấu hổ!"

Nguyễn Tịnh Nghiên liếc nàng một cái, quay đầu nhìn về phía cửa sổ không muốn để ý nàng, khóe miệng tại lúc Ôn Chỉ Đồng không chú ý đến kìm lòng không đậu mà khẽ giương lên.

....

Trải qua sự kiện ở quán bar, Nghê An Nhiên mai danh ẩn tích một quãng thời gian. Năm sau có thể cùng Ôn Khải Thuận đánh một trận ác liệt, Ôn Chỉ Đồng biết nhị thúc nàng đã rục rà rục rịch, không muốn đợi nữa rồi.

Đêm trừ tịch, Nguyễn Tịnh Nghiên muốn Ôn Chỉ Đồng ở lại qua đêm tại căn hộ, dù sao trở về biệt thự cũng chỉ có một mình trôi qua.

Ôn Chỉ Đồng cúi đầu liếc nhìn di động, buổi sáng nàng đã gửi tin nhắn cho Chu Dương Thanh, nếu không có bất ngờ gì xảy ra, có lẽ họ giờ đã nhanh đến rồi. Cứ việc Nguyễn Tịnh Nghiên không nói nhưng Ôn Chỉ Đồng cũng biết tiểu nữ nhân của mình cũng có lúc thời điểm nhớ nhà, huống chi tại ngày trừ tịch quan trọng như vậy.

Cho nên nàng mới gạt Nguyễn Tịnh Nghiên mời Chu Dương Thanh cùng Nguyễn Duyên Đào đến căn hộ đón giao thừ. Còn bản thân mình, hiện giờ Chu Dương Thanh chưa có thể tiếp nhận mình, Ôn Chỉ Đồng cảm thấy vẫn là nên lảng tránh tố hơn.

"Không được, trong công ty còn có việc, ta phải trở về một chuyến." Ôn Chỉ Đồng hướng Nguyễn Tịnh Nghiên nở nụ cười xin lỗi, tay vỗ vỗ sau gáy nàng, tại trán nàng đặt xuống một nụ hôn. 

"Vậy ngươi bận xong công việc có thể lại đây hay không?" Ta gói sủi cảo chờ ngươi." Nguyễn Tịnh Nghiên không nỡ rời xa nàng, nhưng lại không muốn bản thân cố tình gây sự, con ngươi trong suốt ánh mắt nhìn chằm chằm Ôn Chỉ Đồng đi ra tới cửa, ngón tay nhưng thủy chung siết chặt góc áo Ôn Chỉ Đồng không tha nàng đi.

Đôi mắt sáng lấp lóe, hảo giống như một giây tiếp theo liền rơi nước mắt. Ôn Chỉ Đồng quay đầu, nhìn Nguyễn Tịnh Nghiên cử chỉ có chút ấu trĩ như vậy, đáy mắt lại biểu lộ lưu quang sủng nịnh, đem áo khoác để ở một bên, tay đè lại trên eo Nguyễn Tịnh Nghiên, lúc thân mình nghiên qua đang chuẩn bị hôn nàng thì ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến một tràng tiếng gõ cửa.

"Mở cửa ra nhanh, có kinh hỷ!" Ôn Chỉ Đồng đưa tay vỗ vỗ sau lưng Nguyễn Tịnh Nghiên, mỉm cười thúc giục nàng.

"Ai vậy?" Nguyễn Tịnh Nghiên ngờ vực, giao thừa rồi còn có ai có thể đến thăm nhà nàng giờ này?


Nháy mắt cánh cửa mở ra, có gió lạnh thổi vào, Nguyễn Tịnh Nghiên theo bản năng mà dùng tay cản chặn gió, ngay sau đó truyền đến thanh âm của Chu Dương Thanh, "Mau mở cửa ra a!" Nguyễn Tịnh Nghiên không nghĩ tới cha mẹ mình sẽ tới, viền mắt nóng lên, trong lúc nhất thời lại quên phản ứng.

"Ta đi đây! Bá phụ bá mẫu vào vào." Ôn Chỉ Đồng ân cần tiếp nhận đồ trong tay hai vị trưởng bối, khách khí dẫn họ vào cửa.

"Làm sao? Không cao hứng chúng ta đến đây? Vậy ngươi còn gửi tin nhắn cho chúng ta làm gì?"

Bởi vì quá mức kinh ngạc, Nguyễn Tịnh Nghiên trên mặt còn chưa khôi phục thanh minh, Chu Dương Thanh nhàn nhạt liếc nàng một cái, hừ lạnh một tiếng.

"Nguyễn Tịnh Nghiên thật là cao hứng, trong lúc nhất thời quyên đi phẩn ứng. Lúc gửi tin nhắn cho các ngươi nàng còn một mực lo lắng các ngươi sẽ không đến đây!" Ôn Chỉ Đồng nhẹ nắm lấy tay Nguyễn Tịnh Nghiên, đưa đồ hai người Chu Thanh Dương mang tới, " Cái kia ngươi cẩn thận bồi bá phụ bá mẫu đi, ta đi về trước."

"Đồng Đồng ---" Nguyễn Tịnh Nghiên đột nhiên cầm lấy cổ tay nàng, trước mắt nàng mới bừng tỉnh rõ ràng, vì sao Ôn Chỉ Đồng đêm nay muốn đi, hóa ra nàng đã sắp xếp tất cả.

"Ở lại đây đi! Ta nghĩ cùng ngươi trải qua ăn lễ." Nguyễn Tịnh Nghiên biết nên như để Ôn Chỉ Đồng rời đi, nàng nhất định đêm nay sẽ trải qua một mình, Nguyễn Tịnh Nghiên không đánh lòng, càng không muốn như vậy.

Ôn Chỉ Đồng nghiêng con mắt liếc nhìn Chu Dương Thanh đang nghiêm túc khom lưng đổi giày, mím mím môi thức thời hướng về phía móc lấy áo khoác.

Chu Dương Thanh dư quang liếc nhìn Nguyễn Tịnh Nghiên không nỡ lòng buông tay ra, lạnh lùng nói, "Cuối năm, không ở nhà ăn lễ tết, ngươi còn muốn đi đâu?"

Nguyễn Tịnh Nghiên:.....

Ôn Chỉ Đồng:.....

Bá mẫu đang nói chuyện với ta phải không? Ôn Chỉ Đồng dùng ánh mắt dò hỏi nàng 


Lần đầu làm chuyện ấy với con laptop mới


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận