Xuyên Nhanh Nhiệm Vụ Cải Mệnh


Bước vào cửa hang là một chàng trai trẻ cao gầy trên người mặc một chiếc quần jean dài rộng, áo sơ mi dài tay bên trong áo hoodie bên ngoài, trên vai vác một chiếc ba lô xẹp lép.

Đi bên cạnh cậu ta là một chú chó chăn golden trông có vẻ gầy guộc.

Họ thấy cô tỉnh lại cũng không nói gì chỉ tiến vào ngồi bên cạnh đống lửa.Thời tiết khắc nghiệt, khác biệt giữa ngày và đêm vô cùng lớn.

Buổi sáng nóng như muốn cháy da cháy thịt, đến khi về đêm nhiệt độ lại xuống thấp vô cùng, lạnh lẽo như cắt đến tận xương.Chàng trai nhìn cô gật đầu một cái rồi lại im lặng quay mặt về phía đống lửa vươn đôi tay đầy vết xước lại gần đó để sưởi ấm.

Chú chó gối cằm lên đùi của cậu thở phì phò nhìn về phía đống lửa.Bạch Chỉ Nhi cảnh giác nhìn họ, bỗng một tiếng ọt ọt vang lên phá tan bầu không khí này.

Cậu chàng nhìn gương mặt đang đỏ dần như gấc chính của cô giống như ngộ ra điều gì đó, lục lọi gì đó trong túi, một lúc sau móc ra nửa thanh chocolate còn dở đưa về phía cô.Bạch Chỉ Nhi vẫn luôn cảnh giác nhìn không dám nhận lấy.


Hệ thống trong đầu vang lên:[Dù gì người ta cũng là người cứu cô, là người tốt.

Không có độc đâu.

Mau nhận rồi ăn dùm cái! Đói chết tới nơi còn màu mè.]Hệ thống lải nhải ai oán.“Người khác cứu mi không phải lúc nào cũng là lòng tốt.

Hơn nữa thức ăn bây giờ rất quý, có ai lại đi cứu một người lạ mặt rồi cho đồ ăn miễn phí không? Động não tí đi.”Tuy cô phản bác nó như vậy nhưng đôi tay thành thật của cô lại dè dặt vươn ra nhận lấy đồ ăn cửa chàng trai kia.Cậu ta thấy cô nhận lấy thanh chocolate thì không để ý cô nữa.

Sau đó cậu lấy một túi nilong đựng xác một vài động vật họ gặm nhấm đã được xử lý sạch sẽ, dùng que nhọt xiên qua người chúng nó, đặt lên than đỏ bắt đầu nướng.

Song phương không ai nói chuyện nữa.

Cả hang động chỉ có tiếng lửa lách tách và mùi thịt nướng.Hệ thống thấy Chocolate trên tay cô thì bắt đầu châm chọc:[Hừ! Thế mà kêu cảnh giác.

Con người đúng là loại động vật trong ngoài bất nhất.]Cô im lặng cẩn thận nhấm nháp từng mẩu nhỏ của thanh chocolate đó thật chậm rãi, cũng không quan tâm đây có phải đồ người ta ăn thừa lại không.

Tốt nhất là không nên nghĩ.

Nếu nghĩ nữa cô sợ cô ăn không vào, bản thân cô sẽ thật sự đói chết như hệ thống nói.

Cơ thể này đói khát quá mức rồi, đồ ăn vào bụng cũng không cảm nhận ra được mùi vị gì.[Khí vận của người này rất mạnh, cô cố gắng đu bám người ta dài dài chúng ta sẽ đỡ vất vả.]Bạch Chỉ Nhi nghe nó nói chuyện cũng không thèm trả lời mà chỉ im lặng ăn ăn, nó nhìn cô như vậy bỗng thấy đáng ghét quá thể lại bắt đầu làu nhàu:[Ăn ăn ăn.


Ăn mải ăn mê, ăn không thèm trả lời ai, ăn không thèm nghe ai nói chuyện.

Ăn ngấu nghiến như bị đói chết tới nơi vậy á!]“Ừ, đúng là bị đói tới sắp chết thật mà.”Lúc người ta bàn chuyện chính sự thì im ru.

Lúc người ta quở trách thì lại mở mồm combat.

Ghét quá đi.

Hệ thống nghĩ bụng.

Nếu nó còn đôi co với cô nữa có khi cũng tức quá mà cháy máy lúc nào không hay mất thôi.[Hừ không thèm nói chuyện với cô nữa.

Tức chết bản hệ thống!]Bao tử vừa có được tí đồ ăn lại giống như bắt đầu nhớ ra nó đang đói khát, bắt đầu biểu tình.

Đói quá lâu, ăn có một mẩu chocolate bé tẹo sao mà đủ no.


Nhưng cô cũng không thể mặt dày tiếp tục xin ăn nữa.

Mở túi tìm miếng nước uống cho đỡ trống bụng, lục túi phát hiện trong balo mình chỉ có cái bình rỗng.

Là lúc sáng cô từ chối đồ ăn từ bạn học nên giờ cô thật sự thảm.

Trong lòng thầm nhủ, lần sau phải cân nhắc thật kỹ trước khi từ chối người khác mới được.Hệ thống thấy cô thê thảm như thế thì trong lòng vô cùng hả hê.

Thực ra nếu cô nhờ nó thì nó vẫn sẽ hỗ trợ cô đó.

Nhưng bây giờ nó vẫn đang bực mình, quyết định không thèm mở miệng nói chuyện với cô thêm câu nào nữa kẻo lại bị chọc cho càng tức hơn..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận