Xuyên thành người vợ vượng phu của nam phụ

 
CHƯƠNG 42
 
Nhìn Nguyễn Du Du lần lượt lật hết các túi, sắc mặt của Chủ nhiệm Hoàng càng ngày càng trắng bệch, nghe giọng nói nhẹ nhàng của cô hỏi “Cô vẫn hài lòng với những gì mình nhìn thấy chứ?” Chủ nhiệm Hoàng chợt nhận ra rằng không biết bắt đầu từ khi nào, cô gái bé nhỏ mỏng manh mềm mại trước mặt này đã quyết định ép cô ta đến bước này.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vẻ kiêu ngạo khi khoanh tay ngồi trên ghế đã không còn, trán của Chủ nhiệm Hoàng lấm tấm mồ hôi, cô ta nhìn hiệu trưởng cầu cứu.
 
Hiệu trưởng rất không hài lòng khi cho rằng Chủ nhiệm Hoàng không có việc gì lại gây ra tình trạng lộn xộn như vậy nhưng dù sao thì cô ta cũng là cấp dưới của mình và ông ấy không muốn nhà trường phải công khai xin lỗi, đồng thời đưa ánh mắt nhìn những giáo viên nữ đứng đó như chết lặng.
 
Một giáo viên lớn tuổi hiểu ý hiệu trưởng. Cô ấy thực sự không muốn dính vào rắc rối này. Vừa rồi, khi nhìn thấy Chủ nhiệm Hoàng trông như đang ở trên cao, cô ấy nghĩ rằng Chủ nhiệm Hoàng hẳn đang nắm trong tay bằng chứng gian lận của cô sinh viên này. Cứ như mèo vờn chuột, trêu cô từ từ mà không lập tức lấy ra chứng cứ ngay, ai ngờ Chủ nhiệm Hoàng chỉ nghe người khác báo lại đã quyết hành xử như thế. 
 
Tuy nhiên, đề nghị của Hiệu trưởng không thể coi như không nhìn thấy, nữ giáo viên chỉ đành cắn răng cười, "Ồ, thật tuyệt khi giải quyết được hiểu lầm, bạn học này không gian lận, đó là điều tốt. Lát nữa, chúng ta sẽ làm lại bài thi cuối kỳ. Như thế mọi việc kết thúc tốt đẹp, các bạn học sẽ được nghỉ đông và đón năm mới."
 
“Kết, thúc, tốt, đẹp?” Thẩm Mộc Bạch lặp lại từng chữ từng chữ, một chút nhạo báng lóe lên trong đôi mắt đen láy của anh, “Hơ”
 
Trái tim của nữ giáo viên lệch một nhịp, người đàn ông này ngay từ cái nhìn đầu tiên cũng không dễ làm phật lòng, ngay cả khi hiệu trưởng ra hiệu lại lần nữa, cô ấy cũng không dám lên tiếng thêm.
 
Nguyễn Du Du lắc đầu, "Vẫn chưa kết thúc, thỏa thuận của em với Chủ nhiệm Hoàng vẫn chưa hoàn thành, cô nói xem, Chủ nhiệm Hoàng?"
 
Chủ nhiệm Hoàng muốn cố gượng một nụ cười, khóe miệng nhếch lên nhưng không thành, cô ta không muốn mất việc. Chủ nhiệm trong trường Đại học vừa thoải mái, vừa có thể diện, cô ta không thể vì chuyện cỏn con như vậy mà mất đi công việc. 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
"Thỏa thuận? Tôi-tôi đêm qua có thể đã không ngủ ngon. Hôm nay tôi bị đau đầu kinh khủng. Tôi không nhớ chúng tôi đã thỏa thuận gì."
 
Nữ giáo viên trẻ không kiềm chế được cảm xúc ngạc nhiên nhìn Chủ nhiệm Hoàng, như vậy cũng được sao? Chỉ cần mở miệng thề thốt phủ nhận là được?
 
Đừng nói, có lẽ thật sự có tác dụng, các giáo viên có mặt nhất định sẽ không vạch trần Chủ nhiệm nhà mình, bọn họ có lẽ sẽ nói cô nữ sinh nghe nhầm. Ví dụ, nếu Hiệu trưởng hỏi về việc "có cuộc thỏa thuận không", cô ấy sẽ phải nói rằng cô ấy không nghe thấy hoặc không chú ý bất cứ điều gì.
 
“Cô không nhớ cũng không sao, em nhớ là được.” Nguyễn Du Du mở khóa điện thoại, cười bấm vài lần.
 
Cuộc trò chuyện vừa rồi được phát ra rõ ràng trên điện thoại, kể cả Chủ nhiệm Hoàng đã nói một cách dứt khoát, "Tôi chưa bao giờ nói đùa ở trường học.”
 
Một nụ cười hiện lên trong đôi mắt đen láy của Thẩm Mộc Bạch, cô bé của anh thật sự rất thông minh, thậm chí có thể dẫn dụ đối phương và ghi âm lại để làm bằng chứng.
 
"Nhân tiện," Nguyễn Du Du giơ điện thoại lên, "Tôi chỉ bật nó lên khi tôi được đưa ra khỏi phòng thi. Nó đã được tắt theo quy định của phòng thi. Tất cả sinh viên và Giám thị gác thi trong phòng thi có thể làm chứng cho em. Còn nữa, nếu hiệu trưởng không chê phiền phức, có thể hỏi thêm một vài bạn học, bọn họ cũng nghe thấy Chủ nhiệm Hoàng bảo sẽ công khai xin lỗi và từ chức."
 
Hiệu trưởng trông bất lực, ông không cần hỏi ai, chính Giám thị trông thi đã nói với ông về điều đó nên ông mới qua đây. Chỉ là không ngờ, mọi việc đã quá muộn không kịp cứu vãn rồi.
 
“Được rồi.” Hiệu trưởng là người rất quyết đoán, mấy năm gần đây Chủ nhiệm Hoàng quả thực mắc rất nhiều lỗi nhỏ nhưng không có sinh viên nào mạnh dạn và quyết liệt như Nguyễn Du Du, dám đối đầu trực tiếp rồi còn yêu cầu xin lỗi và từ chức. 
 
Nếu mọi chuyện đã xảy ra như thế, ông đưa ra quyết định ngay lập tức, "Vì Chủ nhiệm Hoàng đã có thỏa thuận riêng với sinh viên, chúng ta hãy làm theo thỏa thuận."
 
“Hiệu, Hiệu trưởng?!” Chủ nhiệm Hoàng sững sờ, cho dù là kết quả ngoài mong đợi, cô ta cũng cảm thấy không thể chịu nổi khi nó thực sự đến, sắc mặt tái nhợt, giọng nói cũng không sắc bén, “Hiệu trưởng, tôi bị người khác qua mặt. Việc này tôi đã làm sai nhưng chưa đến mức phải từ chức, đúng không? Hiệu trưởng, hãy cho tôi một cơ hội? "
 
Hiệu trưởng nhìn Nguyễn Du Du và Thẩm Mộc Bạch, không nói gì.

 
Những ngón tay thon thả và cân đối của Thẩm Mộc Bạch đặt lên áo khoác ngoài của Nguyễn Du Du và giúp cô chỉnh lại cổ áo, sau đó anh liếc nhìn hiệu trưởng và chậm rãi nói: "Bị qua mặt à? Cũng đúng, người đã báo lên cho cô cũng nên gọi đến để hỏi rõ. Nhưng dù thế nào đi nữa, thỏa thuận vẫn phải được tuân theo, Chủ nhiệm Hoàng."
 
Sinh viên và phụ huynh không chịu buông tha, Hiệu trưởng cũng từ chối giúp đỡ, Chủ nhiệm Hoàng biết lần này mình không thể thoát khỏi, hận không thể xé xác Tào Toàn ngay lập tức. Cô ta nghiến răng nghiến lợi, da thịt trên má nổi lên một đường chỉ, "Người báo lên cho tôi là Phó chủ tịch hội sinh viên, Tào Toàn, sinh viên năm hai."
 
Một vài giáo viên nữ chợt hiểu ra, chẳng trách được. Phó chủ tịch hội sinh viên, họ đều biết cậu này là một chàng trai rất năng nổ, học giỏi, gia cảnh tốt, lễ phép và nhiệt tình. Nếu người như vậy đến báo tin, thậm chí nếu là họ thì cũng sẽ tin vào điều đó.
……
 
Tào Toàn đã thi xong, ở ngoài cổng trường mua một bó hoa hồng đặt vào ghế phụ, chuẩn bị tỏ tình với Chu Dung Dung.
 
