Xuyên Đến Khổ Tình Văn Làm Mỹ Nhân Trà Xanh


(*) Tiết xuân phân; xuân phân (vào khoảng 20 và 21 tháng ba)

Bên ngoài mưa phùn liên miên, khách khứa cũng vơi dần.

Đến tối chỉ còn một người khách chưa chịu đi.

Tiểu nhị đi qua nói cửa hàng sắp đóng cửa, lại bị người nọ hung hăng đẩy ra.

“Bảo nàng ấy ra uống với ta hai ly!" Nam nhân say rượu, cánh tay to gấp đôi tiểu nhị, đẩy tiểu nhị lảo đảo vài bước.

Tiểu nhị khó xử chỉ đành khuyên nhủ: "Khách quan, bà chủ tiệm chúng ta không bồi rượu.”

“Không bồi rượu mở quán rượu làm gì?" Nam nhân vỗ bàn đứng dậy, nhấc cổ áo tiểu nhị lên, "Làm kỹ nữ còn đòi lập đền thờ, nhanh bảo bà chủ ra bồi hai chén, lão tử có rất nhiều tiền.”

Tiểu nhị làm trong tiệm chưa bao lâu, nhưng bà chủ trả công sảng khoái, cũng không làm khó hắn, có việc cũng sẽ để cho hắn về nhà trước.


Lúc này hắn càng không thể để bà chủ đi ra, "Vị khách quan này, ta nói lại một lần nữa, trong tiệm chúng ta chỉ bán rượu, nếu ngài muốn gây sự, ta chỉ đành báo quan."

“Báo quan?”

“Ngươi còn dám báo quan?”

Nam nhân giơ nắm đấm lên, mắt thấy sắp vung về phía mặt tiểu nhị, lại bị một bàn tay thô ráp bắt lấy.

Lúc quay đầu lại, thấy một người mặc quần áo bộ khoái.

Tiền Trạch Nguyên về nhà phải đi ngang qua quán rượu, nghe bên trong ồn ào liền đi vào.

Tiểu nhị như được đại xá, "Tiền bộ khoái tới rồi, người này cứ đòi bà chủ ra bồi rượu hắn.”

Vừa nghe hai chữ bồi rượu, Tiền Trạch Nguyên không nhịn được, năm ngón tay siết chặt.

“Đau! Ngươi làm gì đó?" Nam nhân đau đến tỉnh rượu hơn phân nửa, vừa muốn mắng chửi người, lại nhìn thấy xiêm y bộ khoái của Tiền Trạch Nguyên, vẻ mặt hung hăng trong nháy mắt bay biến, "Là bộ khoái đại nhân à, ngài làm gì vậy, là hiểu lầm thôi.”

“Hiểu lầm?" Tiền Trạch Nguyên trầm mặt hỏi.

“Đúng vậy, ta uống rượu say, nhất thời đầu óc hồ đồ." Nam nhân tranh thủ lúc nói chuyện thu tay về, sau đó nhanh chóng lủi ra ngoài, "Ngài bận, ta về trước đây.”

“Muốn đi sao?" Tiền Trạch Nguyên muốn đuổi theo, lại bị Diệp Hoan gọi lại.

Diệp Hoan nghe thấy quán rượu có động tĩnh, lập tức xuống lầu nhìn, "Không cần đuổi theo, loại tửu quỷ này có bắt hắn thì cũng phiền toái.


Dọa hắn một lần cho hắn sợ là được.”

Nhìn Tiền Trạch Nguyên còn mặc xiêm y bộ khoái, nàng lại cười nói, "Tiền đại ca về nhà đi, hôm nay đa tạ ngươi, để ta cho ngươi một bầu Đào Hoa Tửu mới ủ mang về.”

“Không......!Không cần." Nhìn Diệp Hoan xắn tay áo lên lộ ra cánh tay trắng noãn, Tiền Trạch Nguyên không khỏi quay đầu đi.

“Cần chứ, ta lúc nào cũng làm phiền ngươi.” Diệp Hoan vừa mới ủ xong rượu, cả quán rượu thoang thoảng hương hoa đào.

Tiểu nhị thức thời đi hậu viện quét dọn.

Diệp Hoan đặt bầu rượu ở trên quầy, "Vại Đào Hoa Tửu này ta mới ủ mười ngày, đang là thời điểm thơm ngọt nhất, uống vào lại không say, múc ra vừa đúng một bình.

Uống được hay không đều cho ta ý kiến ha.”

Tiền Trạch Nguyên nhìn bầu rượu, ừ một tiếng, sau khi nhận lấy thì há miệng muốn nói chuyện, nhưng vẫn không nói ra được.

Rất lâu sau.

"Ta...!ta nghe người ta nói ngươi không muốn thành thân nữa?" Càng về sau Tiền Trạch Nguyên càng nhỏ giọng, mặt nóng như trụng nước sôi.


Diệp Hoan thoải mái thừa nhận, Tiền Trạch Nguyên là một người tốt, chỉ là ở một số chuyện hắn quá mức do dự, nàng thích người dứt khoát sảng khoái hơn.

“Ngươi suy nghĩ kỹ chưa? Ở một mình không khó khăn sao?" Tiền Trạch Nguyên hơi nghiêng người, màu da hắn đen, nhìn không ra mặt đỏ, nhưng hai lỗ tai đều đỏ bừng.

Vốn là không tiện nhìn vào mắt Diệp Hoan, ngược lại trưng hai lỗ tai ra cho Diệp Hoan nhìn.

“Nghĩ kỹ rồi." Diệp Hoan cười yếu ớt, "Các tộc lão cũng đã đồng ý.

Hiện tại ta rất tốt, không cần thay đổi.

Nhưng Tiền đại ca tại sao còn chưa lấy vợ? Mấy ngày trước Tiền thẩm tử còn bàn với ta chuyện hôn sự của ngươi, có vài vị cô nương đều vừa ý ngươi.

Chờ ngày ngươi thành thân, ta nhất định sẽ đưa hậu lễ.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận