Xương cánh bướm

 
Thẩm Đông Ngôn uống một ngụm nước, rủ mắt xuống rồi đặt ly nước đó lên bàn nấu ăn: “Không giống.”
 
“Không giống chỗ nào? Con đối xử khách sáo với khách nhưng với mẹ mình thì không đúng không?” Lâm Vân hừ một tiếng: “Hôm nay mẹ không cho con được toại nguyện, con phải ăn bánh của mẹ, đừng hòng động vào cái bánh nào của Yên Yên!”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 
Khi hơi nước nóng hổi lượn lờ trong phòng bếp thành sương mù.
 
Cát Yên nhớ lại cảnh tượng vừa mới xảy ra.
 
Bỗng nhiên cô cảm thấy thì ra cách thức sống chung của cô Lâm và Thẩm Đông Ngôn không giống những gì trong tưởng tượng của cô.
 
Nhưng cũng nhờ chuyện vừa rồi mà không ai chú ý đến đống bánh trôi chẳng khác gì sủi cảo của cô nữa.
 
Lúc này thím Chu là chủ lực trong phòng bếp, không cho họ vào cùng, bận bịu thả bánh trôi vào trong mâm và định mang đi nấu.
 
Lâm Vân lơ đãng nhìn sang, lúc này mới ngạc nhiên nói với Cát Yên: “Ôi chao, thì ra hoa văn mèo con ở chỗ em, dì còn tưởng mình vứt chúng đi rồi, sao mà nãy giờ tìm mãi không thấy nhỉ?”
 
Cát Yên nghe vậy thì bối rối ngẩng đầu lên, nhìn Thẩm Đông Ngôn ngồi bên cạnh bàn ăn…
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Anh đang đọc báo, lúc này như có cảm ứng bèn nhìn về phía cô.
 
Ánh mắt chuẩn xác nhìn sang.
 
Hai người đối diện chừng mấy giây, Cát Yên dời tầm mắt đi trước.
 
Cô khẽ hắng giọng nói: “Em thấy nó đáng yêu quá nên bèn dùng luôn…”
 
“Ha ha, dì cũng cảm thấy nó đáng yêu, lát nữa dì sẽ nếm thử bánh của em làm nhé.” Lâm Vân vừa nói vừa kéo cô đi về phía bàn ăn.
 
Vo bánh trôi xong phải để ngoài không khí để bột được nghỉ nhưng hiện giờ cũng đã trễ lắm rồi, không biết phải chờ đến bao giờ. Vì vậy, Lâm Vân không cho thím Chu thực hiện những bước tiếp theo nữa, bà ấy lấy một ít bánh trôi ra rồi bôi bột mì lên vỏ, sau đó mới thả bánh vào nồi.
 
Sau khi những mẻ chè đầu tiên nóng hổi vừa được ra lò, Lâm Vân lấy chúng ra và quay trở lại phòng bếp.

 
Nhìn bóng lưng rời đi như không dừng lại của bà ấy, Cát Yên bèn nhìn sang: “Cô Lâm, cô không ra sao?”
 
Lâm Vân khoát tay: “Mấy đứa ăn trước đi, dì và thím Chu chờ mẻ sau.”
 
“Do gói bánh nhiều quá nên dì định chia phần còn lại ra, sau đó cho cháu và thầy Hách mỗi người một phần.” Dứt lời, bà ấy rẽ vào khúc cua, nhanh chóng biến mất ở cuối phòng bếp.
 
Cô dõi mắt nhìn bà ấy rời đi, xung quanh dần trở nên yên tĩnh.
 
Chỉ có hơi nóng trong bát bay lên cuồn cuộn, quanh quẩn ở đó.
 
Như có mùi hương thơm ngọt thoang thoảng bay đến đến.
 
Cát Yên cụp mắt xuống, rất nhiều bánh trôi trắng trẻo nổi lềnh bềnh trong bát chè tinh xảo.
 
Tốt nhất cô nên biết…
 
Cát Yên nhìn Thẩm Đông Ngôn ở đối diện, anh đặt tờ báo xuống rồi nhìn về phía cô: “Cô trước đi.”
 
Cô gật đầu, đổ hết bánh trôi có in hoa văn mèo con đã được nấu chín vào trong bát nhỏ của mình.
 
Sau khi đã đổ đầy, cô bèn lịch sự nhường trước theo kiểu tượng trưng.
 
Ai ngờ Thẩm Đông ngôn lại cúi đầu nhưng mãi không làm gì cả.
 
Anh ngẩng đầu nhìn cô, hai người bị ngăn cách bởi làn khói mờ ảo khiến cô không thể nhìn rõ vẻ mặt của anh.
 
“Cô không định chừa lại cho tôi chút gì thật à?” Thẩm Đông Ngôn ngồi thẳng dậy, ngón tay thon dài lần mò đến cái bát bên cạnh.
 
Anh lật bàn tay ngược lại, co ngón tay rồi gõ nhẹ xuống mặt bàn chừng hai cái, sau đó bèn nhướng mày, cất giọng chế nhạo: “Tôi cũng góp sức vào làm mà nhỉ?”
 
Nghe anh hỏi vậy, lúc này Cát Yên bèn ngừng động tác giơ thìa nhỏ một cách đột ngột.
 
Đúng là anh cũng góp sức…
 
Nhưng vừa rồi anh đã nói nó giống sủi cảo còn gì.

 
Giờ vẫn hạ miệng được à?
 
Cô nhìn sang anh: “Vậy anh thật sự muốn…”
 
Thẩm Đông Ngôn gật đầu, cà lơ phất phơ ngã người ra sau.
 
Cát Yên nhớ đến cái kẹp bánh in hoa văn hình mèo con rồi lại nhìn vào bát của mình, bỗng nhiên cũng cảm thấy có lý.
 
Cô nhân cơ hội vẫn chưa ăn chúng bèn lấy thìa chia cho anh tận mười viên.
 
… Lần này cũng đã đủ rồi chứ nhỉ?
 
Cô nghĩ vậy bèn nhìn về phía anh.
 
Không ngờ Thẩm Đông Ngôn - người yêu cầu việc này lại im như phỗng.
 
Thấy anh mãi không làm gì cả, chỉ ngồi đó nhìn đăm đăm về phía mặt bàn.
 
Cát Yên nghi ngờ hỏi: “Anh không ăn ư?”
 
“Không phải.” Thẩm Đông Ngôn rủ mắt xuống, múc từng viên chè cô cho vào miệng.
 

 
Sau khi ăn bánh trôi xong, Cát Yên và Lâm Vân trò chuyện một lát mới chuẩn bị quay về nhà.
 
Hôm nay khi cô đến đây cũng muộn hơn trước khá nhiều, giữa chừng phải đi lựa đồ trang trí và gói bánh trôi mới chậm trễ một lát, lúc này bên ngoài cũng đã tối mịt..
 
Sắp đến mười giờ, trễ quá rồi.
 
Lâm Vân vẫn nhiệt tình muốn mời Cát Yên ở lại một đêm nhưng cô đã uyển chuyển từ chối.
 
Bà ấy nhớ ra ngày mai là ngày nghỉ lễ, có lẽ cô gái nhỏ vẫn cảm thấy xấu hổ nên không cưỡng ép cô nữa.

 
Bà ấy bảo thím Chu lấy mười cái hộp đóng gói, sau đó bỏ bánh trôi vào trong hai cái túi mới đưa Cát Yên mang về. 
 
“Hôm nay đã làm phiền cô Lâm rồi.” Cát Yên tiện thể cầm lấy túi, sau đó vừa cười vừa đi ra cửa lớn: “Em xin tạm biệt cô ạ.”
 
Lâm Vân khoát tay nói đừng khách sáo, thấy cô muốn đi ra ngoài bèn vội vàng cản lại: “ Ấy ấy, cháu đừng đi, để dì bảo Đông Ngôn đưa cháu về.”
 
… Thẩm Đông Ngôn đưa cô về?
 
Anh vốn định về nhà nghỉ ngơi mà bây giờ còn phải đưa cô về, quả thật không ổn.
 
Cát Yên không thèm suy nghĩ đã vội vàng khoát tay: “Không cần, không cần đâu cô Lâm, cô nghỉ ngơi sớm đi, cứ mặc kệ em, em tự về được rồi mà.”
 
Lâm Vân cản lại không cho cô đi: “Này này, sao lại không cần?”
 
Cát Yên đón nhận ý tốt của Lâm Vân nhưng vẫn nói: “Thật sự không tiện… Anh ấy đưa em về còn phải vội vàng quay lại, đi đi về về cũng khá xa đấy ạ.”
 
Trang viên tọa lạc ở Bắc Kinh, còn cô thì ở một căn hộ hạng sang tại trung tâm thành phố.
 
Nếu anh thật sự đưa cô về thì tương đương với việc chạy giáp nửa thành phố còn gì.
 
Mặc dù Cát Yên đã giải thích nhưng Lâm Vân vẫn không nghe lọt tai.
 
Bà ấy vẫn không cho cô đi, nói rằng: “Có gì mà không tiện! Chính miệng nó đã nói không bận gì cơ mà, vừa rồi dì đã bảo nó đi lấy xe, cháu cứ chờ ở đây.”
 
Cát Yên nghe vậy bèn ngừng lại.
 
Sau đó ánh mắt lơ đãng nhìn sang bên cạnh.
 
… Khó trách nãy giờ cô không thấy Thẩm Đông Ngôn đâu, thì ra anh đang lấy xe.
 
“Nói tới nói lui cháu mới là người không tiện đấy.” Lâm Vân nhẹ nhàng kéo cô lại, dứt lời bèn dẫn cô ra khỏi hoa viên.
 
“Là do dì khăng khăng giữ cháu lại đến giờ này, một cô gái như cháu đơn độc quay về không hay lắm. Cháu đó, coi như hãy để bà cô này yên tâm được không?”
 
Những lần trước Cát Yên đều tự mình quay về hoặc được Lâm Vân lái xe đưa về, có điều hôm nay Thẩm Đông Ngôn cũng ở đây, tự nhiên sẽ đổi thành anh chở cô về.
 
“Cháu còn xách túi nữa kìa, đừng cảm thấy phiền phức.” Lâm Vân không thay giày, đứng trên tấm thảm trên lối ra vào: “Dì tiễn cháu đến đây thôi, Đông Ngôn đang đậu xe ở bên trái vườn hoa, cháu đi đi.”
 
Cát Yên cứ thế bị đưa ra ngoài, chỉ đành đi về phía bên trái theo lời Lâm Vân.
 
Khi cô bước ra ngoài chừng vài chục bước, không biết đang nhớ chuyện gì mà dừng lại không đi nữa. Cát Yên bèn nhìn ra sau lưng thì thấy Lâm Vân đang đứng ở xa xa và vẫy tay với cô.

 
Hai tay Cát Yên đều không rảnh rang, thế là chỉ đành gật đầu về phía đó.
 
Vườn hoa ở đối diện cửa chính cũng không tối tăm là mấy, vài ngọn đèn lồng như ngọn hải đăng dẫn đường trong màn đêm tối tăm, chiếu sáng kéo dài đến cạnh đường đá.
 
Đợi khi Cát Yên vòng sang phái bên kia khu vườn, làn gió chiều ở lưng chừng núi lạnh thấu xương khiến hơi ấm như biến mất khỏi cơ thể.
 
Cảnh vật xung quanh dần biến thành bóng tối mờ ảo, ngoài tiếng suối phun ở phía xa, xung quanh không còn âm thanh nào cả.
 
Cô nhìn ra xa thì thấy xe của Thẩm Đông Ngôn nhưng khi bước đến gần thì không thấy bóng dáng anh đâu cả.
 
Có lẽ anh đang ở trên xe chứ không xuống dưới.
 
Không hiểu vì lý do gì, Cát Yên bèn thả chậm bước chân khi nhớ đến Thẩm Đông Ngôn.
 
Cô lại ngồi xe của anh là vì Lâm Vân… Cát Yên nhớ lại những chuyện đã xảy ra vào ngày hôm nay, không khỏi cảm thấy như một tuồng kịch.
 
Lâm Vân, Thẩm Đông Ngôn, Thẩm Thị và Kinh Ba.
 
Vô số suy nghĩ trộn lẫn với nhau từ từ biến thành những cảnh tượng trong quá khứ, từng hình ảnh tràn vào trong đầu.
 
Cát Yên nhớ đến những thứ này, suy nghĩ dần bay vào hư không, thế nên cô đi được một khoảng lại ngừng trong suốt quãng đường từ bên phải hoa viên đến trước xe.
 
Đúng lúc này cơn gió thổi qua những túi trong tay khiến chúng liên tục va vào chân, cảm giác nặng nề khiến cô bỗng tỉnh táo trở lại.
 
Đến khi Cát Yên nhớ ra có người đang đợi mình thì không dám ngừng lại thêm nữa, vội vàng bước gần đến đó.
 
Chiếc xe đen nhánh như chìm sâu vào trong màn đêm tăm tối, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy đèn trước chiếu sáng trong xe.
 
Một bước, hai bước.
 
Khi Cát Yên đến gần xe, cô bỗng nhớ ra mình không có rảnh tay nào để mở cửa xe cả.
 
Thế là cô chỉ đành đứng yên tại chỗ.
 
Ngay khi cô vừa định đặt túi xuống và đưa tay ra thì một giọng nói bất ngờ vang lên bên ghế lái.
 
“Cô đang do dự điều gì thế?”
 
Thẩm Đông Ngôn nâng mắt nhìn sang, giọng điệu khó đoán được cảm xúc: “Tôi cũng đâu ăn thịt cô.”
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận