Xương cánh bướm

 
Cánh cửa vẫn khép hờ, bóng đêm lạnh lẽo tương phản với ánh sáng trong phòng rồi dần dần hòa vào nhau ở huyền quan.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Càng đi vào trong, ánh sáng phản chiếu trên đỉnh đầu anh càng hiu hắt cho đến khi lộ ra xương mày thanh thoát.
 
Cát Yên còn chưa đứng yên người đàn ông đã ngẩng đầu lên nhìn về phía cô.
 
Hai người nhìn nhau vài giây.
 
Lúc này Cát Yên đang khom lưng, cúi eo, cánh tay trắng trẻo đặt lên bàn, đầu ngón tay sắp đụng vào điện thoại định cầm lên.
 
Góc nhìn của hai người khác nhau, hướng nhìn cũng khác nhưng lại trùng hợp giao nhau trên không trung.
 
Chẳng biết qua bao tầng anh mới rời mắt sang chỗ khác, đôi chân thon dài đồng thời chậm rãi đi vào bên trong, khép hờ cánh cửa lại.
 
Một loạt động tác liền mạch không thể nhầm lẫn của anh, cũng bỏ lại màn đêm đen bên ngoài cửa.
 
Sau tiếng đóng cửa rầm nhẹ, sợi dây cót trong đầu Cát Yên cũng bị kéo phựt.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Sao có thể là Thẩm Đông Ngôn...
 
Thật ra anh xuất hiện ở đây đã đủ kinh ngạc rồi, lại còn là lúc đêm khuya như vậy.
 
Nhưng mọi người đều rõ ràng, vừa đóng cửa cô đã nhìn thấy động tác vô cùng thành thạo kia… Trông kiểu gì cũng thấy không phải lần đầu tiên đến đây.
 
Vậy anh đến trang viên để thăm hay là tìm ai?
 
Nếu là hai người kia, vậy thì người anh muốn tìm... Chắc là cô Lâm đúng không?
 
Có điều cô chưa từng nghe bất cứ chuyện gì có liên quan đến nhà họ Thẩm từ miệng Lâm Vân, giờ đột nhiên hai người chẳng liên quan gì lại có quan hệ với nhau khiến người ta thấy thật khó hiểu.
 
Đúng là có quá nhiều nghi vấn mà!
 
Hiếm khi suy nghĩ của Cát Yên bị bế tắc như vậy, trong đầu cứ như có con diều hâu đang bay loạn xạ, không biết làm thế nào mới tháo rời nút thắt ra được.
 
Cô còn chưa nghĩ ra nguyên nhân vì sao thì một giọng nói hơi nhỏ truyền ra từ trong bếp cắt ngang sự yên lặng trong không khí.
 
Bước chân thong thả cùng giọng điệu Cát Yên vô cùng quen thuộc vang lên, là Lâm Vân.
 
"Yên Yên." Bà ấy đang đi về phía phòng khách.
 
Vừa đi vừa nói: “Dì vừa bảo với thím Chu xong, nếu cháu không muốn bắt đầu thì cứ đợi ở đây. Thím Chu bảo sẽ gói cho cháu mấy cái mang về nhà mà luộc, hoặc là gói vài cái đã nấu rồi ăn ở đây luôn? Nhưng mà nhà bếp còn chưa chuẩn bị xong, hay dì dẫn cháu đi xem những món trang sức nha. Mấy cái đấy..."
 
Lâm Vân vừa nói vừa lơ đãng ngẩng đầu lên, đang định nói tiếp mà chẳng hiểu sao lời nói cứ mặc lại trong họng.
 
Bà ấy vốn ra đây tìm Cát Yên, hiển nhiên không ngờ còn có một bóng người trong phòng.
 
Khi khuôn mặt người đàn ông dần dần hiện rõ trong tầm mắt, bà ấy không khỏi thay đổi, vẻ mặt đầy kinh ngạc.
 
"Ô..." Dường như chưa chắc chắn, bà ấy tiến lên vài bước, sau khi xác nhận được danh tính người trước mặt, cao giọng thêm mấy phần: "Sao hôm nay con lại có thời gian về nhà?"
 
Giọng điệu quá kinh ngạc khiến thím Chu trong bếp cũng chạy ra.
 
Sau khoảng thời gian kinh ngạc, thím Chu dịch sang đứng cạnh Cát Yên vẫn luôn im lặng nhìn hai người kia.
 
Lúc này người đàn ông còn đứng ở huyền quan mới thu hồi ánh mắt đang nhìn giữa phòng khách lại: "Công ty không còn việc gì ạ."
 
"Không có việc gì... Con không bận nữa à?"
 
Kể cũng lạ, tầm này năm ngoài Thẩm Đông Ngôn không sang thành phố bên cạnh bàn hợp đồng thì là ra nước ngoài công tác, vậy mà năm nay lại ngoại lệ.
 

Lâm Vân còn chưa hết hứng thú, bà ấy càng ngạc nhiên ngó đầu nhìn sau lưng anh, hỏi: "Con về một mình à?" 
 
Thẩm Đông Ngôn chậm rãi cởi áo khoác, ánh mắt khẽ liếc Cát Yên, nhướng mi rồi đáp: "Cho thư ký Cảnh nghỉ rồi, con tự lái xe về."
 
Hành động này đúng là khiến người trở tay không kịp, hiếm khi Lâm Vân phàn nàn: "Được được, con muốn thế nào thì tùy, sao về nhà mà cũng không báo trước với mẹ một tiếng?"
 
Thẩm Đông Ngôn đưa áo khoác cho thím Chu đang nghênh đón, nhàn nhã ra hiệu cho Lâm Vân: "Báo rồi, mẹ không xem điện thoại à?"
 
"Thế con không báo sớm hơn được à, mẹ còn cả đống việc làm gì có thời gian xem điện thoại..." Nói đến đây, Lâm Vân chợt khựng lại, giờ mới nhớ ra trong phòng vẫn còn Cát Yên.
 
Tuy bà ấy đang nói với Thẩm Đông Ngôn nhưng ánh mắt lại đảo sang bên cạnh: "Khéo thật đấy, hôm nay đúng lúc có một học trò của mẹ ở đây."
 
Lầm Vân ngẫm nghĩ, rồi hứng thú ngẩng cao đầu: "Tốt quá! Tốt quá rồi!"
 
Bà ấy bước lên vài bước, thân mặt kéo Cát Yên: "Đúng lúc Yên Yên cũng ở đây, đến sớm không bằng đến đúng lúc, mọi người tề tựu đúng lúc bánh trôi đã nấu xong!"
 
Cát Yên bị kéo nhẹ chẳng có tâm trạng nào nghĩ đến bánh trôi trong miệng Lâm Vân.
 
Cô vốn đã rơi vào trong đám sương mù, lúc này nghe bọn họ nói chuyện ngược lại hiểu ra chuyện gì đó.
 
Suy đoán lúc trước dường như không còn mông lung nữa.
 
Lâm Vân thấy Cát Yên chẳng hé răng câu nào thì chỉ nghĩ hai người không quen biết, chắc cô bé không chịu đáp nên vội nói: "Xem dì này, vui mừng quá mà quên mất một chuyện."
 
Bà ấy kéo Cát Yên đến trước mặt Thẩm Đông Ngôn: "Mẹ còn chưa kịp giới thiệu với con."
 
Cát Yên bị kéo xềnh xệch đến trước mặt Thẩm Đông Ngôn, cô ngước mắt lên nhìn người nọ cũng lặng lẽ nhìn cô.
 
Đôi mắt anh thâm trầm như có mây mù ngưng tụ bên trong, hoàn toàn không có sự bất ngờ như cô dự đoán.
 
Lâm Vân nói: "Yên Yên, đây là con trai dì, Thẩm Đông Ngôn."
 
...
 
Trải qua một hồi nói chuyện "thăng trầm" trong trang viên, không gian tựa hồ bình lặng tựa mặt hồ sau khi một cục đá rơi xuống nước, không nổi lên bao nhiêu gợn sóng đã yên tĩnh lại.
 
Thẩm Đông Ngôn lên tầng thay quần áo, tạm thời tránh mặt, thím Chu lại vào bếp chuẩn bị nguyên liệu làm bánh trôi.
 
Thật ra vừa rồi Cát Yên muốn chủ động xin đi về nhưng lại ngại Lâm Vân bám riết không tha.
 
Bà ấy cứng rắn nắm chặt tay Cát Yên: "Đến đây đi, chẳng phải ngày mai cháu cũng chỉ có một mình à, đêm nay ở lại nhà dì chút cũng đâu có sao."
 
Lâm Vân chỉ tùy ý vung tay ra hiệu cho Thẩm Đông Ngôn đi vào rồi đảo mắt mỉm cười với cô: "Chúng ta đi gói bánh trôi đi."
 
Thế là Cát Yên ở lại, bị Lâm Vân nhiệt tình nắm tay nghe bà ấy giới thiệu về cách trang hoàng trang viên.
 
"Lần trước cháu đến toàn vội vội vàng vàng, lúc đi cũng thế, chỉ sợ dì giữ lại ăn cơm thôi, còn chưa có dịp nào đi thăm quan trang viên đâu, thật ra đằng sau còn nhiều phòng lắm đấy."
 
"Dù gì tranh thủ lúc này có nhiều thời gian, dì dẫn cháu đi dạo nha?"
 
Lâm Vân vừa nói vừa dẫn cô lên thẳng tầng hai: "Tầng ba thì cháu biết rồi, ngoài phòng tập nhảy thì chẳng còn cái gì, xem như là khu vực hoạt động nhỉ? Tầng bốn có một vườn hoa dưới nắng, tầng hai mới là chỗ ở."
 
Bình thường Cát Yên chỉ đi qua tầng hai lúc xuống cầu thang nên chưa bao giờ nhìn kỹ.
 
Bây giờ có dịp nhìn kỹ mới thấy tầng hai vừa rộng rãi, vừa sạch sẽ, tuy trang trí đơn giản nhưng từng chi tiết lại lộ ra sự xa hoa, sàn rất phẳng, trần nhà cũng khá cao.
 
Hai căn phòng lớn đối lập hai bên, ở giữa là một khoảng phòng khách nhỏ trải thảm mềm mại.
 
Chắc đây là phòng của Thẩm Đông Ngôn và Lâm Vân. 
 
"Thật ra cô phải trang hoàng rất tầng mới xong, nghĩ dù gì cũng là ăn tết nên năm nay muốn mở mang một chút. Tuy không có nhiều người đến chơi nhưng dù gì cũng có người ở, coi như có người ngắm."
 

Lâm Vân thẳng thừng bỏ qua căn phòng đang khép hờ cách không xa, bà ấy chỉ vào hành lang dài, nói: "Cháu nhìn xem, dì treo đầy đèn lồng hình bánh trôi trên tầng hai đấy, có phải nhìn đẹp lắm không?"
 
"Đẹp thật ạ." Cát Yên nhìn một lượt rồi gật đầu, cất lời khen từ đáy lòng: "Tràn ngập không khí lễ tết."
 
Đủ loại đèn lồng bánh trôi đủ kiểu dáng màu sắc được thắp sáng, ngọn lửa nhỏ đang cháy âm ỉ trên hành lang chỉ bật đèn tường, ánh sáng trước mắt khiến người ta cảm giác đi đang đứng trong hội chợ.
 
Lâm Vân đưa Cát Yên đi dạo một lượt khắp tầng hai, bà ấy vốn muốn dẫn cô đi xem những bức tranh và thư pháp treo trong trang viên nhưng chợt nghe thấy một tiếng gọi vang sau bức tường có lắp một cái TV.
 
Bước lại gần nghe kĩ một lát, Lâm Vân nói vào trong màn hình: "Thím Chu, thím gọi tôi à?"
 
Không biết thím Chu nói gì bên kia, chỉ thấy Lâm Vân gật gật đầu rồi quay lại nói với Cát Yên: "Yên Yên, dì đi xuống một lát, cháu cứ đi dạo trên này đi, đợi tí nữa dưới tầng chuẩn bị xong dì lại gọi cháu xuống là được."
 
"Dạ cô cứ đi đi ạ."
 
Cát Yên nhìn người đi khuất mới nhìn sáng một căn phòng nhỏ cạnh sân phơi.
 
Thật ra vừa rồi loanh quanh trên này cô đã để ý đến nó.
 
Trên tường của căn phòng nhỏ có treo một tiêu bản bươm bướm.
 
So với cái lần trước thấy trong văn phòng Thẩm Đông Ngôn, lần này có đến tận hai con.
 
Cùng là tiêu bản bươm bướm sải cánh, cùng là kiểu nâng lên nhưng kích thước lớn nhỏ khác nhau, màu sắc cũng khác.
 
Căn cứ vào sự khác biệt về độ dài của các xúc tu và vị trí con mắt, hẳn là loại bướm khác nhau.
 
Loại tiêu bản vừa mới lại vừa đẹp đẽ tinh xảo như vậy, nhìn gần càng khiến người ta càng không rời mắt được.
 
Cát Yên dán sát vào hai tiêu bản, hàng mi hơi nhướng lên quan sát.
 
Còn chưa nhìn kỹ được mấy giây đã cảm giác được một đôi mắt đang nhìn chằm chằm bên này.
 
"Vừa nãy cô ngạc nhiên lắm à?"
 
Thẩm Đông Ngôn còn chưa xuất hiện mà tiếng đã truyền đến trước.
 
Chẳng biết anh ra khỏi phòng lúc nào và đang bước lại gần cô.
 
Không gian xung quanh tối mờ mờ nhưng đường nét trên khuôn mặt Thẩm Đông Ngôn lại cực kỳ rõ ràng.
 
Bóng tối xung quanh hơi ảm đạm, hơi thở người đàn ông đột nhiên tiến sát lại như muốn bao phủ cả người cô.
 
Trái tim Cát Yên đập thình thịch, cô vội vàng nhìn sang chỗ khác, gật gật đầu: "Sao mà dễ ngạc nhiên như vậy được, tôi có tai..."
 
Thật ra lúc anh xuất hiện cô cũng chỉ kinh ngạc trong nháy mắt thôi, sau khi có thời gian giảm xóc, cô không bị ảnh hưởng chút nào.
 
"Không phải ý này." Thẩm Đông Ngôn nhìn cô, ám chỉ: "Ý là vừa nãy ở dưới tầng."
 
"..."
 
Thì ra là lúc ở dưới tầng hả?
 
Là lúc tình cờ gặp dưới tầng?
 
Nghĩ đến tình cảnh lúc đó, Cát Yên chỉ nhớ lại tiền căn hậu quả cũng phải cảm thán duyên phận của con người quá mức kỳ diệu, giống như một tấm lưới chặt  chẽ đã được dệt khéo léo chỉ chờ chụp xuống người ta.
 
"Có một chút." Cơ bật cười khẽ, khóe miệng hơi xong lên: "Tôi chỉ không ngờ con trai cô Lâm lại là anh thôi..."
 
Thật ra "Sao lại là anh?" chuyển thành "Thì ra là anh!" cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt.

 
Nghiêm túc mà nói, tuy thực tế là vậy nhưng bất luận thế nào cô cũng không thể liên hệ Thẩm Đông Ngôn và cậu con trai trong miệng Lâm là một người được.
 
Nếu không biết mối quan hệ giữa hai người họ, chỉ dựa vào vẻ ngoài chắc chắn không thể nhận ra điều gì.
 
Tuy bề ngoài hai người đều rất đẹp nhưng phong cách lại không giống nhau.
 
Có lẽ Thẩm Đông Ngôn giống ba Thẩm nhiều hơn.
 
Vậy xem ra cũng trùng khớp với phiên bản lúc trước lưu truyền trong vòng.
 
Lúc đầu Cát Yên nghe được chuyện này cũng chưa từng đi tìm hiểu kỹ, nghe từ tai này sang tai kia rồi thôi.
 
Nhưng có thế nào cô cũng không đoán được vị kia của cô Lâm là chủ tịch Thẩm đời trước.
 
Dù gì cũng là chuyện riêng của người ta, nên có chừng mực.
 
Cát Yên rũ mắt, không nghĩ ngợi lung tung nữa.
 
Cô thấy Thẩm Đông Ngôn không nói gì, đang định chuyển chủ đề thì anh lại mở miệng: "Lúc trước bà ấy chưa từng đề cập đến tôi phải không?"
 
"..."
 
Vấn đề này hơi khó trả lời nha.
 
Thật ra nói thì đã từng nói đến, chẳng qua lời nói không thích hợp lắm thôi.
 
Tuy có hơi khoa trương nhưng lại không tiện nói trước mặt Thẩm Đông Ngôn, dù gì cũng là chuyện giữa mẹ con nhà người ta, cô không tiện xen vào.
 
Cát Yên không nhìn anh, ánh mắt xuyên thẳng qua vai anh nhìn vào một chỗ nào đấy: "Cô Lâm chủ yếu dậy tôi luyện múa, còn lại không nhớ rõ lắm."
 
Câu này nói có sách mách có chứng đấy nhé.
 
Không ngờ, lông mày cô lại run lẩy bẩy, sau vài lần nâng lên hạ xuống, dáng người cô bị ánh đèn âm u chiếu lên kéo ra thật dài trên bức tường sau lưng.
 
Biên độ run rẩy của đôi mi đã biểu hiện hết mọi chuyện.
 
Kết hợp với tiêu bản bươm bướm khảm trên tường trông càng hài hòa.
 
"Làm sao?" Thẩm Đông Ngôn lùi lại hai bước, tựa vào cửa vòm, vừa vặn chắn đi con đường ra khỏi căn phòng nhỏ.
 
Anh nhìn cô chằm chằm, cười như không cười nói: "Nói ra sợ tôi truy cứu à?"
 
Cát Yên im lặng, không biết nên nói gì.
 
Có vẻ như anh mở thiên nhãn rồi.
 
Thẩm Đông Ngôn từ từ ép sát, không chừa cho cô bất kỳ cơ hội trốn tránh.
 
Dưới tình huống đã biết rõ đáp án rồi còn bắt cô nhất định phải giải thích.
 
Chẳng biết vì sao mà lúc này Cát Yên lại có thể phân tâm, chợt nhớ tới ngày ấy.
 
Ở một góc trong quán cà phê, hai người đứng dưới tán cây dưới góc tường nhìn và nghe thấy toàn bộ quá trình ngoại tình của một cặp đôi.
 
Sau đó, cô còn nói vậy là đang giúp anh, dù sao nếu là anh thì chắc cũng không muốn vào loại chuyện như vậy đúng không?
 
Kết quả, lúc đó Thẩm Đông Ngôn hơi nhếch môi, đáp lại một câu: Loại chuyện gì cơ?
 
Thấy dáng vẻ ngậm bồ hòn làm ngọt của cô anh còn không chút hoang mang bảo nói cho anh nghe thử.
 
Quay lại lúc này, hai khoảng thời gian khác nhau lại dần khớp vào nhau trong đầu Thẩm Đông Ngôn.
 
Cuối cùng, tất cả hợp thành gương mặt đỏ bừng của cô.
 
Cho dù có truy cứu thì cũng chẳng truy đến đầu cô, Cát Yên cắn môi: "Không nhớ rõ thật mà."
 
Dường như sợ anh lại hỏi tiếp, cô vội vàng lãng sang chuyện khác: "Gì nhỉ, vừa rồi tôi nghe thấy cô đang gọi chúng ta."
 
"Thế đi thôi." Thẩm Đôn Ngôn đáp.
 
Cát Yên đi mấy bước lại khựng lại, cô ngước mắt nhìn anh, do dự nói: "Nhưng mà..."

 
Anh đứng thẳng người lên, liếc nhìn cô, nói: "Nhưng gì?"
 
Cát Yên bước cũng không phải, không bước cũng không phải, cuối cùng đành nhìn ra sau lưng anh, nhắc: "Anh cản đường tôi."
 
"Thế à." Thẩm Đông Ngôn gật gù đáp, có điều vẫn không chịu tránh ra, chỉ hơi nghiêng người ý bảo cô lách qua.
 
Hai người lướt qua nhau, cái áo lông trên người cô từ từ sượt qua người anh.
 
___
 
Lúc Lâm Vân gọi Cát yên xuống tầng ăn bánh trôi, một lát sau Thẩm Đông Ngôn mới khoan thai đi xuống.
 
Chỉ qua một khoảng thời gian ngắn mà thím Chu đã chuẩn bị hết tất cả những đồ cần thiết.
 
Trong phòng bếp rộng rãi, sáng sủa, ở giữa có một cái bệ bếp dài, trên bàn chất đầy các loại nguyên liệu.
 
Cục bột bánh trôi dùng để gói nhân và đủ loại khuôn chuyên dụng.
 
Vì để trông tinh xảo hơn, Lâm Vân còn mua một cái máy chuyên in hoa văn đặc biệt lên những cái bánh trôi đã được gói kỹ.
 
Là loại kẹp in hoa văn bằng lửa, sau khi gói kỹ rồi có thể hơ trên lửa một lát, vừa nhanh vừa tiện.
 
"Yên Yên, chúng ta bắt đầu đi." Lâm Vân ra hiệu cho cô đứng sang một bên, sau khi lật đi lật lại khuôn đúc với thím Chu bà ấy mới quay sang nhìn Thẩm Đông Ngôn: "Sao con cũng xuống đây?"
 
Bà ấy hiểu quá rõ con trai mình, mười ngón tay không dính nước, một khi không muốn làm chuyện gì thì chẳng ai ép được anh, thế nên bà ấy mới không muốn anh xen vào, cứ đi chơi đâu đó là được: "Chỉ có một bộ khuôn thôi, không có thừa đâu."
 
Thẩm Đông Ngôn khẽ "Ừm", sau đó hơi nâng cằm về phía Cát Yên: "Cho cô ấy đi, con không cần."
 
Lâm Vân "Hừ" một tiếng: "Từ đầu cũng đã chẳng định đưa cho con!"
 
Bà ấy nhìn Cát Yên đang đứng một bên nhíu mày suy nghĩ gì đó: "Yên Yên, dì nói này, tuy dì gói cũng xấu lắm nhưng mấy thứ đồ ăn này cứ vo vo thành hình là được, đừng sợ gói không đẹp."
 
"Em biết rồi, cô Lâm." Cát Yên nghe vậy, cười rộ lên: "Em không để ý nhiều vậy đâu, ăn được là được ạ."
 
Thật ra cô chẳng có kỳ vọng gì đối với tay nghề của mình cả.
 
Có điều, nhìn vào những hoa văn đa dạng trước mặt chẳng hiểu sao cô lại thấy khá hứng thú.
 
Công tác chuẩn bị đã sẵn sàng, giờ đến khâu chọn hoa văn...
 
Cô đã chọn được cái rất vừa ý.
 
Lần này Lâm Vân đã chuẩn bị đủ loại hoa văn, có hoa có lá có cây, đủ mọi chủng loại, hoa văn động vật còn nhiều hơn.
 
Cô rất thích một hình mèo.
 
Màu lông của nó khá giống Đông Đông.
 
Mấy người đứng hai bên cái bệ bếp rộng rãi, mà cái hoa văn này lại ở ngay bên cạnh Lâm Vân.
 
Cô Lâm nên dùng nó...
 
Thật ra Cát Yên không nhất định phải chọn cái này.
 
Cô chỉ dùng mắt lại đó một lát rồi ngồi xuống ghế của mình.
 
Cô rũ mắt, chú ý vào mặt bàn trước mặt, đầu ngón tay khẽ khảy khảy mấy cục bột.
 
Thẩm Đông Ngôn nãy giờ đứng im một bên đột nhiên sải bước lại gần cô.
 
Anh chỉ dừng lại khoảng một giây, hơi thở mát lạnh nhanh chóng sượt qua rồi chậm rãi rời đi.
 
Cát Yên không biết anh lại định làm gì, khóe mắt chỉ liếc một cái rồi lại nhìn xuống.
 
Cô hơi híp mắt.
 
Trên cái bệ bếp trước mặt, có một cái kẹp hình mèo con.


 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận