Chỉ một khoảnh khắc thoáng qua, Cát Yên còn cho rằng mình bị hoa mắt.
Chiếc kẹp hình mèo con không phải tự nhiên xuất hiện, nó khá nhỏ, rất phù hợp với bàn nấu ăn bằng đá cẩm thạch, vừa nổi bật cũng vừa dễ thấy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô nhìn chằm chằm vào nó chừng mấy giây, thầm cảm thấy khó hiểu hơn, sau đó mới dời mắt sang chỗ khác.
Không biết Thẩm Đông Ngôn đã đi đến giữa bàn từ bao giờ.
Anh lẳng lặng nhìn về phía Lâm Vân, chỉ để một bên sườn mặt đối diện với cô.
Không nhìn về bên này nữa.
Giống như hơi thở vừa xuất hiện ở chóp mũi cô chỉ là ảo giác, khẽ lướt qua rồi biến mất.
Cát Yên rủ mắt xuống, vừa nhẹ nhàng khuấy bột nhào* vừa nâng mắt lên nhìn Lâm Vân ở phía đối diện.
*Bột nhào: Bột nhào là một loại bột nhão dày, dễ uốn, đôi khi đàn hồi được làm từ ngũ cốc hoặc từ cây họ đậu hoặc hạt dẻ. Bột nhào thường được làm bằng cách trộn bột mì với một lượng nhỏ nước hoặc chất lỏng khác và đôi khi bao gồm men hoặc các chất tạo men khác, cũng như các thành phần như chất béo hoặc hương liệu.
Hình như đối phương không phát hiện ra điều gì cả, chỉ cúi đầu tập trung rắc bột, ra sức nhào bột cho thấy bà ấy không hề quan tâm đến những sự việc xảy ra xung quanh mình.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hoặc có lẽ... Từ đầu đến cuối, cô Lâm phớt lờ những chuyện xảy ra xung quanh mình nhỉ?
Chẳng hiểu tại sao động tác của Cát Yên trở nên nhẹ nhàng hơn, như trở thành đồng lõa của một người im hơi lặng tiếng nào đó. Ngón tay cô khẽ khều cái kẹp hình mèo con rồi tiếp tục nhích lại gần hơn.
Rõ ràng chỉ là một hành vi bình thường nhưng cô lại vô thức nín thở, nhẹ nhàng chạm vào nó như đang làm việc gì đó không thể lộ ra ngoài ánh sáng.
Đúng lúc này thím Chu bèn bật đèn vì ánh đèn bên này quá tối.
Khi ánh sáng từ trên đỉnh đầu rọi xuống và chiếu sáng bàn nấu ăn, những cảm xúc không thể giải thích được của Cát Yên cũng bị cuốn trôi, tập trung vào quy trình làm bánh trôi.
Lâm Vân chuẩn bị rất nhiều nhân bánh và cho rằng chỉ khi làm thế mới đúng với ý nghĩa may mắn của hai chữ đoàn viên. Bà ấy không chỉ chuẩn bị nhân ngọt, nhân mặn mà còn thêm dăm ba loại nhân khác.
Những loại nhân ngọt thường gặp là nhân đậu, khoai môn hoặc bách hợp, còn những loại hiếm gặp hơn đó là những bột trà được làm bằng cách trộn nhiều loại trà lại với nhau.
Nhân mặn thì bình thường hơn, lòng đỏ trứng, chà bông hoặc cá thu.
Thế nên Cát Yên bỗng dưng nghĩ đến điều gì đó...
Hình như cô Lâm làm gì cũng muốn chúng hoàn hảo nhất có thể.
Giống như những ngọn đèn lồng ở hành lang tầng hai, bà ấy có thể trang trí theo mười mấy kiểu dáng khác biệt, có thể nói cần kiểu nào thì có kiểu đó.
Có lẽ mỗi người đều có những tính cách quen thuộc của mình.
Giống như chính cô, thay vì thích những thứ khác thì cô lại thích đồ ngọt hơn.
Nghe nói trong bột trà được thêm vào khá nhiều mật ong, thế là Cát Yên quay đầu lại rồi nhẹ nhàng ngửi nó.
Bột trà tỏa ra hương thơm của tận mấy loại trà, xen lẫn vị ngọt khiến người ta tỉnh táo sảng khoái khi ngửi nó, dường như tâm trạng cũng tốt hơn nhiều.
Là mùi hương mà cô thích.
Thậm chí Cát Yên còn không muốn làm bánh nhân mặn nữa là, vì vậy dứt khoát tập trung nhào bột trà mật ong.
Cô nghiêm túc, không quan tâm những việc xảy ra xung quanh, yên lặng đến nổi như đã quên mất mình có thể nói chuyện, bận rộn cả một buổi trời nhưng chẳng nói một câu nào.
Lúc trước Cát Yên thích co người lại mỗi khi nghỉ ngơi, nhưng sau khi ngồi vào bàn nấu ăn, lưng cô bị kéo căng ra theo quán tính.
Cô cúi đầu nhìn cục bột trên bàn, những ngón tay thon dài thoáng khép lại rồi cong lên, vo tròn bánh trôi đã thành hình được phân nửa trong lòng bàn tay.
Đôi môi khép hờ hơi ửng đỏ, ánh sáng rọi xuống tôn lên nụ hoa hé nở rực rỡ, lớp son như phát sáng óng ánh theo.
Khi Lâm Vân ngẩng đầu nhìn sang thì bắt gặp khung cảnh cực kỳ đẹp mắt.
“Thật ra Yên Yên khiến người ta bất ngờ.”
Cát Yên nghe thế bèn từ từ ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng nhíu mày, ánh mắt bày tỏ vẻ nghi ngờ.
“Mỗi lần cháu luyện múa gần như không nói câu nào.” Lâm Vân nhíu mày nhìn cô: “Nhiều năm về trước, dì đã từng nhận học trò, họ đều nói chuyện trên trời dưới đất với dì không ngừng nhưng cháu lại không giống họ.”
Thím Chu ở bên cạnh cũng góp lời: “Đúng vậy, cô gái nhỏ này quá cẩn thận, rất nhiều chuyện đều để trong lòng, muốn thể hiện điều gì thì cũng dùng hành động của mình để biểu thị.”
Thím Chu bật cười rồi nói sang chuyện khác: “Cô không biết nhờ có cô mà bà chủ chúng tôi đã vui hơn rất nhiều, tuần nào bà chủ cũng mong ngóng cô đến đây một, hai ngày.”
Hiếm khi Lâm Vân không phản bác được, khẽ vỗ vào thím Chu: “Thím Chu, thím cứ nói như tôi là một bà cô kỳ lạ vậy đó, nhỡ đâu Yên Yên bị tôi dọa chạy không đến nữa thì sao?”
Dứt lời, bà ấy nhìn cô gái trẻ tuổi ở đối diện: “Cháu nói đúng không Yên Yên?”
Bầu không khí trở nên vui vẻ, Cát Yên mỉm cười lắc đầu: “Em không cảm thấy như vậy đâu cô ạ.”
Lâm Vân nghe vậy như mở cờ trong bụng, vừa xem tiến độ của Cát Yên thế nào vừa buôn chuyện trên trời dưới đất với cô.
Bà ấy tùy ý buông mắt nhìn sang bên cạnh, lúc này mới phát hiện vẫn còn một người đang đứng lù lù cạnh bên.
Thẩm Đông Ngôn im lặng suốt từ đầu đến giờ, không hề xen vào cuộc nói chuyện của hai người, lẳng lặng đứng yên ở giữa bàn nấu ăn, tư thái vô cùng bình thản.
Khiến Lâm Vân giật mình la lên.
Lúc này bà ấy mới nhận ra sự tồn tại của anh, thế là bèn hỏi anh liền tù tì: “Sao con còn ở đây? Không lên lầu nữa à?”
Thẩm Đông Ngôn khẽ gật đầu, nhìn bà ấy bằng đôi mắt bình tĩnh không gợn sóng: “Con đang đợi.”
Đang đợi?
Mà đợi cái gì?
Ban đầu Lâm Vân nghe không hiểu mô tê gì hết, sau đó bất ngờ nhận ra.
Anh đang chờ bánh trôi.
Song giờ thì bà ấy đã nghi ngờ nhiều hơn.
Bà ấy vốn định hỏi anh nhưng ngẫm nghĩ một hồi, cuối cùng lại thôi.
Lâm Vân hiểu con trai nhà mình nhất, có bao giờ anh ăn những món này đâu, khi nào bà ấy đốc thúc lắm thì anh cũng chỉ cắn một hai cái đã thôi.
Hôm nay anh cứ đứng đợi thế này thật đáng ngạc nhiên.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại đã sắp được nghỉ, hiếm khi anh lại hứng thú thế này nên bà ấy không vội đuổi anh lên lầu.
Lâm Vân nghĩ vậy bèn mặc kệ Thẩm Đông Ngôn, bà ấy ngẫm nghĩ giây lát rồi nói với anh: “Nhưng con không thể cứ đợi ở đây, thưởng thức thành quả lao động của mẹ không công thế chứ?”
“Con qua đây hỗ trợ dọn mấy thứ này giúp mẹ được không?”
Bà ấy vừa nói vừa chỉ vào những bánh trôi đã thành hình trên bàn.
Chúng nằm đầy trên mặt bàn, có vẻ khá mất trật tự do không được sắp xếp ngay hàng thẳng lối.
Trước mắt, Lâm Vân và thím Chu có nhiều bánh hơn, còn Cát Yên thì ít bánh hơn.
Lúc này Thẩm Đông Ngôn không nói gì, nghĩa là đã đồng ý.
Anh sải đôi chân dài bước đến gần, thò bàn tay thon dài với những đốt ngón tay rõ ràng, không ăn khớp gì với những cái bánh trôi tròn vo cả.
Ánh đèn chiếu xuống hổ khẩu với đường cong cơ bắp mượt mà, phản chiếu ra những cái bóng nông sâu khác nhau rất rõ ràng.
Bàn tay nắm lấy bánh trôi trắng nõn, mềm mại tạo nên sự thú vị kỳ lạ.
Trông gợi cảm một cách khó tả.
Động tác của Thẩm Đông Ngôn không nhanh không chậm, ung dung bình thản, nhanh chóng chỉnh sửa bánh của Lâm Vân.
Đến khi anh đi tới chỗ của Cát Yên bèn hơi ngừng lại, lẳng lặng đánh giá đống bánh trên bàn mấy giây mới nhìn vào gương mặt của cô.
“Cô vo thứ gì thế này?”
Cát Yên nghe vậy bèn ngừng động tác trong tay lại.
Cô nâng hàng mi dày cong vút lên, ngược sáng nhìn thẳng vào mắt anh, sau đó trả lời với thái độ không hiểu lắm: “Bánh trôi…”
“Cô không nói.” Thẩm Đông Ngôn nhìn cô đầy hào hứng: “Tôi còn tưởng đó là sủi cảo.”
“...”
Hiếm khi Cát Yên lại nghẹn lời.
Cô rất muốn phản bác nhưng chẳng kiếm được từ ngữ nào để trả lời cả.
… Giống sủi cảo đến thế sao?
Cát Yên quay đầu lại, hơi nghi ngờ bản thân.
Cô tiếp tục nhìn về phía trước, nơi đó có cả đống bánh trôi đang nằm im lìm.
Có lẽ trước giờ cô chưa từng làm những thứ này nên khiến bánh trôi khắc hoa văn như bị phỏng, lớp vỏ bên trên xẹp xuống.
Mặc dù nó không được tròn cho lắm, hình thù cũng quái dị nhưng có lẽ vẫn còn ăn được.
Cát Yên yên lặng giây lát, cuối cùng vo vo nắn nắn vài cái định làm cho chúng tròn trở lại.
Hay là… Giống bánh trôi hơn rồi.
Cô còn chưa kịp thực hiện thì Thẩm Đông Ngôn thoáng cúi người, vừa áp sát cô hơn vừa nhìn vào bàn tay cô.
“Không phải như thế.”
Hôm nay chất giọng lạnh lẽo thường ngày của anh đã có sự thay đổi.
Xa xa là tiếng trò chuyện nhỏ nhẹ của Lâm Vân và thím Chu, còn ở gần là sự tồn tại không thể phớt lờ của Thẩm Đông Ngôn.
Bầu không khí lúc này khiến người ta có ảo giác chất giọng rét căm căm của anh như được không khí làm thoải mái hơn, trong trẻo đến mức khiến tai người ta ngứa ngáy.
Những hạt mụn li ti từ từ nổi lên trên gáy Cát Yên.
Hình như anh vẫn muốn nói gì đó nhưng Lâm Vân ở đối diện bàn nấu ăn nghe được cuộc nói chuyện vừa rồi bèn bênh vực kẻ yếu là Cát Yên: “Thẩm Đông Ngôn, con lại làm gì đấy? Ở đó chỉ đạo cái gì?”
“Chẳng phải vừa nói chỉ cần gói lại là được rồi sao, đừng khiến người ta bị áp lực tâm lý chứ.” Lâm Vân khoát tay ra hiệu cho anh tránh sang một bên: “Lại nói, hôm nay người đề xuất làm bánh là mẹ, thế nên mẹ mới là người có tư cách bình phẩm chất lượng.”
Thẩm Đông Ngôn lùi về sau mấy bước, tiện tay cầm ly nước trên bàn nấu ăn rồi thản nhiên nói: “Nói như tay nghề của mẹ tốt lắm vậy.”
…?
Nói cái quái gì thế?
Lúc này Lâm Vân tức đến nổi không thể làm bánh trôi tiếp được: “Có thằng con nhà ai nói mẹ mình vậy không? Mẹ thấy con cứ bận rộn công việc tiếp, đừng trở về nữa thì hơn.”
Bà ấy ngừng lại một lát, cảm thấy vẫn chưa đủ bèn nghĩ nát óc bổ sung một câu trả đòn: “Lát nữa con đừng ăn bánh của mẹ vo đấy nhé!”
Thẩm Đông Ngôn đáp vâng, dường như không quan tâm lắm: “Chẳng phải vẫn còn bánh của người khác à?”
Lâm Vân tức giận không thể kìm chế: “Ơ hay, con còn mon men bánh của người khác à? Chẳng phải con vừa chê người ta vo bánh giống sủi cảo ư, sao giờ lại muốn ăn rồi?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...