Xuyên Đến Khổ Tình Văn Làm Mỹ Nhân Trà Xanh


Diệp Hoan nhìn hắn như vậy, ngẩng đầu thấy mặt trời còn chưa lặn, trấn an nói, "Ngươi đừng khóc, trấn Lâm Thủy không lớn, ta đi tìm cùng ngươi.”

Hai người tách ra tìm người.

Diệp Hoan quen biết nhiều người, sau một phen hỏi thăm liền tìm được Tôn Gia Dụ đang ngủ say dưới tàng cây dương liễu ở miếu Thành Hoàng.

Người thì tìm được, nhưng ngủ dưới tàng cây một canh giờ đã phát sốt.

Nghiễn Thư cõng Tôn Gia Dụ về, Diệp Hoan giúp bọn họ gọi đại phu.

Uống thuốc xong, Tôn Gia Dụ mới tỉnh lại.

Chờ biết rõ ngọn nguồn sự tình, Tôn Gia Dụ tạ lỗi với Diệp Hoan, "Người lớn tuổi hay đãng trí, hôm nay vất vả cho Diệp nương tử rồi.

Xem như lão hủ nợ Diệp nương tử một ân tình, bên ngoài trời đã tối, để Nghiễn Thư đưa ngươi về đi.”

Nghiễn Thư cũng chắp tay hành lễ với Diệp Hoan, "Đa tạ Diệp nương tử, hôm nay nếu không có ngươi, ta còn không biết khi nào mới có thể tìm được lão gia.

Sau này ngươi có việc cứ phân phó, ta nhất định sẽ không từ chối.”

Ung Châu cách Cát Châu mấy ngàn km về phía bắc.


Trong một trạch viện yên tĩnh, dưới tàng cây ngô đồng vừa mới nảy mầm, Trương Mậu Tài mới thức dậy liền cầm một quyển sách lên đọc.

Dư Thiên Thiên từ phòng bếp đi ra, bà tử đi theo phía sau bưng cháo nóng cùng đồ ăn.

Nàng ta gọi Trương Mậu Tài vào nhà, "Hợp Sinh, vào dùng bữa sáng đi.”

Trương Mậu Tài cười đáp một tiếng, sau khi buông sách vở xuống, ngẩng đầu nhìn trời xanh.

Hôm nay trời đẹp, không cần phải lạnh tay nữa.

Ba tháng trước, Trương Mậu Tài bị áp giải đến Cát Châu.

Quận Thủ Dư Hành Chi từ chỗ thị vệ biết được hành vi của gia đình Trương Mậu Tài, lập tức phê chuẩn tấu thỉnh của huyện lệnh, hủy bỏ công danh tú tài của Trương Mậu Tài.

Hơn nữa hận không thể ném hắn lưu đày Tây Bắc, lừa bọn họ không nói, còn làm ra chuyện xấu xa như vậy.

Nhưng nữ nhi Quận Thủ là Dư Thiên Thiên biết được phụ thân muốn đối phó Trương Mậu Tài, lập tức lấy cái chết ra uy hiếp.

Nói lúc nàng ta rơi xuống nước đã bị Trương Mậu Tài chạm vào người, nếu lưu đày Trương Mậu Tài, nàng ta cũng sẽ đi theo.


Bất kể là sống hay chết, nàng ta đều muốn thành thân với hắn.

Trương Mậu Tài vốn đã tuyệt vọng, biết được Dư Thiên Thiên toàn tâm toàn ý với mình, ở trước mặt Dư Hành Chi dập đầu tới chảy máu, thề với trời đất sẽ đối tốt với Dư Thiên Thiên cả đời.

Công danh không còn, nhưng vẫn có thể làm con rể Quận Thủ gia, về sau phú quý tự nhiên không cần phải nói.

Dư Hành Chi có mấy đứa con trai, nhưng con gái chỉ có một.

Từ khi con gái sinh ra, ông đã vô cùng cưng chiều nàng ta.

Nữ nhi được nâng niu trong lòng bàn tay lại dùng cái chết để uy hiếp, Dư Hành Chi lòng đau như cắt, nhưng lại không thể thật sự nhìn nữ nhi đi tìm chết.

Hơn nữa chuyện Dư Thiên Thiên được Trương Mậu Tài cứu, rất nhiều người đều biết, nếu không gả cho Trương Mậu Tài, ngoại trừ cạo đầu làm ni cô thì cũng chỉ có treo cổ tự tử.

Dư Hành Chi đau lòng nữ nhi, Dư phu nhân lại càng không nỡ để nữ nhi xuất gia.

Một phen dây dưa.

Cuối cùng, Dư Hành Chi vẫn gả con gái cho Trương Mậu Tài.

Bất quá lại thay hình đổi dạng cho hai người, ngoài ra còn làm một hộ tịch mới, Trương Mậu Tài không còn là người trấn Lâm Thủy, cũng không gọi là Trương Mậu Tài, mà gọi là Trương Hợp Sinh.

Sau khi không còn mang tên Trương Mậu Tài nữa, Trương Hợp Sinh có thể tiếp tục tham gia khoa cử, Ung Châu cũng không ai biết hắn.

Lúc Dư Thiên Thiên rời khỏi Cát Châu, cha mẹ nàng ta đã nói qua, cả đời này chỉ sợ là không thể gặp lại.

Dư phu nhân len lén nhét cho Dư Thiên Thiên một số ngân phiếu, nhưng nhắc nhở nàng ta không được nói với Trương Mậu Tài, dù sao Trương Mậu Tài không phải là nam nhân thành thật gì, phải lưu tâm nhiều một chút.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận