Xuyên thành người vợ vượng phu của nam phụ

 
CHƯƠNG 41
 
Ngụy Vĩnh đưa Nguyễn Du Du đến cổng Nam của trường, khi Nguyễn Du Du xuống xe, anh ấy thấy cô chỉ cầm một chiếc găng tay, quay đầu nhìn lại, quả nhiên còn một chiếc găng tay ở băng ghế sau.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ngụy Vĩnh hét lên, “Du Du, đợi một chút!” Anh ấy ra khỏi ghế lái, mở cửa sau và lấy găng tay từ ghế sau ra.
 
Nguyễn Du Du vừa đội mũ và quàng khăn, đang đeo găng tay thì phát hiện thiếu một chiếc găng tay, cô lùi lại vài bước và cầm lấy găng tay, "Tạm biệt, anh Ngụy."
 
Cô đeo găng tay và bước vào cổng trường với chiếc balo trên lưng. Ngụy Vĩnh trở lại xe, chuẩn bị quay xe trở về Lâm Yến Cư.
 
Bên cạnh có một sinh viên đang chụp lén, Ngụy Vĩnh liếc mắt nhìn và không để tâm đến. Nguyên nhân chính là chiếc xe này khá bắt mắt khó có thể không thu hút sự chú ý của người khác. 
 
Thông thường, khi lái xe trên đường chờ đèn đỏ, cửa sổ của các xe chạy song song sẽ được mở, đưa điện thoại ra ngoài để chụp ảnh. Khi anh ấy đỗ xe ở cổng Nam của trường và đợi Nguyễn Du Du tan học, các sinh viên đi ngang qua thậm chí còn đi lên phía trước xe để chụp ảnh tự sướng.
 
Nguyễn Du Du trực tiếp đi vào phòng học nhỏ, một lúc sau, Chử Viên cũng đến, càng không nghĩ đến người đã hoàn thành môn thi cuối cùng như Thẩm Mộc Dương cũng đến.
 
Nguyễn Du Du nhìn cậu ấy ngồi ở bên cạnh, thấp giọng hỏi: "Không phải đã thi xong rồi sao, muốn đi đâu chơi thì đi, sao lại đến trường làm gì?" 
 
Đôi mắt đào hoa của Thẩm Mộc Dương hiện lên một nụ cười, “Sẽ đợi cô thi xong, dù sao cũng chỉ là hai ngày.” Cậu ấy thấy chị dâu nhỏ quá quan tâm đến kỳ thi cuối cùng này và lo lắng sẽ có chuyện gì xảy ra với cô, đặc biệt là vì anh vừa từ chối lời tỏ tình của Trần Mai ngày hôm qua nên anh cũng đề phòng Trần Mai trút giận lên chị dâu nhỏ. Nghĩ về cú đấm lần trước của Trần Mai, cô ta không phải là người có lý trí và cô ta có thể sẽ đấu với chị dâu nhỏ của mình một lần nữa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Mặc dù Thẩm Mộc Dương đã thi xong, có thể nghịch điện thoại di động không đọc sách nhưng cậu ấy lo lắng sẽ ảnh hưởng đến Nguyễn Du Du.
 
Tuy nhiên, không có gì xảy ra trong hai ngày này và Trần Mai thậm chí còn không xuất hiện lại.
……
 
Vào ngày thi môn Toán cao cấp, Nguyễn Du Du cảm thấy thực sự nhẹ nhõm vì cuối cùng cũng đã kết thúc tất cả các môn thi. Học kỳ này là học kỳ dài nhất và trọn vẹn nhất mà cô từng tham gia trong đời, kỳ thi cuối kỳ cũng là lần đầu trải nghiệm của cô. May mắn thay, nó thực sự không tệ như cô nghĩ và có lẽ cô sẽ vượt qua kỳ thi một cách suôn sẻ.
 
Thời tiết hôm nay không tốt lắm, những hạt tuyết rơi sột soạt làm mặt người ta hơi đau, Nguyễn Du Du đội mũ và quàng khăn, lon ton chạy vào tòa nhà dạy học.
 
Phòng thi môn Toán cao cấp nằm trong một phòng học bậc thang lớn, giống như phòng học cho bài kiểm tra tiếng Anh, học sinh được sắp xếp theo chiều dọc theo mã số sinh viên và cứ hai dãy thì có một khoảng trống.
 
Nguyễn Du Du đến sớm hơn và chỉ có vài sinh viên trong lớp. Theo mã số sinh viên, Trần Mai ngồi ở hàng thứ hai phía trước và bất giác mỉm cười khi thấy Nguyễn Du Du bước vào.
 
Nguyễn Du Du nhìn cô ta cười một cách khó hiểu, cô không biết chuyện gì đã xảy ra, Trần Mai, người luôn theo họ vào cùng một phòng để tự học, đột nhiên không xuất hiện trong hai ngày qua.
 
Hơn nữa, khi Trần Mai nhìn thấy cô đều luôn giả vờ như không nhìn thấy, kết thù với nhau từ đợt huấn luyện quân sự, cả hai đều không để ý đến người kia, tại sao Trần Mai lại đột nhiên mỉm cười với cô?
 
Không được mang balo, trong hộc bàn cũng không được để sách giáo khoa. Nguyễn Du Du để balo trên xe và chỉ mang theo một hộp đựng bút. Cô đặt hộp bút và thẻ sinh viên lên bàn, khăn choàng và mũ được cởi ra xếp ngay ngắn cất dưới hộc bàn. 
 
Ngồi yên lặng trong vài phút, nhớ lại những điểm kiến ​​thức quan trọng của toán cao cấp, cô không nhịn được lại nghĩ đến nụ cười kỳ lạ của Trần Mai.
 
Nguyễn Du Du luôn cảm thấy bất an, cô linh cảm rằng hôm nay sẽ có chuyện chẳng lành xảy ra.
 
Cô kiểm tra bàn, gầm bàn, chân bàn, lấy mũ, khăn choàng và găng tay ra khỏi hộc bàn, cúi xuống, nhìn vào bên trong hộc bàn.
 
Hộc bàn rất sạch sẽ, trong cùng có một mảnh giấy được cán mỏng, dán sát vào mặt sau ở chỗ sâu nhất của hốc bàn. Nếu không cúi người xuống rất khó mà phát hiện được.

 
Nguyễn Du Du duỗi tay ra lấy nó ra rồi từ từ mở ra. mảnh giấy được phủ dày đặc bởi các công thức Toán cao cấp. Chữ rất nhỏ, rõ ràng không phải viết tay mà được in ấn cẩn thận.
 
Mảnh giấy này rõ ràng là công cụ gian lận hoàn hảo.
……
 
Đây có phải là kế hoạch của Trần Mai? Vu oan, hãm hại? Nguyễn Du Du ngẩng đầu lên và nhìn về phía trước, Trần Mai ở hàng ghế thứ hai. Trần Mai cúi đầu nhìn điện thoại của mình một cách rất tập trung, không hề ngoảnh mặt nhìn lên, như thể cô ta không biết chuyện gì đang xảy ra.
 
Nguyễn Du Du bỏ mảnh giấy vào túi áo khoác, kiểm tra bàn từ trong ra ngoài, không phát hiện ra bất thường gì khác rồi đứng dậy đi vào toilet.
 
Vốn dĩ cô nghĩ rằng có thể có dấu vết của Trần Mai trên mảnh giấy nên trước tiên cô đã giấu tờ giấy đó bên ngoài lớp học, sau khi thi xong ra lấy lại, đó cũng được xem là một bằng chứng.
 
Nhưng nghĩ kỹ lại, mảnh giấy này cũng đã để lại dấu vân tay của cô. Nếu có người phát hiện ra thì có thể cho rằng cô đang muốn gian lận.
 
Nguyễn Du Du không muốn xảy ra rủi ro này, vì vậy cô đã xé mảnh giấy thành từng mảnh và dội xuống cống.
 
Trở lại lớp học, Nguyễn Du Du sợ Trần Mai vừa rồi lại làm gì nữa nên cúi xuống kiểm tra lại.
 
Chử Viên vừa đi vào liền vỗ vỗ vai cô, "Làm sao vậy, bị mất cái gì sao?"
 
Nguyễn Du Du không muốn ảnh hưởng đến tâm trạng của Chử Viên, cô lắc đầu, "Không sao…..."
 
Cô đột nhiên lo lắng rằng Chử Viên sẽ bị liên lụy và trở thành mục tiêu của Trần Mai, thay đổi lời nói: "Tôi vừa tìm thấy một mảnh giấy gian lận trong hộc bàn, đầy những công thức Toán cao cấp và tôi đã xé nó đi dội xuống cống trong toilet. Hãy đợi một chút nữa, cô xem chỗ ngồi của mình có bị không? "
 
Chử Viên vừa nghe đã biết chuyện gì đang xảy ra, lông mày nhíu lại, vẻ mặt trở nên nghiêm túc: "Cô biết là ai không?"
 
Nguyễn Du Du nhẹ nhàng đẩy cánh tay cô, "Thi xong rồi nói, cô đi kiểm tra chỗ ngồi trước đi."
 
Trong lớp đã có rất nhiều sinh viên, sắp đến giờ thi rồi, Chử Viên không dám chậm trễ, đi về phía chỗ ngồi của mình, kiểm tra kỹ càng, ngẩng đầu lên, nhìn thấy đôi mắt đen như mơ của Nguyễn Du Du đang nhìn mình. Cô ấy lắc đầu, cho biết rằng mình không phát hiện vấn đề gì.
 
Nguyễn Du Du thở phào nhẹ nhõm, bằng chứng đã bị tiêu hủy, cô không thể xác định được Trần Mai, tất nhiên Trần Mai có thể không để lại dấu vân tay trên mảnh giấy, có lẽ cô ta đã đeo găng tay để làm điều đó. Tương tự như vậy, không ai có thể buộc tội cô gian lận.
 
Các sinh viên lần lượt có mặt, Giám thị cầm đề thi đi vào. Như thường lệ, trước tiên giáo viên nhấn mạnh nội quy phòng thi là tắt điện thoại di động, không được gian lận, v.v….
 
Khi đến giờ thi, giáo viên phát đề thi cho sinh viên ở hàng đầu tiên và thứ tự theo hàng dọc mà truyền đề xuống.
 
Khi Nguyễn Du Du nhận được đề thi, cô nhìn thoáng qua nó, biết rằng bài thi này sẽ không khó.
 
Sau khi điền tên và mã số sinh viên của mình, Nguyễn Du Du cúi đầu xuống và bắt đầu trả lời các câu hỏi một cách nghiêm túc.
 
Ngay sau khi làm xong phần điền vào chỗ trống và câu hỏi trắc nghiệm, một nữ giáo viên với mái tóc ngắn khoảng 40-50 tuổi bước vào lớp, đeo kính với vẻ mặt nghiêm túc.
 
Giám thị gác thi đứng lên, nhỏ giọng chào: "Chủ nhiệm Hoàng, sao lại ở đây?"
 
Chủ nhiệm Hoàng chỉ gật đầu và không nói gì. Cô ta dường như đang đi tuần, vừa đi dọc lối đi vừa xem câu trả lời của sinh viên, khi đến chỗ Nguyễn Du Du, cô ta nhìn xuống tên và mã số sinh viên trên tờ giấy bài làm và ra lệnh, "Đứng lên."
 
Giọng cô thờ ơ, mang theo vẻ kiêu ngạo.
 
Nguyễn Du Du ngước nhìn cô và lặng lẽ đứng dậy.

 
Chủ nhiệm Hoàng mở tờ giấy kiểm tra của cô, nhìn xuống thấy không có gì bị ép, liền ra lệnh: "Đứng ở lối đi."
 
Nguyễn Du Du đã đoán được cô ta đến đây làm gì, có sự vu oan thì chắc chắn sẽ có sự hãm hại, Chủ nhiệm Hoàng này hoặc là người trong cuộc hoặc đã bị lừa.
 
Cô không động đậy mà hỏi: "Thưa cô, em đã làm gì sai rồi ạ?"
 
Chủ nhiệm Hoàng dường như không ngờ rằng cô không dám chấp hành mệnh lệnh nên cao giọng, "Tôi kêu cô đứng ở lối đi, cô không nghe thấy tôi nói sao?"
 
“Em nghe rồi.” Nguyễn Du Du nhìn cô ta một cách nghiêm túc, “Nhưng mà, thưa cô, em đang thi và thời gian làm bài rất khẩn trương. Em có thể hỏi tại sao lại phải đứng ở lối đi không?”
 
Chủ nhiệm Hoàng chế nhạo, "Được rồi, tôi nhận được tin báo rằng cô gian lận trong kỳ thi, vì vậy tôi muốn kiểm tra, bây giờ cô có thể đứng ở lối đi?"
Sinh viên phía trước, sau, trái, phải đều nhìn sang, Chử Viên đã dừng bút trong tay, lo lắng nhìn Nguyễn Du Du.
 
“Thưa cô, em không gian lận.” Nguyễn Du Du đứng trên lối đi và rời khỏi vị trí, "Thưa cô xin hãy kiểm tra qua."
 
Cô nhìn chăm chú vào bàn tay của Chủ nhiệm Hoàng, nếu Chủ nhiệm Hoàng cũng là đồng phạm, có lẽ cô ta sẽ nhân cơ hội nhét thứ gì đó vào bàn của mình.
 
Giám thị cũng đứng cạnh bên và nhìn Chủ nhiệm Hoàng đang cúi xuống lấy tất cả mũ và khăn choàng trên bàn ra, gầm bàn sạch sẽ và không có thứ gì.
 
Giám thị: "Chủ nhiệm Hoàng, có phải là hiểu lầm…..."
 
Chủ nhiệm Hoàng cau mày, tiết lộ cho cô ta biết Nguyễn Du Du gian lận trong kỳ thi không phải ai khác mà chính là phó chủ tịch hội sinh viên Tào Toàn, cũng là học sinh mà cô ta coi trọng nhất, không chỉ có thành tích tốt mà còn là một người rất vững chải ổn định, cũng là chủ tịch hội sinh viên nhiệm kỳ kế tiếp mà cô ta đang nhắm đến.
 
Cô ta nhìn đống đồ trên bàn, nhìn mũ và khăn quàng cổ của Nguyễn Du Du, rồi lật găng tay ra nhưng không thấy gì.
 
Trước mặt nhiều người như vậy, Chủ nhiệm Hoàng có vẻ không thể bước xuống, cô ta cũng không nghĩ sẽ không tìm được thứ gì cả. Cô ta cau mày, nhìn Nguyễn Du Du từ trên xuống dưới rồi ra lệnh, "Lật túi ra xem thử."
 
Nguyễn Du Du không nhúc nhích, cô ngạc nhiên nhìn Giám thị, rồi nhìn về phía Chủ nhiệm Hoàng, người đang nhất định phải thắng, "Cô giáo, đây là muốn lục soát người em sao?"
 
Giọng Chủ nhiệm Hoàng sắc bén hơn, "Lục soát? Tôi chỉ yêu cầu lật túi ra xem! Tôi không yêu cầu cởi quần áo!"
 
Chử Viên đứng lên, "Cô giáo, lục túi cũng là lục soát thân thể."
 
“Liên quan gì đến cô sao?” Chủ nhiệm Hoàng không ngờ sẽ có người chủ động muốn nghe mắng, sắc mặt càng thêm u ám, "Cô không muốn thi nữa sao?"
 
Chử Viên đặt bút xuống, nói: "Cô giáo, bạn học Nguyễn không làm gì sai, cũng không phát hiện bạn gian lận. Chẳng lẽ vì câu nói một người nào đấy, có động cơ thì lại lục soát cơ thể của bạn sao? Còn nữa, chậm trễ thời gian làm bài thì sao? Làm bài thi đều có quy định giới hạn về thời gian."
 
Giám thị cũng là một giáo viên đứng lớp, nhận ra Nguyễn Du Du, nói đỡ dùm Nguyễn Du Du: "Chủ nhiệm, học sinh này thường học rất nghiêm túc, không thể gian lận. Hay là để thi xong rồi mới tính tiếp. Tôi sẽ trông chừng thật kĩ, sẽ không có cơ hội gian lận."
 
Các sinh viên trong phòng thi đều xem náo nhiệt. Gian lận là một vấn đề rất nghiêm trọng ở Đại học Yến Thành, khả năng cao là họ sẽ bị giam giữ để quản chế. 
 
Nguyễn Du Du có thái độ cứng rắn và không hợp tác với yêu cầu của Chủ nhiệm Hoàng. Nếu phát hiện ra rằng có gian lận chắc là sẽ bị đuổi học.
 
Đôi mắt của Chủ nhiệm Hoàng như một con dao sắc, liếc một vòng trên cơ thể Nguyễn Du Du.
 

Cô không tin rằng Tào Toàn, phó chủ tịch hội học sinh lại nói dối. Cậu ta đã nói tận mắt nhìn thấy Nguyễn Du Du chuẩn bị mảnh giấy, vậy chắc chắn là thật, trong hộc tủ không tìm thấy không có nghĩa là trên người sẽ không có.
 
Trong kỳ thi mùa hè, một số bạn nữ rất tinh ranh đã chép những điểm kiến ​​thức quan trọng lên đùi rồi dùng váy che lại, đánh cược rằng nếu Giám thị là nam thì sẽ không dám để bọn họ vén váy lên kiểm tra.
 
Còn bây giờ, cô sinh viên gian lận này bình tĩnh và cứng rắn đứng đó, kiên quyết không cho lục soát cơ thể của mình, còn có cô bạn khác và Giám thị đỡ lời dùm!
 
Trước mắt mọi người, Chủ nhiệm Hoàng cảm thấy nhân phẩm của mình đang bị thử thách, cô ta nhìn Nguyễn Du Du và nói từng chữ: "Cùng tôi đến văn phòng!"
 
"Vậy còn kỳ thi của em?"
 
Chủ nhiệm Hoàng khịt mũi, "Nếu cô gian lận thì hoàn toàn không cần phải tham gia kỳ thi."
 
"Nếu em không gian lận thì sao?"
 
Chủ nhiệm Hoàng cong khóe môi khinh thường, cô làm giáo viên nhiều năm như vậy, loại học sinh nào chưa từng gặp qua, không biết có bao nhiêu học sinh làm sai chuyện mà vẫn trông vô tội như thế này, cố tình tỏ ra mạnh mẽ. Trong mắt cô ta thì cô gái trước mắt cũng chỉ là chuyện cỏn con.
 
"Nếu cô không gian lận, tôi sẽ cho cô thi lại."
 
Nguyễn Du Du nhìn tờ giấy bài thi trên bàn, "Thưa cô, việc thi cử vốn là quyền lợi của em. Nếu em không gian lận nhưng giáo viên lại lục soát khám xét chỗ ngồi và đưa em đi khỏi phòng thi vào giữa giờ làm bài mà không phải trong trường hợp nghi vấn gì. Em yêu cầu cả Chủ nhiệm Hoàng và nhà trường phải công khai xin lỗi."
 
Chủ nhiệm Hoàng chế nhạo, cô thật sự rất táo bạo, lại còn định uy hiếp giáo viên lúc này, tưởng như thế rút lui sẽ trốn tránh, "Được rồi, không những tôi xin lỗi cô, còn chịu trách nhiệm mà từ chức, được chứ? Tôi sợ rằng kết quả cô đợi được sẽ là bị trường học đuổi học!"
 
Nguyễn Du Du lấy điện thoại trong túi ra và hỏi Giám thị, "Thưa cô, bây giờ em có thể mở máy lên được không?"
 
“Mở đi.” Giám thị cũng biết Nguyễn Du Du sẽ không thể tiếp tục làm bài, vì vậy gật đầu bất lực, “Đi đi, đến văn phòng với Chủ nhiệm Hoàng sau khi máy được mở lên.”
 
Nguyễn Du Du mở máy lên kiểm tra thời gian, "Thưa cô, em bị Chủ nhiệm Hoàng đưa đi trong vòng nửa giờ sau khi bài thi bắt đầu. Phiền cô hãy giúp em ghi lại."
 
Giám thị gật đầu, Chử Viên nói thêm: "Chủ nhiệm Hoàng nói nếu bạn học Nguyễn không gian lận sẽ cho bạn thi lại, Chủ nhiệm Hoàng và nhà trường sẽ công khai xin lỗi, bản thân sẽ chịu trách nhiệm mà xin từ chức. Chúng tôi đều đã ghi nhận tất cả."
 
Nguyễn Du Du để tờ giấy làm bài trên bàn và đi theo Chủ nhiệm Hoàng ra khỏi phòng thi, Chủ nhiệm Hoàng lo lắng cô sẽ lén vứt bỏ "mảnh giấy gian lận" trên đường nên để Nguyễn Du Du đi trước và cô ta chỉ huy đường đi, rẽ trái và đi xuống cầu thang hoặc thứ gì đó.
 
Văn phòng của Chủ nhiệm Hoàng ở một tòa nhà khác, vì đã đến tuần thi và không phải vào lớp. Nhiều giáo viên trong tòa nhà đã chào Chủ nhiệm Hoàng khi họ nhìn thấy cô ta.
 
Bước vào phòng làm việc, Chủ nhiệm Hoàng ngồi sau bàn làm việc, hất cằm lên, "Được rồi, bây giờ mở túi lấy mảnh giấy gian lận ra."
 
Nguyễn Du Du từ trong túi lấy điện thoại di động ra, "Cô giáo, trong túi em chỉ có điện thoại di động. Nếu cô nhất định muốn lục soát người, ít nhất phải có những nhân chứng khác."
 
“Như mong muốn của cô, tôi muốn xem, cô có thể cứng đầu được bao lâu?” Chủ nhiệm Hoàng cầm điện thoại trên bàn gọi vài giáo viên qua, Nguyễn Du Du cầm điện thoại mở khóa màn hình vài lần rồi lại bấm tắt màn hình.
 
Chủ nhiệm Hoàng giải thích tình hình cho một số giáo viên đến và sau đó nhìn Nguyễn Du Du, chỉ rằng cô có thể bắt đầu.
 
Nguyễn Du Du nhìn những giáo viên mà cô ta gọi, một số còn trẻ và một số lớn tuổi nhưng không có ngoại lệ, tất cả đều là giáo viên nữ.
 
“Chủ nhiệm Hoàng, tất cả giáo viên mà cô gọi đến đều là nữ, định để em cởi quần áo ra lục soát sao?” Vẻ mặt của Nguyễn Du Du nghiêm túc, đôi môi hồng hào mím chặt.
 
Chủ nhiệm Hoàng gật đầu, "Nếu đã phải đi đến bước này thì đương nhiên phải kiểm tra kỹ lưỡng. Ai biết được trong túi của cô có cất giấu công cụ gian lận hay không?"
 
Nguyễn Du Du hỏi, "Vậy thì, tôi cần phải cởi đến mức độ nào, áo len và áo lót đều phải cởi?"
 
Chủ nhiệm Hoàng bật cười, "Bạn học, nếu có túi để giấu đồ, bắt buộc phải xét túi."
 
“Áo khoác ngoài của em có túi bên trong và ngay cả áo len của em cũng có một túi nhỏ.” Đôi mắt tròn và đen của cô từ từ quét qua vài giáo viên nữ, “Thưa các cô, Chủ nhiệm Hoàng không phát hiện ra nghi điểm em gian lận. Cô giáo chỉ nghe ai đó nói em sẽ gian lận và rồi đưa em ra khỏi phòng thi."
 
“Tuy nhiên, Chủ nhiệm Hoàng cũng nói rằng nếu em không gian lận, cô sẽ sắp xếp để em thi lại môn này, cô và nhà trường cũng sẽ công khai xin lỗi em. Đồng thời, Chủ nhiệm Hoàng cũng chịu trách nhiệm và xin từ chức. Em nói không sai, đúng không Chủ nhiệm Hoàng?”
 
Giọng nói của Nguyễn Du Du nhẹ nhàng nhưng có chút kiên định sẽ không lùi bước. Không hiểu vì lý do gì, Chủ nhiệm Hoàng cảm thấy hơi bất an nhưng cô vẫn gật đầu, "Đúng, đúng là như vậy."

 
Mấy nữ giáo viên được gọi qua đều thất thần nhìn nhau, không ngờ mọi chuyện lại nghiêm trọng đến vậy.
 
Nhưng Nguyễn Du Du lại thêm, "Chủ nhiệm Hoàng không nói đùa, đúng không?"
 
Chủ nhiệm Hoàng khịt mũi, “Tôi không bao giờ nói đùa ở trường.”
 
Nguyễn Du Du nói thêm, "Chủ nhiệm Hoàng đã gọi nhân chứng, vì vậy em cũng xin phép gọi nhân chứng. Em muốn người nhà em có mặt."
 
Chủ nhiệm Hoàng cười chế nhạo và cảm giác bất an trong lòng cô ta biến mất. Cô đã từng chứng kiến ​​quá nhiều sinh viên kiểu này, bề ngoài mạnh mẽ, cứng cỏi thế kia. Dù bề ngoài có điềm đạm đến đâu nhưng nếu quan sát kỹ, vẫn sẽ thấy họ không ngoại lệ, làm chậm thời gian, đe dọa hoặc gọi điện cho người nhà, luôn tránh để sự thật bị phơi bày.
 
“Được rồi, cô có thể gọi người, kêu ba mẹ cô đến, tôi không vội, tôi có thể đợi, xem cô kéo dài thời gian được bao lâu.” Chủ nhiệm Hoàng lười biếng tựa lưng vào ghế, nâng người dậy, nhíu mày nhìn Nguyễn Du Du, cô ta chỉ chờ xem cô khóc lóc thảm thiết như thế nào nhưng đáng tiếc, khóc cũng vô dụng, chỉ còn một con đường đợi chờ cô là bị đuổi học. 
 
Nguyễn Du Du cầm di động và gọi cho Thẩm Mộc Bạch.
 
Trong tiềm thức, Thẩm Mộc Bạch liếc nhìn thời gian. Anh biết tất cả lịch học của cô bé, cũng như thời gian chính xác của buổi thi. Thời gian thi môn Toán cao cấp đáng lẽ mới diễn ra được nửa chừng và nó còn xa thời gian kết thúc. 
 
Tim anh căng thẳng, lập tức trả lời điện thoại, "Du Du?"
 
Giọng nói của Nguyễn Du Du rất bình tĩnh, không nghe thấy bất kỳ sự bất bình nào nhưng những gì cô ấy nói khiến Thẩm Mộc Bạch biết rằng cô bé của anh đang bị người khác gây khó dễ.
 
"Anh Thẩm, anh có thể đến trường không? Chủ nhiệm Hoàng của trường nhận được tin báo rằng tôi gian lận trong kỳ thi. Cô ta muốn lục soát cơ thể để chứng minh, đồng thời nhờ một vài giáo viên nữ đến làm chứng. Anh có thể làm nhân chứng của tôi?”
……
 
Thẩm Mộc Bạch đến rất nhanh, giống như một cơn gió cuốn vào văn phòng.
 
Mái tóc đen nhánh rủ trên xương lông mày hơi lộn xộn, đôi môi mỏng mím lại thành một đường thẳng, khuôn mặt tuấn tú như băng sương, đôi mắt đen như hồ nước lạnh, anh khẽ liếc nhìn.
 
Trong văn phòng, Chủ nhiệm Hoàng ngồi sau bàn làm việc, một vài giáo viên nữ ngồi trên ghế sofa dài, còn Nguyễn Du Du một mình đứng giữa văn phòng, giống như một tù nhân đang chờ tra khảo.

Cô đứng thẳng tắp trong tư thế quân nhân, ưỡn ngực và ngẩng cao đầu, không hề bất an hay nao núng.
 
Khi nhìn thấy Thẩm Mộc Bạch đi tới, thân hình nhỏ nhắn của cô hơi gục xuống, đôi má mềm mại phồng lên, đôi mắt đỏ hoe, giọng nói mềm mại như mang theo ý muốn khóc, cô uất ức gọi: "Anh Thẩm…..."
 
“Du Du, đừng sợ, tôi ở đây.” Thẩm Mộc Bạch mở rộng vòng tay, muốn ôm cô bé vào lòng để an ủi.
 
Nguyễn Du Du duỗi ngón trỏ gầy guộc trắng nõn ra, đặt ở trên ngực, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, đôi mắt hạnh sẫm màu vẫn có chút đỏ lên, "Không được tiếp xúc, kẻo Chủ nhiệm Hoàng cho rằng tôi đã bí mật chuyển công cụ gian lận cho anh, sẽ rất rắc rối nếu yêu cầu anh cũng lục soát người anh để chứng minh."
 
Tay của Thẩm Mộc Bạch dừng lại và đôi mắt đen của anh càng trở nên sắc lạnh hơn khi anh lướt qua người Chủ nhiệm Hoàng và một vài giáo viên nữ khác.
 
Chủ nhiệm Hoàng di chuyển chân và gần như đứng dậy trong tiềm thức nhưng các giáo viên nữ đã đứng ngay ngắn thẳng hàng. Người trẻ tuổi đỏ mặt, lén lút nhìn người thanh niên đẹp trai và quý phái, người lớn tuổi hơn thì tâm trạng phức tạp lo lắng, người đàn ông này...... e rằng không dễ chọc vào.
 
Phía sau Thẩm Mộc Bạch, một người chậm rãi xoay lại, lúc này ngay cả Chủ nhiệm Hoàng cũng đứng lên, "Hiệu trưởng, sao…...lại ở đây?"
 
Hiệu trưởng chắp tay sau lưng, nhìn một vòng người trong phòng, gật gật đầu, "Ngồi đi, các bạn học cũng ngồi xuống hết đi. Chủ nhiệm Hoàng, tôi có nghe nói chuyện này, cô xử lý có chút không thỏa đáng. Nếu đã không có điểm hiềm nghi gì thì không nên đưa sinh viên ra khỏi phòng thi.”
 
Ông nhìn Chủ nhiệm Hoàng không vừa ý, nếu chuyện này lan ra thì sẽ ảnh hưởng không tốt đến danh tiếng của trường, chưa kể ông còn nghe nói Chủ nhiệm Hoàng đã hứa xin lỗi công khai hay sao đó. Ông nhìn Nguyễn Du Du và nói, "Bạn học này, không sao đâu, tôi sẽ sắp xếp phần bài thi mà bạn thiếu. Bây giờ cho người đến lấy giấy bài làm của bạn sang đây, bạn cứ ngồi trong văn phòng của tôi làm bài. Tôi sẽ trực tiếp giám sát, đồng thời tính toán lại thời gian thi cho bạn."
 
Hiệu trưởng hy vọng chuyện này sẽ được chấm dứt tại đây nhưng Nguyễn Du Du lắc đầu, ánh mắt nghiêm túc và đứng đắn, "Em xin lỗi hiệu trưởng, em đã thỏa thuận với Chủ nhiệm Hoàng về vấn đề này. Những chiếc túi trên áo của em sẽ được cô lục soát, nếu có dụng cụ gian lận sẽ bị đuổi học, nếu không cô và nhà trường phải công khai xin lỗi. Đồng thời, Chủ nhiệm Hoàng cũng chịu trách nhiệm và xin từ chức.”
 
“Tóm lại, sau ngày hôm nay, em và Chủ nhiệm Hoàng, chỉ có một người có thể tiếp tục xuất hiện ở Đại học Yến Thành.” Nguyễn Du Du nói xong, không đợi hiệu trưởng nói thêm, cô tự mình lật các túi bên ngoài của áo khoác và hai túi quần tây cũng lật ra bên ngoài. Cô đưa điện thoại cho Thẩm Mộc Bạch cầm, cởi áo khoác xuống, lật túi trong ra. Cô tiếp tục lật chiếc túi nhỏ trang trí trên áo len ra.
 
Sau đó, yên lặng nhìn vẻ mặt ngày càng tái nhợt của Chủ nhiệm Hoàng, "Chủ nhiệm Hoàng nói, em không cần cởi đồ, chỉ cần lật hết các túi ra là được."
 
Cô từ từ vuốt phẳng các túi nhỏ trên áo len, mặc áo khoác rồi nhét lần lượt các túi bị lật ra lúc nãy. Cô lấy điện thoại di động từ tay Thẩm Mộc Bạch, ngẩng đầu lên, đôi mắt đen tròn tha thiết hỏi: "Chủ nhiệm Hoàng, cô hài lòng với những gì mình đã nhìn thấy chứ?"
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận