Xuyên thành người vợ vượng phu của nam phụ

 
CHƯƠNG 40
 
Dù trước kỳ thi có lo lắng như thế nào, Nguyễn Du Du càng thi càng cảm thấy an tâm. Sau khi thi vài môn thì ngược lại đã nhẹ nhõm hơn.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đề thi không khó như cô tưởng tượng và giáo viên không điên đầu đặt tất cả các câu hỏi theo cách thiên lệch, để mọi người không thể đoán được đề? Điều đó không phải sẽ gây khó khăn cho hầu hết sinh viên phải học lại tín chỉ môn Toán cao cấp? Tỉ lệ đậu thấp quá, phía nhà trường cũng không mong muốn.
 
Dù sao sau khi thi xong cô cũng cảm thấy Mã Triết và tiếng Anh cũng không đến nỗi tệ, không dám nói điểm cao bao nhiêu, chí ít cô sẽ không thể trượt.
 
Môn cuối cùng là Toán cao cấp, vẫn còn thời gian hai ngày để ôn tập. Nguyễn Du Du ước tính rằng cô có thể vượt qua kỳ thi cuối kỳ một cách an toàn.
 
Về đến nhà, cô đi tắm rửa, gọi một bữa ăn, đợi lúc lâu Thẩm Mộc Bạch vẫn chưa về, định gửi tin nhắn cho anh để hỏi thì Thẩm Mộc Bạch đã gửi cho cô trước.
 
"Du Du, tôi và hội bạn đang ăn tối tại câu lạc bộ, không cần phải đợi tôi ăn tối."
 
Nhìn dòng chữ đơn giản trên điện thoại, Nguyễn Du Du sững sờ một lúc.
 
Cô cảm thấy Thẩm Mộc Bạch không còn thân thiết với cô nữa.
 
Đây không phải là ảo giác. Trước đây, Thẩm Mộc Bạch thường ăn sáng và ăn tối với cô nhưng bây giờ thể nào cũng vắng mặt một bữa. Đôi khi lúc cô thức giấc thì anh đã đi ra ngoài hoặc bữa tối lại bận việc không về được. 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Anh chưa bao giờ đi tiệc tùng với bạn bè một mình, đó giờ anh đều đưa cô đến câu lạc bộ, cô đã quá quen thuộc với Triệu Húc Phong, Ngô Trung Trạch, Tống Cẩm Minh, không có lý do gì để anh tránh mặt cô.
 
Hơn nữa, những cử chỉ thân mật nho nhỏ giữa hai người cũng không còn nữa.
 
Trước đây, Thẩm Mộc Bạch luôn chạm vào đầu cô, xoa tóc, nắm lấy tay cô và siết chặt lòng bàn tay của cô. Đôi khi khi cô nằm trên sofa, xem chương trình TV và nghịch điện thoại di động, anh sẽ tự nhiên ngồi bên cạnh cô, những ngón tay mảnh khảnh đặt lên vai cô, nửa ôm cô vào lòng.
 
Nói về điều này, anh vẫn chưa chạm vào cô kể từ khi kết quả xét nghiệm quan hệ cha con được công bố một ngày sau khi nhà họ Chu đến gây rối ở trường.
 
Nhưng ngoài ra, anh không có điều gì khác thường, anh vẫn sẽ về nhà, vẫn cười khi nhìn thấy cô, ánh mắt vẫn rất dịu dàng.
 
Nguyễn Du Du chống cằm nhỏ nhìn món gà cay mà cô yêu thích nhất, cô không có tâm trạng động đũa.
 
Cô cúi đầu trầm mặc trở về phòng ngủ đọc sách, cuối cùng còn lại môn Toán cao cấp, cô phải chuẩn bị thật tốt. Đợi khi thi xong cô muốn hỏi Thẩm Mộc Bạch.
 
Thẩm Mộc Bạch về không quá muộn, anh đẩy cửa bước vào, nhìn thấy thức ăn vẫn chưa ăn, còn nguyên trên bàn ăn trong phòng khách, tim anh như thắt lại.
 
“Du Du!” Anh lo lắng hét lên trước khi cởi chiếc áo khoác.
 
“Ừm.” May mà cô bé đáp lại ngay lập tức, từ trong phòng ngủ từ từ ló cái đầu nhỏ. Trước tiên là những sợi tóc lõa xõa buộc túm trên đỉnh đầu, sau đó là một đôi mắt hạnh rõ ràng không còn to tròn như mọi khi. Cô liếc nhìn và thờ ơ chào, "Anh Thẩm đã về rồi."
 
Sau khi chào xong, cái đầu nhỏ của cô rụt lại.
 
Thấy cô không sao cả, Thẩm Mộc Bạch cởi áo khoác treo lên, đi tới cửa phòng ngủ, nhìn thấy cô bé đang nằm trên bàn đọc sách, tư thế cũng không còn sức lực như trước nữa. Chiếc eo thon thả nằm cụp xuống, nửa người trên lười biếng trườn trên mặt bàn, ngón trỏ tay phải vô thức cào lên mặt bàn, từng chút từng chút một.
 
“Du Du, có chuyện gì vậy, không khỏe à?" Thẩm Mộc Bạch bước đến chỗ cô và hỏi.
 
Trên người anh thoang thoảng mùi rượu, Nguyễn Du Du tựa đầu vào cánh tay anh, nghiêng đầu nhìn anh, một đôi mắt hạnh xinh đẹp lặng lẽ nhìn anh, đôi môi đỏ mọng mím lại, trầm mặc không nói gì.
 
Rốt cuộc, Thẩm Mộc Bạch vẫn có chút lo lắng, đưa bàn tay đặt lên vầng trán mịn màng của cô để kiểm tra nhiệt độ.
 
"Không sốt, Du Du có cảm thấy chỗ nào không khỏe? Hôm nay ở trường có chuyện gì xảy ra?" Thẩm Mộc Bạch lấy điện thoại định gọi cho Ngụy Vĩnh, muốn hỏi xem cô bé có phải bị người khác làm khó nữa rồi không.

 
Nguyễn Du Du vươn tay dài ra và móc các ngón tay của anh.
 
Thẩm Mộc Bạch sửng sốt một chút, không bấm điện thoại, thuận thế nắm tay cô, ngồi xuống bên giường đối mặt với cô.
 
Tóc đen xõa xuống chặn ngang xương mày, đôi mắt đen thuần khiết rốt cục mất đi vẻ bình tĩnh trước giờ, có chút lo lắng, Thẩm Mộc Bạch trầm giọng nói, "Du Du, nói cho tôi biết, đã xảy ra chuyện gì, bất kể là chuyện gì, tôi đều sẽ giúp cô."
 
Nguyễn Du Du móc những ngón tay mảnh mai của anh.
 
Anh chạm vào trán cô và anh không né ngón tay cô khi cô móc tay anh. 
 
Anh nắm tay cô, lo lắng có chuyện gì xảy ra với mình. Ánh mắt anh không có vẻ giả tạo.
 
Tuy nhiên, những ngày qua anh cũng lặng lẽ thờ ơ với và xa lánh cô.
 
Mặt trời mọc ở phía đằng đông và mưa ở phía đằng tây. Tàn nhẫn? Tình cảm? Không đoán được.
 
“Anh Thẩm.” Nguyễn Du Du đứng thẳng người, đôi mắt hơi mở to, tròn đen nhìn Thẩm Mộc Bạch nghiêm túc, “Tôi muốn hỏi anh một câu, anh có thể cho tôi biết câu trả lời thực sự không?
 
Thẩm Mộc Bạch gật đầu, "Hỏi đi."
 
"Tôi muốn biết, tôi không phải là người nhà họ Chu, tôi chỉ là một đứa trẻ mồ côi đáng thương. Anh có đáng tiếc hay bất mãn gì không? Có……hối hận không?" 
 
Nói đến đây, mọi thứ bắt đầu thay đổi vào buổi sáng hôm đó, khi anh bỏ đi mà không ở bên cô cùng nhau ăn sáng và ngày hôm đó là ngày công bố kết quả xét nghiệm quan hệ cha con của cô và Chu Quốc Vượng.
 