Khi Chu Dung Dung mới vào Đại học Yến Thành và trở thành tân hoa khôi của trường, Tào Toàn bắt đầu theo đuổi cô. Nhưng sau một vài lần tiếp xúc, anh ta nhận ra rằng mình chẳng còn chút hy vọng nào.
 
Chu Dung Dung đặt mục tiêu rất cao, bởi vì gia cảnh và ngoại hình đều tốt, hình mẫu cô hướng đến chính là mẫu người đàn ông đứng trên đỉnh tháp. Nhà họ Tào và nhà họ Chu có gia cảnh giống nhau, anh ta không phải là đối tượng lý tưởng của Chu Dung Dung. Chu Dung Dung rất hưởng thụ cảm giác được người khác theo đuổi nhưng cô ta luôn giả nai, đối xử lúc gần lúc xa.
 
Lần này nhà họ Chu gặp phải chuyện rắc rối nhưng lại là cơ hội tốt cho Tào Toàn.
 
Trước đây anh ta không bận tâm đến tính khí của Chu Dung Dung. Phụ nữ mà, chỉ cần xinh đẹp là được rồi, có chút tâm cơ cũng không sao chẳng phải vấn đề to tát gì. Đối với một hoa khôi trường học như Chu Dung Dung, ham hư vinh một chút cũng hợp lý thôi.
 
Khi nhà họ Chu gặp khó khăn, Chu Dung Dung cũng tìm đến anh ta để cầu cứu, đồng thời muốn nhà họ Tào ra tay giúp đỡ. Đáng tiếc là Tào Toàn vẫn chưa tham gia vào việc kinh doanh của gia đình, để giúp nhà họ Chu vượt qua khó khăn sẽ tốn rất nhiều tiền, không thể lấy được từ bố mẹ. Vả lại, ai mà biết được nhà họ Chu đã xảy ra chuyện gì mà lại đột ngột sụp đổ, giống như nhà họ Trần trước đây.
 
Trần Mai, người bạn thân nhất của Chu Dung Dung giờ chỉ là một sinh viên bình thường. Mỗi ngày, cô ta đều ăn ở canteen Đông-Nam-Tây-Bắc của trường. Cô ta đã từng kén chọn nhà hàng. Bây giờ, cô ta không đủ khả năng đến nhà hàng nữa rồi, ngay cả quần áo thoạt nhìn đều là kiểu cũ, ước chừng đã lâu không mua thêm đồ mới.
 
Nếu nhà họ Chu rơi vào số phận giống như nhà họ Trần, thì số tiền mà anh ta cho nhà họ Chu vay chắc chắn sẽ tiêu tan. Vì vậy, Tào Toàn hoàn toàn không nói cho bố mẹ biết. Thậm chí cậu ta có rất nhiều tiền riêng đều nói dối Chu Dung Dung là không có.
 
Bởi vì điều này, Chu Dung Dung đã lạnh nhạt với cậu ta trong vài ngày nay.
 
Tào Toàn cũng không vội vàng, nhìn thấy nhà họ Chu càng ngày càng sa sút, khách sạn bán tháo với giá bèo bọt rồi, ước chừng tiền trong tay cũng không đủ chống đỡ bao lâu. Cũng đã bắt đầu ráo bán những căn biệt thự của nhà họ Chu vùng ven ngoại ô, ngay cả chính ngôi nhà đang ở cũng bắt đầu rao bán.
 
Hiển nhiên, nhà họ Chu không thể vượt qua mối nguy lần này.
 
Anh chỉ chờ nhà họ Chu phá sản, Chu Dung Dung đau khổ không nơi nương tựa giống khi Trần Mai đáng thương, túng quẫn, cậu ta sẽ giúp một tay. Lúc đó sẽ phải xem ai lúc gần lúc xa, ai trêu ai?
 
Không ngờ, trước khi nhà họ Chu chính thức tuyên bố phá sản, Chu Dung Dung đã tìm đến cậu ta.
 
Chu Dung Dung than thở với cậu ta rằng cô con gái mà nhà họ Chu nhận là một người vong ơn phụ nghĩa, trở mặt không nhận người thân, nhìn bố mẹ ở nhà buồn bã, cô muốn trả thù Nguyễn Du Du để trút giận thay bố mẹ. Thật không may, cô ta thực sự không biết làm thế nào để trả thù một ai đó.
 
Nhìn Chu Dung Dung “đơn thuần ngây thơ”, Tào Toàn hiểu ý cô nhưng lần này anh nguyện ý giúp cô, dù sao chỉ cần dùng một chút thủ đoạn có thể đạt được, cũng không cần phải bỏ ra tài sản gì.
 
Tào Toàn huýt sáo, vui vẻ đóng cửa xe lại.
 
Cậu ta đoán rằng Nguyễn Du Du đã gặp rắc rối vào lúc này, Chủ nhiệm Hoàng nổi tiếng xấu tính gian dối và ghét nhất những cô gái xinh đẹp. Nguyễn Du Du có khả năng bị đuổi học.
 
Cậu ta đã giúp đỡ Chu Dung Dung rất nhiều và đương nhiên phải có được lợi ích.
 
Tào Toàn dựa vào cửa xe, nheo mắt suy nghĩ đêm nay phải làm thế nào. Cho dù Chu Dung Dung vẫn không chịu đồng ý thì ít nhất…...
 

Điện thoại di động trong túi đột nhiên vang lên, khi nhìn thấy số điện thoại là số cố định từ văn phòng trường, Tào Toàn cầm lên với vẻ mặt thoải mái: "Được rồi, tôi qua ngay."
 
Cậu ta nghĩ rằng vụ gian lận của Nguyễn Du Du sắp kết thúc. Chủ nhiệm Hoàng có thể yêu cầu cậu ta chứng minh điều đó. Vừa đi cậu ta vừa suy nghĩ, thực ra Nguyễn Du Du còn đẹp hơn cả Chu Dung Dung, tiếc rằng cô đã sống cùng với Thẩm Mộc Bạch từ năm thứ nhất. Mặc dù hai người họ chưa kết hôn hay tổ chức hôn lễ hay bất cứ điều gì, Nguyễn Du Du có thể chia tay Thẩm Mộc Bạch bất cứ lúc nào nhưng anh ấy không thực sự muốn chạm vào người phụ nữ của người khác.
 
Chậc chậc, thật tiếc khi một cô gái xinh đẹp như vậy phải bị đuổi học.
 
Tào Toàn đẩy cửa văn phòng ra, kinh ngạc phát hiện bên trong có khá nhiều người, thậm chí có cả Hiệu trưởng. Đúng vậy, việc gian lận của sinh viên là một vấn đề rất nghiêm trọng ở Đại học Yến Thành. Nếu thực sự cần xử lý vấn đề đuổi học, Hiệu trưởng phải ra mặt.
 
Nhưng…... cậu ta liếc nhìn khuôn mặt của Chủ nhiệm Hoàng và nhận ra rằng có điều gì đó không ổn. Đó không phải là vẻ tự đắc thường thấy của cô ta sau khi trừng phạt các cô gái xinh đẹp, mà là sự hoảng sợ trước thảm họa sắp xảy ra.
 
Đặc biệt là khi Chủ nhiệm Hoàng nhìn thấy cậu ta, giống như đã nhìn thấy kẻ thù của mình, trong mắt cô ta lóe lên tia lửa giận dữ, giọng nói của cô ta đột nhiên trở nên sắc bén, "Cậu nói rằng đã nhìn thấy Nguyễn Du Du chuẩn bị một mảnh giấy gian lận, chuyện này là sao? Nguyễn Du Du không có bất kỳ dụng cụ gian lận nào!"
 
Tào Toàn vừa nghe đã hiểu, Nguyễn Du Du bằng cách nào đó đã thoát khỏi tai họa này.
 
Mảnh giấy đã được cậu ta in ra và đích thân đặt nó vào đêm qua. Đầu tiên cậu ta quan sát chỗ ngồi của Nguyễn Du Du khi cô thi môn tiếng Anh. Toán cao cấp và tiếng Anh ở trong cùng một phòng thi và chỗ ngồi được sắp xếp dọc xuống theo thứ tự số mã sinh viên, vì vậy cậu ta biết Nguyễn Du Du sẽ ngồi ở đâu.
 
Vốn dĩ gần như chắc chắn rồi nhưng không ngờ lại có chuyện không hay xảy ra. Chắc chắn mảnh giấy đó vì lý do gì mà biến mất một cách khó hiểu, nếu không thì Chủ nhiệm Hoàng chắc chắn sẽ lục soát được.
 
“À……” Tào Toàn ngây ra, “Chủ nhiệm Hoàng, tôi nghĩ chúng ta đã hiểu lầm, điều tôi đang nói là tôi nghe thấy có người nói chuyện trong thư viện, nói rằng họ đã nhìn thấy bạn Nguyễn đây đã chuẩn bị mảnh giấy để gian lận, chứ tôi không nói đã tận mắt chứng kiến sự việc."
 
“Cậu, cậu——” Đầu óc của Chủ nhiệm Hoàng trở nên rối bời, tâm trạng hoảng sợ mất đi công việc nhàn hạ, giàu có cao sang này khiến phản ứng của cô trở nên chậm chạp, cô ta thậm chí không nhớ nổi, rốt cuộc Tào Toàn đã nói gì với cô ta vào lúc đó, "Cậu đã nghe ai nói vậy?!"
 
“Cái này——” Tào Toàn gãi gãi đầu, “Tôi cũng không biết. Lúc đó, giữa tôi và hai người  đang nói chuyện ấy cách nhau cả một giá sách. Giá sách trong thư viện chất đầy sách và tôi không nhìn thấy người đó. Chủ nhiệm Hoàng, chuyện này không hẳn là thông tin chính xác. Cô không thể khẳng định bạn Nguyễn gian lận chỉ dựa trên vài câu nói của người khác cần phải điều tra rõ ràng."
 
Cậu ta bây giờ tỏ rõ mình là một người tốt! Chủ nhiệm Hoàng nghiến răng tức giận, ước gì có thể cắn một miếng thịt trên người cậu ta xuống.
 
Hiệu trưởng ho nhẹ một tiếng, "Được rồi, sự việc đến đây là kết thúc. Chủ nhiệm Hoàng viết thư xin lỗi kèm theo đơn từ chức. Phía nhà trường cũng sẽ đưa ra một công văn xin lỗi và hai bức này đều sẽ được dán công khai trên bảng tin của trường. Bạn học Nguyễn nghĩ như thế nào với cách thức giải quyết này?"
 
Thư xin lỗi? Đơn từ chức? Tào Toàn ngạc nhiên liếc nhìn Nguyễn Du Du, cô có vẻ là một cô gái thanh tú mềm mại nhưng không ngờ lại lợi hại như vậy, có thể đẩy Chủ nhiệm Hoàng đi đến bước đường này.
 
Chủ nhiệm Hoàng năm xưa vẫn cứ suốt ngày gây khó dễ cho các bạn nữ sinh viên xinh đẹp. Bọn họ đều phải ngậm bồ hòn làm ngọt, nhiều nhất là than thở vài câu với bạn bè chứ không dám công khai phản kháng.
 
Nguyễn Du Du gật đầu, "Em nghĩ là ổn."
 
Hiệu trưởng nhìn thời gian và nói: "Được rồi, giải tán đi. Các bạn cũng đi ăn trưa. Buổi chiều tôi sẽ thu xếp việc thi lại cho bạn."
 
“Chờ một chút, Hiệu trưởng.” Nguyễn Du Du ngăn lại Hiệu trưởng đang muốn rời đi, “Nếu em thi lại sau bữa trưa thì có thể hỏi đề những bạn học đã thi qua môn Toán cao cấp, như vậy phải ra lại một đề thi mới. Không cần biết ra thêm đề thi mới có rắc rối hay không, chỉ cần bàn đến độ khó dễ của đề thi là khác nhau và nó sẽ khiến em hoặc các bạn học khác cảm thấy không công bằng."
 
Nguyễn Du Du lại nhìn Thẩm Mộc Bạch, "Chi bằng như thế, dù sao thì em đã ở văn phòng này từ khi rời khỏi phòng thi cũng không có tiếp xúc với các sinh viên khác. Họ vừa mới kết thúc bài thi nên em cũng không có cơ hội hỏi đáp án. Bây giờ, cứ để em tiếp tục buổi thi, sử dụng lại bài làm dang dở lúc nãy. Giám thị có thể làm chứng cho em, khi em ra khỏi phòng thi đã làm bài được nửa giờ và thời gian làm bài của em có thể giảm nửa giờ."
 
Chủ nhiệm Hoàng bối rối nhớ lại chuyện đã xảy ra, lúc đó cô còn hơi lạ không biết tại sao phải theo dõi thời gian để làm gì. 
 
Bây giờ, cô ta mới hiểu rằng cô gái nhỏ trông như một kẻ dễ bị ức hiếp đang ở trước mặt mình này, ngay từ ban đầu đã suy nghĩ xong về những gì sẽ xảy ra tiếp theo. 

 
Sau khi suy nghĩ xong, cô không chỉ dẫn dụ cô ta nói ra để ghi âm lại mà thậm chí còn nghĩ đến việc sắp xếp cụ thể cho buổi thi lại.
 
Hiệu trưởng nghĩ tới, đây quả thực là cách dễ nhất. Tuy rằng sẽ chiếm mất thời gian ăn trưa nhưng trừ đi nửa giờ, cô thi xong thì vẫn chưa đến một giờ.
 
“Được rồi, cứ làm như thế này đi.” Hiệu trưởng cử người đến lấy bài thi của Nguyễn Du Du, đưa Nguyễn Du Du đến văn phòng của mình, đồng thời yêu cầu một số giáo viên nữ vừa làm chứng đi theo ông, họ được coi là Giám thị.
 
Thẩm Mộc Bạch không rời đi, anh đi theo đến văn phòng, cô bé của anh phải làm bài thi dưới ánh mắt dò xét của một đám người, anh ngồi bên cạnh cô, ít nhất sẽ khiến cô bớt căng thẳng.
 
Hai người họ đi phía sau Hiệu trưởng và một vài giáo viên nữ, Thẩm Mộc Bạch nhân cơ hội nắm lấy tay Nguyễn Du Du và siết chặt lòng bàn tay mềm mại vài lần.
 
Cô bé của anh chịu oan ức, vừa rồi anh không thể ôm và an ủi cô, giờ anh nắm lấy cơ hội này.
 
Nguyễn Du Du ngẩng mặt lên nhìn anh, nhếch miệng "không sao đâu", mím môi cười.
 
Thẩm Mộc Bạch vừa đau lòng vừa yên tâm, cô bé của anh nhìn thì có vẻ mềm mỏng nhưng thật ra không dễ bắt nạt. Lần trước đánh nhau với Trần Mai thì anh đã biết, nếu có ai bắt nạt cô, cô nhất định sẽ phản đòn.
 
Chỉ là, lần này Chủ nhiệm Hoàng rõ ràng bị lợi dụng và Tào Toàn, Phó chủ tịch hội sinh viên, hình như không có bất kỳ mâu thuẫn nào với cô bé, chỉ là không biết ai đang đứng sau lưng Tào Toàn?
 
Đợi việc này kết thúc, phải điều tra cho rõ mới được.
 
Vài người bước vào văn phòng Hiệu trưởng, Nguyễn Du Du đang ngồi sau bàn làm việc và những người khác đang ngồi trên ghế sofa chờ đợi.
 
Trong khi đợi bài thi được đưa đến, Nguyễn Du Du cúi đầu nhìn trên bàn, buộc bản thân phải nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
 
Tuy rằng vừa rồi cô biết rõ đó là âm mưu và mảnh giấy kia cũng đã bị ném vào bồn cầu xả trôi đi nhưng lúc đó cô vẫn rất sợ hãi, đã toát mồ hôi ướt đẫm lưng áo.
 
Vào lúc bài thi được đưa đến, Nguyễn Du Du gần như đã bình tĩnh hơn, thậm chí cô còn kiểm tra lại phần điền vào chỗ trống và các câu trắc nghiệm trả lời ban nãy để cô có thể bước vào trạng thái tốt nhất và sau đó bắt đầu trả lời các câu hỏi tiếp theo.

Văn phòng rất yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng sột soạt nhẹ khi Nguyễn Du Du lật bài thi và viết.
 
Cô bé rất nghiêm túc, hàng mi dài nhìn chằm chằm bài thi không chớp mắt, ngón tay trắng nõn mỏng manh cầm bút có chút dùng lực, đôi môi mềm khẽ mím lại.
 
Thẩm Mộc Bạch dựa vào ghế sofa và im lặng nhìn cô.
 
Đôi mắt anh hẹp và dài, sống mũi cao thẳng, đôi môi hơi mỏng, một tay đặt lên tay ghế sofa, ngón tay thon dài trắng nõn với đốt ngón tay rõ ràng. Hai cái chân dài buông thõng tùy ý vắt chéo, cả người lộ ra khí chất thản nhiên lười biếng, tao nhã cao quý, giống như một quý tộc bước ra từ bức tranh sơn dầu.
 
Nữ giáo viên trẻ ở bên cạnh lén lút liếc nhìn anh, cuối cùng không kìm được sự kích động nội tâm thấp giọng hỏi: "Anh Thẩm, anh có phải là phụ huynh của bạn học Nguyễn không?" Ban nãy, cô ấy nghe thấy Nguyễn Du Du gọi anh "Anh Thẩm.”
 
Thẩm Mộc Bạch liếc nhìn cô ấy và nhẹ nhàng gật đầu.
 
Nữ giáo viên liếc nhìn anh, tim đập như trống, giọng run run, "Hai người có họ khác nhau, anh có phải là…...anh họ của bạn Nguyễn không?"
 
Thẩm Mộc Bạch cau mày, anh biết rằng cô bé có thính giác rất nhạy. Quả nhiên, Nguyễn Du Du đã dừng bút lại và cô nghiêng đầu sang bên. Mặc dù mắt cô không nhìn qua nhưng cô đã chú ý đến chuyển động của họ.
 
“Tôi là người yêu của cô ấy.” Thẩm Mộc Bạch nói xong, nhìn Nguyễn Du Du, thấy đôi hàng mi dài nhanh chóng chớp vài cái, khuôn mặt nhỏ xinh từ từ đỏ lên.
 
Nữ giáo viên ngạc nhiên há hốc mồm, Nguyễn Du Du trông còn rất nhỏ, mới là sinh viên năm nhất, đã kết hôn rồi sao?
 
Ngay khi cô ấy định hỏi điều gì đó, Thẩm Mộc Bạch đặt ngón trỏ dài lên môi, "Suỵt — đừng làm phiền người khác đang làm bài thi."
 
Sau đó, nữ giáo viên trẻ mới nhận ra mình đang ở trong tình huống nào, ngẩng đầu lên thì thấy Hiệu trưởng đang nhìn mình chằm chằm tỏ vẻ không hài lòng. Mặt cô ấy đột nhiên đỏ lên và nói "Tôi xin lỗi" trong sự xấu hổ. Sau đó ngoan ngoãn ngồi xuống và không bao giờ nói nữa, cô ấy chỉ lặng lẽ quan sát, đôi mắt chuyển từ Nguyễn Du Du sang Thẩm Mộc Bạch.
 

Tôi phải nói rằng, cả hai trông rất hợp nhau. Cô gái nhỏ nhắn mềm mại dễ thương, anh Thẩm cao ngạo, không chỉ có khí chất tương đồng, dung mạo cũng rất đẹp đôi! 
 
Nữ giáo viên trẻ tuổi không khỏi bắt đầu tưởng tượng, nếu hai người có một đứa con, đứa trẻ sẽ trông như cục bột được chạm khắc như thế nào nhỉ! E rằng nó sẽ làm kinh ngạc cả thế giới, phải không?!
 
Nguyễn Du Du đã hoàn thành xong bài thi, cô nhìn đồng hồ trên tường trong phòng Hiệu trưởng, vẫn còn nhiều thời gian nên kiên nhẫn kiểm tra lại từ đầu, sau đó đứng dậy, "Hiệu trưởng, em xong rồi.”
 
Hiệu trưởng yêu cầu thu giấy bài làm, chỉ cho hai giáo viên và đem nó đến để chung với những tờ giấy bài làm môn Toán cao cấp mà họ vừa gom về và nói với Nguyễn Du Du, "Bạn học, Chủ nhiệm Hoàng đã sai và nhà trường cũng có lỗi trong việc giám sát. Tôi xin lỗi, bức thư xin lỗi sẽ đăng trên bảng thông tin."
 
“Cảm ơn Hiệu trưởng.” Nguyễn Du Du lịch sự xin lỗi hiệu trưởng, “Em xin lỗi vì đã trì hoãn bữa trưa của Hiệu trưởng.”
 
Hiệu trưởng mỉm cười, "Đi thôi, đi ăn cơm đi, mọi người đều đói bụng rồi."
 
Sau khi ra khỏi phòng hiệu trưởng, Nguyễn Du Du nhìn thoáng qua Chử Viên và Thẩm Mộc Dương. Hai người đã đợi bên ngoài văn phòng, Chử Viên vẫn đang cầm chiếc mũ, khăn quàng cổ và găng tay mà cô đã để lại trong phòng thi.
 
“Du Du, cô không sao chứ?” Chử Viên lo lắng, “Chủ nhiệm Hoàng có làm cô khó xử không? Hiệu trưởng nói gì vậy?
 
“Không sao đâu.” Nguyễn Du Du cầm lấy chiếc mũ, “Hai người cứ đợi ở đây suốt à?”
 
Thẩm Mộc Dương gật đầu, "Vốn thi xong nên muốn qua đây đợi cô ngoài phòng thi, muốn hỏi xem bài thi làm như thế nào, không ngờ giữa chừng cô lại bị đưa đi mất."
 
Nguyễn Du Du giải thích ngắn gọn quá trình cho họ trong khi đi bộ, "Chủ nhiệm Hoàng đã nhận trách nhiệm và đưa đơn từ chức. Tôi vừa thi lại tại văn phòng Hiệu trưởng."
 
"Nhận lỗi rồi từ chức?! Thật tuyệt!" Thẩm Mộc Dương không nhịn được cười, "Cô không biết, người đó nổi tiếng chua ngoa và đê tiện, không biết có bao nhiêu cô gái xinh đẹp đã bị cô ta gây khó dễ rồi. Khi tôi nghe nói điều đó đã xảy ra với cô rồi, tôi gần như rùng mình."
 
“Bốp——” Thẩm Mộc Dương đang vui mừng bị tát cái bốp vào đầu, cậu ấy quay đầu lại thì thấy Thẩm Mộc Bạch đang đi theo sau, “A, anh hai tới đây khi nào vậy, vừa rồi em gọi điện cho anh nhiều cuộc như vậy, sao không trả lời điện thoại! "
 
Thẩm Mộc Bạch khẽ liếc nhìn cậu ấy, "Vừa rồi Du Du đang thi nên đã tắt chuông điện thoại."
 
“Ồ, ra là như thế.” Thẩm Mộc Dương xoa xoa chỗ bị tát trên đầu, “Em nóng lòng muốn thông báo cho anh, không ngờ anh đến khá sớm.”
 
Chử Viên tò mò nhìn Thẩm Mộc Bạch, khẽ huých cùi chỏ vào người Nguyễn Du Du, “Anh ấy——” Thẩm Mộc Dương gọi là “anh hai”, cùng tiểu khả ái bước ra khỏi văn phòng Hiệu trưởng, hẳn là người ấy của cô rồi?
 
Nguyễn Du Du sau đó nhớ ra hai người chưa từng gặp mặt, vội vàng giới thiệu: "Chử Viên, đây là, là chồng tôi. Anh Thẩm, đây là Chử Viên, bạn tốt của tôi."
 
Thẩm Mộc Bạch gật đầu, "Cô Chử, cảm ơn cô đã chăm sóc Du Du nhà tôi."
 
Chử Viên mỉm cười, "Du Du và tôi là bạn tốt nên không thể nói chăm sóc, huống chi, Du Du thường chăm sóc tôi nhiều hơn."
 
Thẩm Mộc Dương sờ sờ bụng, "Anh hai, tôi và Chử Viên còn chưa ăn, chị dâu nhỏ chắc cũng đã đói?"
 
Thẩm Mộc Bạch nhìn Nguyễn Du Du, "Chúng ta cùng nhau đi ăn cơm đi, Du Du muốn ăn gì?"
 
"Ừm——" Nguyễn Du Du cảm thấy anh vừa mới gặp Chử Viên lần đầu, muốn hỏi ý kiến ​​thì nên hỏi Chử Viên trước, tại sao anh lại hỏi mình trước, cô nhìn thời gian, đã gần đến một giờ rồi, "Chử Viên, cô muốn ăn gì? "
 
Chử Viên vỗ vỗ vai cô, "Hôm nay Du Du đã phải chịu oan ức rồi, chúng ta tìm cách cho Du Du bớt sốc, Du Du nói ăn gì thì chúng ta sẽ ăn cái đấy.”
 
Nguyễn Du Du suy nghĩ một chút, "Vậy thì đi ăn lẩu đi. Bốn người chúng ta cùng nhau ăn lẩu, thật náo nhiệt. Dù sao thì kỳ thi cũng đã kết thúc rồi, nên nghỉ ngơi thôi."



 
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận