Xuyên Nhanh Nhiệm Vụ Cải Mệnh
Bạch Chỉ Nhi hít một hơi thật sau, áp chế sự khó chịu trong lồng ngực như đang muốn bùng nổ hóa thành một con ác thú nhảy ra ngoài..
Cô biết đây là sự xúc động của cá nhân cô, cô từng phải đối diện với ánh mắt ác ý của người khác trong nhiều năm.
Dù bản thân làm gì hay không làm gì cũng là sai, là có lỗi.Tiếp tục bước đi về phía trước, khi đến một cái cây thân gỗ trông có vẻ cứng cáp, cô dùng sức bẻ một nhành cây có vẻ cứng cáp, dùng dao vót nhọt hai đầu để làm vũ khí phòng thân.
Ở thời buổi nguy hiểm này không thể không mang theo vũ khí bên người.Thế giới này khác hoàn toàn với thế giới mà cô từng sống những thứ mà cô hiểu biết đều dựa vào trí nhớ của thân thể này để lại.
Giác quan thứ sáu như đang mách bảo cô đừng quá tin tưởng cái hệ thống này nếu không muốn bán lúa giống.Vừa đi trong lòng vừa suy nghĩ về các mốc sự kiện cùng phương hướng đối phó.
Nguyện vọng của nguyên chủ là tìm được người thân và bảo vệ họ.
Nhiệm vụ phụ tuyến là bảo vệ đồng đội, nhưng lúc cô tới thì ba người kia đã chết.“Này, nguyên chủ hy vọng chúng ta có thể bảo vệ đồng đội.
Nhưng lúc tôi tới đây họ đã hóa thành zombie hết rồi? Như vậy thì phải làm sao?”[Đó là nhiệm vụ phụ thôi.
Không phải lo.
Sẽ không ảnh hưởng kết quả.] Hệ thống khẳng định chắc chắn như đinh chặt sắt.Cũng may mắn đó không phải nhiệm vụ trọng yếu.
Cô nghĩ bụng.Càng đi về phía trước Bạch Chỉ Nhi càng cảm thấy mỏi mệt.
Dựa theo chỉ dẫn của bản đồ thì phải đi thêm 4 cây số nữa mới có thể tới một thị trấn nhỏ.
Mạt thế khiến cho thời tiết càng lúc càng trở nên khắc nghiệt.
Đã qua giữa trưa, mặc dù cô luôn chọn đi vào các bóng râm dưới tàng cây nhưng cơ thể vẫn bị mất nước nghiêm trọng.
Bỗng dưng lúc này cô cảm thấy đau xót ở bụng, khung cảnh trước mắt trở nên lập lòe rồi tối xầm lại.[Ối! Cô sao vậy? Sao lại ngất xỉu rồi?]Trước lúc ngất đi cô nghe giọng trẻ con của hệ thống vang lên: [Ôi thôi xong! Sáng giờ cô không ăn uống gì tôi còn tưởng cô không đói đó!]Con người phải ăn uống mới có thể sinh tồn.
Cô quên mất, thế giới trước kia của cô chỉ có tầng lớp bình dân hoặc nô lệ không có khẳ năng tu luyện mới phải ăn uống.
Con hàng chết tiệt này không nhắc cô!Bạch Chỉ Nhi tỉnh lại thấy bản thân đang nằm trong một hang động, bên cạnh cô có một đống lửa còn đang cháy lách tách, bên trên treo một cái nồi nấu gì đó.
Trên người cô có một tấm chăn mỏng, đây là chăn của cô, bên cạnh là balo của cô đã được kéo mở.
Đang định tìm hiểu tình hình như thế nào thì hệ thống đã lải nhải trong đầu:[Hừ, may cho cô là có người tốt đi ngang qua hốt xác cô đó.
Chứ không thì chúng ta trực tiếp ‘game over’ luôn rồi.]“Mệt lắm.
Đừng nói nữa!” Cô lẩm bẩm.
Cảm giác đói đến xỉu ngang thật sự không dễ chịu tẹo nào, bây giờ đầu cô còn đang ong ong lên.[Còn không cho tôi nói? Cô thì hay rồi.
Không thèm lấy đồ ăn, để cho đói chết.
Báo hại tôi hoảng quá trời, tưởng cô đói chết queo luôn.
Nằm xỉu ngang ở chỗ đồng không mông quạnh, lỡ đâu có người xấu đi ngang thì cô tàn đời, mà không nói tới người xấu, mùi thịt người của cô sẽ kéo bầy zombie tới hốt xác cô đi.
Lúc đó thì hai chúng ta over luôn! Over luôn! Lúc đó tôi thành ma thì đều do cô hại tôi hết đó.
Hu hu hu]Hệ thống càng nói càng tức giận, càng nói càng không ngừng lại được, càng cảm thấy tủi thân và uất ức.“Đừng có nói mấy thứ viển vông đó.
Mi là hệ thống thì làm gì có linh hồn mà thành ma được.”[Cô còn trả treo với tôi đúng không?] Dứt lời nó lại cho điện giật đùng đùng.
Nhưng không dám giật Bạch Chỉ Nhi, nó sợ thân thể cô lúc này còn yếu quá bị nó giật chết thật, nên nó đành xả điện tứ phía cho bõ cơn tức trong lòng.Bất chợt có tiếng chân từ xa vang lại đây, càng lúc càng gần dường như là đang đi hướng về phía này.
Có nhiều hơn một tiếng chân! Cô nói thầm trong lòng, tức khắc đề cao cảnh giác, tay thò vào túi lục tìm con dao rọc giấy nhét vào túi quần phòng thân.
Có thể là người cứu cô, cũng có thể là kẻ khác.
Dù là ai đi nữa thì cô vẫn không thể không đề phòng..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...