"Không. Tôi không đáng tiếc, không bất mãn và tôi càng chưa bao giờ hối hận." Thẩm Mộc Bạch trả lời thẳng thắn và thậm chí còn hỏi ngược lại, "Tại sao Du Du lại nghĩ như vậy?"
 
Nguyễn Du Du lông mi dài rũ xuống, Thẩm Mộc Bạch nhìn không ra thần sắc trong mắt cô, luôn cảm thấy cô bé trông có chút cô đơn, giọng nói vẫn nhẹ nhàng như vậy, nghe có chút bất lực, "Rốt cuộc, chuyện kết hôn vẫn là đính ước giữa anh và nhà họ Chu, còn tôi, chỉ là là kẻ giả mạo…..."
 
“Không, Du Du không phải là kẻ giả mạo!” Trái tim của Thẩm Mộc Bạch như bị kim châm, anh siết chặt lòng bàn tay của Nguyễn Du Du, “Ban đầu anh không thích nhà họ Chu, nếu cô không phải là người nhà họ Chu vậy thì càng tốt hơn. Hơn nữa, ai nói cô nghèo, tôi nhớ cô từng nói một chiếc bùa có thể bán được với giá cả triệu. Xem thử, chiếc xe sang trọng mà nhà họ Triệu tặng cho Du Du còn tốt hơn cả xe của tôi."
 
Một nụ cười nhẹ hiện lên trong đôi mắt đen láy của anh, "Ngay cả Ngô Trung Trạch cũng ghen tị với xe của Du Du, cô không nghèo không kém."
 
Nguyễn Du Du lông mi dài run lên vài cái, hai má trắng nõn mềm mại phồng lên, "Không phải vì chuyện này, vậy thì tại sao anh lại lạnh nhạt với tôi?"
 
Nụ cười nơi khóe miệng Thẩm Mộc Bạch cứng lại một lúc, anh cụp mắt xuống, bất lực nói: "Du Du, tôi không cố ý thờ ơ cô."
 
"Nhưng," giọng nói của Nguyễn Du Du có vẻ hơi bực bội, "Mấy ngày nay anh không chạm vào tôi, không xoa vào đầu hay nắm lấy tay tôi."
 
“Ai nói không?” Thẩm Mộc Bạch nắm lấy lòng bàn tay tròn đầy đặn của cô, “Hiện tại tôi không phải đang nắm tay cô sao?”
 
Nguyễn Du Du chớp chớp đôi mắt hạnh, "Nhưng mà, ngày nào anh cũng không ăn sáng và ăn tối với tôi. Có vẻ như anh đang cố tình tránh mặt vậy."
 
Thẩm Mộc Bạch thở dài trong lòng.
 
Thật là……
 
Cô bé của anh thực sự rất nhạy cảm.
 
"Du Du, đây chả phải đang vào dịp cuối năm, công ty cuối năm luôn rất bận rộn. Cô thì phải chuẩn bị cho kỳ thi cuối kỳ, còn phải ôn tập tất cả các môn học. Cả hai chúng ta đều bận. Tối nay là do đã lâu không gặp Triệu Húc Phong bọn họ và Tống Cẩm Minh nói muốn cùng nhau ăn tối, tôi nghĩ rằng cô vẫn chưa thi xong nên mới không gọi cô khi đang ôn tập căng thẳng như thế."
 
Nguyễn Du Du mím môi, cô cảm thấy mình bị anh thuyết phục hoặc là cô nguyện ý bị anh thuyết phục.
 
Khóe môi mỏng của Thẩm Mộc Bạch cong lên, nụ cười đó trông có chút ý tứ và không đứng đắn, khuôn mặt tuấn tú tiến lại gần, anh trầm giọng hỏi: "Du Du, hóa ra cô thích được tôi đụng chạm lắm sao? Vậy thì…... chúng ta…..."

 
Đây giống như một nụ cười nhưng không phải hẳn đang cười, nó mang một ý nghĩa sâu sắc, khiến Nguyễn Du Du nhớ đến nụ cười ma mị của Lý Tổng bá đạo. Câu tiếp theo nên là "Này, cô gái! cô đã thu hút sự chú ý của tôi" hoặc "Cô yêu tinh nhỏ phiền phức" đại loại như thế.
 
Cánh tay cô lập tức nổi da gà, Nguyễn Du Du bị chính trí tưởng tượng của cô làm lạnh sống lưng, cô tát nhẹ vào khuôn mặt tuấn tú của Thẩm Mộc Bạch, lòng bàn tay mềm mại kẹp vào chiếc mũi thanh tú của anh, cô từ từ đẩy khuôn mặt anh ra xa và đứng dậy ấp úng nói, "Tôi, tôi đói bụng rồi!"
 
Không quan tâm đến phản ứng của Thẩm Mộc Bạch, cô xoay người chạy ra khỏi phòng ngủ.
 
Thẩm Mộc Bạch thở dài bất lực khi nhìn bước chân vội vàng của cô bé.
 
Cô bé của anh……
 
Anh thực sự đã uống rượu trong câu lạc bộ cùng với Triệu Húc Phong, Ngô Trung Trạch và Tống Cẩm Minh nhưng anh ăn không nhiều, vừa hay có thể cùng ăn với Nguyễn Du Du.
 
Dù gì thì cũng đang là mùa đông, trong nhà có ấm đến đâu thì đồ ăn sau khi để vài tiếng cũng sẽ nguội ngắt.
 
Thẩm Mộc Bạch muốn gọi món lại nhưng Nguyễn Du Du cảm thấy quá lãng phí, hơn nữa cô đã đói và không thể đợi để giao lại bữa ăn.
 
“Hãy hâm nóng nó trong lò vi sóng.” Nguyễn Du Du ở nhà ông lão thường dùng lò vi sóng để làm bỏng ngô. Cô đã khá quen thuộc với thao tác của lò vi sóng, vì vậy cô ấy xung phong, “Tôi sẽ làm!”

Nhìn thấy cô bé lấy lại khí thế tràn trề, đôi mắt đen láy của Thẩm Mộc Bạch càng thêm tối sầm.
 
Cô bé quan tâm đến anh như vậy, ngay cả khi anh không chạm vào đầu cô những ngày này cô cũng sẽ cảm thấy rất buồn, nếu anh không thể sống sót sau tai nạn, cô bé của anh sẽ ra sao?
……
 
Nguyễn Du Du vẫn còn môn Toán cao cấp cuối cùng sẽ kết thúc kỳ thi cuối kỳ nhưng Thẩm Mộc Dương đã hoàn thành môn thi cuối cùng.
 
Môn thi cuối cùng thi xong, cậu ấy đi đến chỗ Nguyễn Du Du dạo chơi thì phát hiện chị dâu nhỏ đã rời đi nên cậu ấy định lái xe về nhà.
 
Xe của sinh viên không được phép đậu trong khuôn viên trường học, cậu ấy đậu ở sân dành cho phụ huynh, gần nhất với lối đi rợp bóng cây.
 
Được nửa đường, có người đi ra từ phía sau cây bạch quả rụng lá và ngăn anh lại.
 
Đó là Trần Mai, người này đã đung đưa trước mắt cậu ấy không biết bao nhiêu lần trong những ngày qua.
 
“Tiền bối.” Trần Mai rõ ràng có chuyện muốn nói, dừng lại trước mặt cậu ấy, cuối cùng cô ta cũng hạ quyết tâm, cắn chặt môi dưới, hai mắt mở to, cô ta muốn nói gì đó nhưng lại do dự khi nói ra.
 
Thẩm Mộc Dương dừng một chút, liếc cô một cái rồi thu chân dài sang một bên, tránh né cô ta rồi chuẩn bị rời đi.
 
“Chờ một chút!” Trần Mai nắm lấy cánh tay cậu ấy, “Tiền bối, xin chờ, em-em có chuyện muốn nói với anh, rất quan trọng.”
 
Thẩm Mộc Dương cúi đầu nhìn ngón tay đang nắm chặt áo khoác của mình, đôi mắt hoa đào thoáng qua một tia lạnh lùng.
 
Trần Mai ngẩng mặt lên và nhìn cậu ấy, má cô ta ửng đỏ, như thể vừa rụt rè vừa dũng cảm.
 
Rõ ràng là cô ta đã trang điểm có chủ đích. Lông mi giả được cô ấy tỉa ngắn đi một chút, trông không quá khoa trương, nếu không nhìn kĩ cứ ngỡ rằng đôi hàng mi thật dày dặn vô cùng. 
 
Kẻ viền mắt cũng thật có kỹ thuật khiến cho đôi mắt cô ta to tròn lên rất nhiều. Cô ta đeo kính áp tròng, không phải loại màu kì lạ hay đen hoàn toàn mà là loại làm cho đồng tử trông to hơn nhiều nhưng vẫn ở phạm vi bình thường.
 
Trên môi thoa một lớp son bóng nhẹ, một màu hồng mỏng manh với ánh nhũ nhẹ nhàng.
 
Cô ta hơi cong môi lên, nhớ lại mình đã luyện vô số lần trước gương, khiến đôi môi như quả mọng trông thật hấp dẫn.

 
“Tiền bối~” Cô dài giọng nhẹ nhàng gọi một tiếng, nhìn thấy vẻ mặt không kiên nhẫn của Thẩm Mộc Dương, cô không dám chậm trễ nữa, vì sợ cậu ấy bỏ đi không nói lời nào, “Tiền bối thật không hiểu ý tôi sao?"
 
“Hờ, không hiểu.” Thẩm Mộc Dương bỏ qua vẻ mặt đau lòng của Trần Mai, lại đâm thêm một nhát: “Tôi cũng không muốn hiểu.”
 
Vẻ mặt Trần Mai suy sụp trong giây lát, như thể chiếc mặt nạ hoàn hảo đã nứt ra và nhanh chóng trở lại bình thường.
 
“Tiền bối, anh có nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không?” Trần Mai ngẩng mặt lên, trong mắt tràn đầy kỷ niệm ngọt ngào.
 
Thẩm Mộc Dương nhướng mày, "Lần đầu tiên chúng ta gặp mặt? Lần đánh chị—— Du Du?"
 
“Ồ, không có.” Trần Mai tức giận dậm chân, “Tiền bối, anh thật sự không nhớ hay cố tình làm tôi sốt ruột?”
 
"Tôi không nhớ và tôi không muốn nhớ."
 
Trần Mai cắn môi với biểu cảm rõ ràng là bị tổn thương nhưng cô ấy rất mạnh mẽ và kìm lại. Nước mắt cô ấy lăn dài và cô ấy đột ngột kìm lại.
 
Cô ta đã nghiên cứu rất kỹ và biểu hiện khi khóc như thế này là cảm động nhất. Nếu thực sự khóc ầm ĩ lên trông sẽ không đẹp, có thể sẽ chảy nước mũi và thậm chí có thể làm hỏng lớp trang điểm mắt được vẽ cẩn thận của mình. Mi giả nếu chẳng may bị rơi ra thì thật đáng sợ quá, ước chừng sau này Thẩm Mộc Dương sẽ trốn đi khi nhìn thấy cô.
 
“Tiền bối, chính là lúc đó…… Ông nội Thẩm tổ chức sinh nhật, Chu Dung Dung đã đi, tôi——” Trần Mai đang muốn nói cô ta là bạn thân nhất của Chu Dung Dung, cùng Chu Dung Dung đi dự tiệc sinh nhật của ông lão.
 
Nhưng suy nghĩ lại, hiện giờ nhà họ Thẩm xích mích đến trở mặt với nhà họ Chu nên cô ta đã thay đổi lời nói của mình, "Tôi luôn ngưỡng mộ ông nội Thẩm và tôi đã đến đó vào ngày hôm đó."
 
Cô ngẩng đầu nhìn Thẩm Mộc Dương cẩn thận, phát hiện anh rất bình tĩnh, giống như thật sự không nhớ đã gặp cô, nên tiếp tục nói "Lúc đang đi, tôi sơ ý bị bong gân là anh, tiền bối——" Cô xấu hổ cúi đầu xuống thấp giọng, "Tiền bối, anh đã cõng em lên xe."
 
Thẩm Mộc Dương mơ hồ nhớ tới có chuyện như vậy, không nhớ rõ là ai, dù sao cũng là con gái.
 
Một cô gái bị bong gân khi đang rời bữa tiệc sinh nhật của ông nội, là cháu của chủ nhà, cậu ấy đương nhiên phải giúp đỡ, việc nhờ người hầu ở nhà cõng cũng không hay cho lắm. Do đó, anh đã cõng cô đi vài bước cũng không xa lắm, vì mọi người đều lái xe và đậu bên ngoài biệt thự.
 
“Thật sao?” Thẩm Mộc Dương vẻ mặt lạnh lùng, “Tôi hoàn toàn không nhớ có chuyện như vậy.”
 
Đôi mi giả mảnh và dày của Trần Mai lo lắng chớp chớp vài cái và ngay khi cô ta định nói, Thẩm Mộc Dương nói thêm: "Nếu cô ngăn tôi lại và muốn nói lời cảm ơn, thì điều đó thực sự không cần thiết chút nào. Ngay cả khi những gì cô nói đều xảy ra thật thì nó cũng chẳng có ý nghĩa gì cả. Lúc đấy, bất kể ai bị bong gân như vậy, tôi đều sẽ giúp đỡ."
 
"Nhưng không phải ai, không phải một người nào khác, mà khư khư là tôi."
 
Trần Mai háo hức nhìn, "Tiền bối, anh không nghĩ rằng đây là duyên số do ông trời sắp đặt sao?!"
 
“Tôi không nghĩ vậy.” Thẩm Mộc Dương nhẹ nhàng nói, “Tôi đã chơi trò chơi với các cô gái nhỏ ở trường Mẫu giáo, ngồi chung bàn học với các cô gái ở trường Tiểu học, đến khi học Trung học cơ sở lại được phân công trực nhật cùng với nữ sinh, lúc Trung học phổ thông thì cõng bạn học nữ ngất xỉu đi phòng y tế của trường. Theo như lời cô nói thì chẳng phải tôi có duyên trời định với rất nhiều người sao!”
 
"Cái này, cái này——" Trần Mai lo lắng nghiến răng, gần như không thể kiểm soát được biểu hiện trên mặt, cô ta nhanh chóng nghĩ cách phản bác lại lời nói của Thẩm Mộc Dương, cuối cùng nghĩ, "Nhưng mà, chỉ có chúng ta có thể gặp lại nhau."
 
"Gặp lại nhau? Vậy thì sao? Tôi hy vọng cô đừng xuất hiện, ít nhất là để Du Du không bị đấm vào mặt."

“Tiền bối, tôi đã nói đó là hiểu lầm rồi. Tôi không cố ý làm vậy. Tôi chỉ, tôi chỉ nhầm lẫn giữa các bước thôi.” Trần Mai có chút áy náy.
 
"Không cố ý sao? Mắt tôi không mù."
 
“Tiền bối~” Trần Mai không muốn thảo luận về cuộc chiến của cô ta với Nguyễn Du Du nữa, điều này sẽ chỉ khiến cô ta khó nói những gì mình muốn nói hơn, cô ta quyết định nhắm thẳng mục tiêu: “Tiền bối, anh có thể tha thứ cho tôi một lần, được không? Tôi, tôi thích anh rất nhiều cũng đã thích anh rất lâu rồi. Khó khăn lắm tôi mới có thể thi đỗ vào cùng một trường Đại học với anh, anh——”
 
Thẩm Mộc Dương đã mất kiên nhẫn, càng không muốn nghe lời thổ lộ của cô ta nên lạnh lùng nói: "Vậy nên, Mỗ Mỗ Mỗ, chuyện hôm nay tới đây là kết thúc, tôi hy vọng  trong tương lai cô tránh xa tôi và Du Du, đừng cố gây rắc rối thêm lần nào nữa."
 
Nói xong, cậu ấy cũng không nhìn Trần Mai nữa, duỗi thẳng đôi chân dài rồi rời đi.
 
Trần Mai ngơ ngác nhìn bóng lưng cao lớn của cậu ấy, nước mắt cứ thế mà tuôn trào.
 
Cô thực sự không kìm được mà muốn khóc, cô có khóc đến lớp trang điểm mắt được vẽ cẩn thận nhòe cũng chẳng sao, dù gì người cô muốn cho xem lớp trang điểm tinh xảo cũng đã rời đi rồi.
 
Cô ta thực sự rất thích cậu ấy, kể từ khi cậu ấy cõng cô ta lần đó, cậu ấy đã xuất hiện trong giấc mơ không biết bao nhiêu lần.
 
Cậu ấy cao ráo, tuấn tú như nắng vàng rực rỡ, là thiếu gia được cưng chiều nhất của nhà họ Thẩm và là người thừa kế tương lai của nhà họ Thẩm.
 
Trong giấc mơ của cô ta, cậu ấy thật dịu dàng và ân cần, cõng cô đi giữa những bông hoa.

 
Nhưng thực tế là khi cô ta tiến lại gần, trong mắt cậu ấy lại đổ dồn về một người khác, ngay cả khi người đó không có một chút cơ hội với cậu ấy.
 
Ngay cả lý do tại sao cậu ấy từ chối cô ta là bởi vì cô ta có mâu thuẫn với Nguyễn Du Du.
 
Hơn nữa, cậu ấy hoàn toàn không biết tên cô ta, vậy nên đã gọi cô ta là "Mỗ Mỗ Mỗ"? Cho dù có gọi là là "Mỗ Mỗ", có nghĩa chí ít cậu ấy biết rõ tên của cô ta chỉ có hai chữ!
 
Trần Mai cảm thấy tất cả sức lực của mình đã bị lấy đi, cô đã mong chờ điều đó rất lâu với hi vọng có thể ngày trùng phùng ở Đại học Yến Thành. Ngay cả một đứa không thích học hành cũng đã nỗ lực miệt mài học tập suốt những năm Trung học phổ thông nhưng kết quả là cậu ấy thật vô tâm.
 
Cô chậm rãi đi đến băng ghế bên đường ngồi xuống, cúi đầu để mặc cho nước mắt chảy xuống vạt áo.
 
Một tờ khăn giấy được đưa đến trước mặt cô ta.
 
“Tiền bối!” Trần Mai nghĩ rằng Thẩm Mộc Dương rốt cuộc đã phát hiện ra “chân tình” của mình, nên quay đầu lại, kinh ngạc ngẩng đầu lên, phát hiện người ngồi bên cạnh mình chính là Chu Dung Dung.
 
“Sao lại khóc?” Chu Dung Dung nhìn cô thông cảm rồi đưa khăn giấy, “Ai bắt nạt cô?
 
Trần Mai ngượng ngùng lấy khăn giấy, lau nước mắt rồi mơ hồ nói: "Không ai bắt nạt cả, là do tôi làm bài không tốt, có thể sẽ trượt môn, cảm thấy buồn nên đến đây trốn một lát."
 
Chu Dung Dung cười thầm trong lòng, cô ta rõ ràng nhìn thấy Trần Mai đang ôm Thẩm Mộc Dương không chịu buông ra nhưng Thẩm Mộc Dương lại sốt ruột bỏ đi, nói rằng buồn vì làm bài thi không tốt, rõ ràng là đang nói dối.
 
Cô vỗ vai Trần Mai, "Chúng ta không phải loại người vô dụng, chúng ta phải mạnh mẽ lên, nếu không làm tốt bài thi thì chúng ta sẽ học hành chăm chỉ hơn, ai bắt nạt chúng ta sẽ bắt nạt lại . Thứ gì mình thích thì cứ đi giành lấy và đây là cách chúng ta nên sống cuộc đời mình mong muốn."
 
Nhìn thấy vẻ mặt trầm tư của Trần Mai, Chu Dung Dung vui mừng khôn xiết.
 
Đi, đi trả thù cũng được, đi giành giật cũng được, hãy tấn công Thẩm Mộc Dương đi!
 
Cho dù là Trần Mai xui xẻo hay Thẩm Mộc Dương xui xẻo, cô ta cũng sẽ rất vui khi nhìn thấy cảnh tượng đó! Nhà họ Chu hiện đang gặp khó khăn đều có liên quan gì đến Trần Mai và nhà họ Thẩm!
……
 
Không biết có phải do Nguyễn Du Du phàn nàn rằng Thẩm Mộc Bạch luôn vắng mặt trong bữa sáng hay bữa tối không. Nhưng sáng hôm sau khi tỉnh dậy, cô đã nghe thấy tiếng động của Thẩm Mộc Bạch trong phòng khách, hiển nhiên là anh không đi sớm.
 
“Anh Thẩm!” Nguyễn Du Du nhanh chóng đứng dậy rời khỏi giường, mở cửa phòng ngủ liếc nhìn ra ngoài, thấy Thẩm Mộc Bạch đang dọn bữa sáng trên bàn ăn, cô vui vẻ mím môi cười, đôi mắt hạnh xinh đẹp cong thành trăng khuyết.
 
Thẩm Mộc Bạch bày cháo hải sản ra và nhìn lên cô gái nhỏ đang chào mình một cách nồng nhiệt.
 
Cô rõ ràng vừa mới ngủ dậy, đầu tóc rối bù nên khuôn mặt nhìn có vẻ rất nhỏ, trên gò má trắng nõn mềm mại còn có vết ngủ. Đôi chân trần, những ngón chân tròn và ngắn như hạt đậu phộng chưa bóc vỏ, trông cô có chút gì đó vụng về và dễ thương.
 
Thẩm Mộc Bạch cau mày, "Du Du, đi giày vào, sẽ bị cảm lạnh."
 
“Hiểu rồi!” Nguyễn Du Du vui vẻ đáp lại, quay lại giường mang tất và đi dép, sau đó đi ra khỏi phòng ngủ.
 
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, cô và Thẩm Mộc Bạch cùng nhau ăn sáng.
 
Nguyễn Du Du nhìn trộm Thẩm Mộc Bạch đang ăn cháo hải sản, trên mặt không có biểu hiện bất đắc dĩ hay không hài lòng, trông anh rất bình tĩnh và thờ ơ, giống như vô số buổi sáng hai người cùng nhau ăn sáng vậy.
 
Thời gian nửa bát cháo, cô lén liếc nhìn cả mười lần.
 
Thẩm Mộc Bạch rốt cuộc không chịu nổi nữa, ngón tay thon dài xoa đầu cô, xoa nhẹ mái tóc dài mềm mại mềm mại của cô, "Đừng nhìn, ngoan ngoãn ăn đi."
 
Gương mặt đỏ ửng, cúi đầu sốt sắng ăn cháo, hàng mi dài run lên vài cái, khóe miệng không khỏi cong lên.
 
Sau bữa sáng, Nguyễn Du Du dự định đi đến trường học.
 
Mặc dù hai ngày nay không có tiết học, tức là ôn lại môn Toán cao cấp cuối cùng của kỳ thi này, có thể đến trường hay không cũng được, ở nhà vẫn có thể ôn tập nhưng dù sao đến trường ôn tập không khí học cũng sôi nổi hẳn lên và cô cũng có thể thảo luận các vấn đề với Chử Viên.
 
Cô mặc một chiếc áo khoác dày, nhét mũ và khăn vào balo, tay cầm găng tay. Trong nhà và trên xe rất ấm, mũ và mọi thứ chỉ được mang khi đến trường học.
 
Đeo balo rồi mang ủng, Nguyễn Du Du đứng ở cửa với khuôn mặt nhỏ nhắn ngước lên, đôi mắt đen tròn nhìn Thẩm Mộc Bạch.
 
Thẩm Mộc Bạch chậm rãi cài cúc áo khoác, trong lòng thở dài, nắm lấy tay Nguyễn Du Du, nắn hai cái lòng bàn tay đầy đặn rồi nắm lấy tay cô cùng đi xuống lầu.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận