Xuyên Đến Khổ Tình Văn Làm Mỹ Nhân Trà Xanh


Cỏ dại trong sân tươi tốt, trong phòng cũng không khá hơn chút nào.

Tìm nửa ngày mới tìm được một góc tường không bị dột.

Nghiễn Thư đốt lửa, Tôn Gia Dụ tựa lưng vào góc tường, sau khi mở bầu rượu ra, vốn định uống một hơi cạn sạch, lại bị mùi rượu thuần hậu làm cho kinh ngạc.

Qua một hồi lâu, Tôn Gia Dụ ha ha nở nụ cười, lão mặc dù ở quan trường hơn ba mươi năm, cũng làm tới nhất phẩm Thái Phó, nhưng làm quan nhiều năm như vậy, lại ít người có thể hiểu được lão.

Sống hơn nửa đời người, Tôn Gia Dụ thường làm bạn với rượu, vốn tưởng rằng đến trấn Lâm Thủy hẻo lánh, sau này sẽ không được thưởng thức rượu ngon nữa, không ngờ còn có niềm vui bất ngờ này, "Nghiễn Thư, ngày mai ngươi đi tìm người dọn dẹp, sau này chúng ta sẽ định cư ở đây."

Nghiễn Thư lại nhịn không được nói, "Thái tử không phải đã nói chờ ngài ấy đăng cơ sẽ phái người đón ngài trở về sao? Trước mắt chỉ là kế sách tạm thời, sao ngài lại…”


Nói được một nửa, thấy mặt chủ tử càng ngày càng đen, Nghiễn Thư lập tức ngậm miệng, nói ngược lại, "Ngài nói thế nào thì làm thế ấy, thuộc hạ đều nghe theo ngài.”

Mưa xuân qua đi, hiếm khi nghênh đón ngày trời quang.

Lúc Diệp Hoan mở cửa khai trương, lại thấy lão nhân gia hôm qua.

Lão nhân gia gọi một bầu rượu xong, lẳng lặng ngồi xuống vị trí gần cửa sổ.

Sau đó nửa tháng, mỗi ngày lão nhân gia đều đến mua một bầu rượu khác nhau.

Lâu ngày, mọi người đều tò mò người mỗi ngày đến uống rượu là ai.

Cuối cùng vẫn là Lý đại thẩm hỏi thăm được.

Chạng vạng ngày hôm đó, Lý đại thẩm đưa tới cho Diệp Hoan một con cá chép, thuận tiện nói đến chuyện của Tôn Gia Dụ, "Ta nghe cháu dâu nhà mẹ đẻ nói, lão nhân ngày nào cũng tới tửu quán của ngươi tên là Tôn Gia Dụ.

Lão cũng không phải người trấn Lâm Thủy chúng ta, mà là thê tử đã mất của lão có họ hàng xa với cháu dâu nhà mẹ đẻ ta.

Nghe nói tài học rất lợi hại, từng đỗ bảng nhãn (*), sau đó mang theo thê tử đi Thịnh Kinh làm quan, liền cắt đứt liên lạc với thân thích nơi này.”

(*) Bảng nhãn (Tên gọi thời khoa cử.

Hai đời nhà Minh, Thanh gọi người đứng nhì trong kỳ thi Điện thí - tức là kỳ thi cuối cùng do nhà vua chủ trì.)


“Ba mươi mấy năm trôi qua, người quen biết lão cũng không nhiều.”

“Ta nghe người ta nói, cáo lão về quê hẳn phải khua chiêng gõ trống, làm rạng rỡ tổ tông.

Nhưng lão khiêm tốn như vậy, còn ở trong trạch viện rách nát kia, ta thấy giống bị bãi quan hơn.”

“Nếu là tội thần, ngươi cần phải cách xa lão một chút, đừng bị liên lụy.”

Diệp Hoan chỉ cười, "Thím nói đùa rồi, người ta tới mua rượu, ta chỉ bán rượu, chưa từng nhiều lời, làm sao có thể liên lụy.”

Ấn tượng của nàng đối với Tôn Gia Dụ cũng không tệ, nói chuyện nhã nhặn lễ độ, cũng sẽ không say rượu gây sự, hơn nữa đối với phẩm rượu rất có tâm đắc, thường xuyên cho nàng đề nghị đúng trọng tâm.

Về phần có phải là tội thần hay không, Diệp Hoan không có thời gian quan tâm, nàng gần đây đang nghiên cứu chế tạo rượu mới, có nhiều vấn đề phải suy nghĩ.

“Dù sao ngươi cẩn thận là được." Lý đại thẩm dặn dò lần nữa.


Sau khi cảm ơn Lý đại thẩm, Diệp Hoan đóng cửa tiệm, đang chuẩn bị đi nướng cá ăn, chợt nghe thấy có người gõ cửa.

Diệp Hoan mở cửa thấy Nghiễn Thư, bất ngờ hỏi, "Khách quan có chuyện gì?”

"Lão gia nhà ta có ở quán rượu nhà ngươi không?" Thái dương Nghiễn Thư hơi ướt, sốt ruột hỏi xong thì vươn cổ muốn nhìn xem trong quán rượu có người hay không.

“Một canh giờ trước ngài ấy đã đi rồi." Diệp Hoan thành thật trả lời.

“Không đúng, ngài ấy ngoại trừ tới đây uống rượu thì cũng không có nơi nào khác để đi.

Trời sắp tối rồi, không có khả năng đi dạo bên ngoài." Nghiễn Thư gấp đến độ sắp khóc, "Đều tại ta, ta phải lén đi theo mới đúng!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận