Xuyên Đến Khổ Tình Văn Làm Mỹ Nhân Trà Xanh


Lúc Tiền Trạch Nguyên rời khỏi quán rượu, hắn như ngâm mình trong nước đá, lạnh đến cả người cứng đờ.

Lúc hắn còn rất nhỏ đã thích Diệp Hoan, đồng thời cũng biết Diệp gia muốn chiêu rể, mà hắn lại là con trai độc nhất nên luôn do dự không quyết định được.

Hắn vẫn kéo dài, cái gì cũng không dám làm, vì thế để cho Trương Mậu Tài nhanh chân đến trước.

Tận mắt nhìn Diệp Hoan thành thân, tinh thần Tiền Trạch Nguyên sa sút hơn nửa năm.

Hiện giờ Diệp Hoan đã hưu phu, Tiền Trạch Nguyên cho là mình có hy vọng, nhưng nghĩ đến phải đối mặt với hiện thực lần nữa, hắn nghĩ hay là chờ thêm một chút, nói không chừng sẽ có chuyển cơ.

Nhưng Tiền Trạch Nguyên không biết càng trốn tránh lại càng không đợi được cơ hội.

Đạo lý này Tiền Trạch Nguyên nhìn không thấu, Diệp Hoan lại hiểu.

Diệp Hoan biết Tiền Trạch Nguyên là thật lòng thích nàng, nhưng phần yêu thích này cũng không phải đối với nàng, mà là đối với nguyên chủ.

Diệp Hoan không phải nguyên chủ, nàng không muốn người khác trộn lẫn tình cảm dành cho nguyên chủ với mình.


Đồng thời, Tiền Trạch Nguyên quá mức do dự.

Nếu lúc trước Tiền Trạch Nguyên nguyện ý cố gắng, với giao tình của hai nhà có lẽ sẽ có bước ngoặt.

Hai lão nhân Diệp gia chỉ là muốn có người kế thừa tửu quán, chỉ cần hứa hẹn con trai thứ nhất họ Diệp, nói không chừng có thể đồng ý hôn sự của bọn họ.

Nhưng Tiền Trạch Nguyên không làm gì cả, chỉ đắm chìm trong khó khăn hắn tự tạo ra.

Cho nên Tiền Trạch Nguyên cũng không phải là lương phối của Diệp Hoan ở thế giới này.

Sau một phen quét dọn, tiểu nhị về nhà, Diệp Hoan đang muốn đóng cửa, ngoài cửa lại có hai vị khách tới.

Một vị lão nhân vươn cổ ngửi ngửi mùi hương trong tiệm, lẩm bẩm nói, "Hương rượu thanh ngọt, ở nơi thế này gặp được Đào Hoa Tửu thượng hạng, ngược lại hiếm thấy.

Vị tiểu nương tử này, lão hủ trùng hợp đi ngang qua, không biết có thể bán cho lão hủ một ít hay không?"

Diệp Hoan đánh giá lão nhân vài lần, người khoác áo tơi, ăn mặc bình thường nhưng nói chuyện lại nho nhã.


Nàng hòa khí nói, "Ngại quá lão nhân gia, Đào Hoa Tửu là ta mới học ủ, chỉ có một bình vừa rồi.

Nếu ngài muốn mua rượu, trong tiệm nhà ta còn có chiêu bài khác.”

Diệp Hoan vừa nói xong, người hầu bên cạnh lão nhân không khách khí nói, "Bảo ngươi bán thì bán, tại sao đến lượt chúng ta lại không có, có phải ngươi cũng nghĩ chúng ta là người nghèo, không có tiền mua rượu?"

“Nghiễn Thư, đừng vô lễ! Nếu tiểu nương tử nói không có, vậy chính là không có." Lão nhân nói một câu xin lỗi với Diệp Hoan, "Vậy lấy ta bình rượu nổi tiếng nhất của các ngươi đi.”

Diệp Hoan mời hai người vào cửa hàng, lại bị lão nhân cự tuyệt, nói mua xong rượu còn phải lên đường.

Múc cho lão nhân một bình Nhất Phẩm Túy, Diệp Hoan liền đóng cửa trở lại hậu viện, cởi dây buộc hai con chó đen ra, phòng ngừa ban đêm có kẻ trộm ghé thăm.

Mà lão nhân vừa mới mua rượu xong vội vàng lên đường, cuối cùng dừng lại trước một tòa tiểu viện hoang phế nhiều năm, thở dài một hơi.

Lúc Nghiễn Thư mở cửa, một đống bụi rơi xuống trên tay, chờ nhìn thấy khắp sân là cỏ dại cao hơn người, nhịn không được oán giận nói, "Đại nhân, ngài lúc trước tốt xấu gì cũng là Thái Phó đương triều, cho dù bị bãi quan, chúng ta cũng không phải không có tiền, cần gì phải tới nơi này chịu khổ?"

Tôn Gia Dụ vỗ gáy Nghiễn Thư, hung hăng nói, "Đã nói với ngươi bao nhiêu lần, ta đã không còn là Thái Phó, đừng gọi ta là đại nhân nữa, cũng đừng nhắc lại chuyện cũ.

Nếu ngươi không muốn ở lại đây thì đi đi.”

“Đừng mà, ngài đừng không cần ta, ta không nói nữa là được." Nghiễn Thư vừa nghe đại nhân bảo hắn đi, hốc mắt liền đỏ lên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận