Xương cánh bướm

Càng gần Tết thì công việc càng bận rộn.
 
Thẩm Đông Ngôn đã thực hiện lời hứa mà trước đó anh đã hứa với mẹ Thẩm rằng Tết này sẽ dành thời gian quay về Bắc Kinh một chuyến.
 
Anh lái xe vòng qua con đường dọc bờ biển rồi lại đi vào giữa lưng núi, khu rừng cây sa mộc trùng trùng điệp điệp đầy xanh thẫm.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Sau đó từ đường nhựa lái xe đi vào bên trong là sẽ thấy ngay trang viên được xây dựng sừng sững trước núi.
 
Dáng vẻ của nơi đây vẫn như mọi khi anh trở về nhà.
 
Do mẹ Thẩm cứ liên tục thúc giục, giờ đây biết anh sắp trở về nên bà ấy đã thu xếp người chờ sẵn ở bên ngoài hàng rào sắt màu đen, có chạm trổ hoa văn.
 
Hôm nay, Thẩm Đông Ngôn tự lái xe trở về, vừa lái vào bên trong cửa, thím Chu đã vui vẻ nhiệt tình đi đến chào đón anh.
 
“Ấy chà chà, cuối cùng cũng mong ngóng được cậu trở về rồi!” Thím Chu đưa anh vào trong trang viên, vừa đi vừa thở dài: “Tôi già rồi, lần trước nhìn thấy cậu trở về cũng không còn nhớ là lúc nào nữa.”
 
Bà ấy dừng lại một chút rồi quay sang nhìn anh: "Có phải là càng gần cuối năm thì càng bận không? Tại sao trông cậu có vẻ như lại gầy hơn trước nữa rồi?"
 
Thím Chu vốn có thói quen quan tâm đến người khác, người lớn tuổi đều quan tâm đến những điều này, vừa nhắc tới thì bà ấy lại nói không ngừng, ánh mắt của bà ấy trông giống như một chiếc radar, xem xét Thẩm Đông Ngôn từ trên xuống dưới.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thím Chu ra hiệu cho anh cởi áo khoác ra, bà ấy vừa thương xót cũng vừa càm ràm không ngừng: "Hôm nay cậu trở về rồi thì dù có nói gì đi chăng nữa tôi cũng phải nấu thật nhiều món ngon cho cậu, ăn không hết thì tôi không cho cậu đi đâu!"
 
“Thím Chu nói đùa gì thế?” Thẩm Đông Ngôn nhướng mày lên, hiếm khi thấy anh nhắc nhở: “Thím không cần phải phiền phức vậy đâu, cứ nấu đại một ít là được rồi.”
 
Chỉ là suốt chặng đường vào nhà Thẩm Đông Ngôn vẫn không nhìn thấy mẹ Thẩm đâu, anh đưa áo khoác cho thím Chu rồi nhìn vào trong trang viên: "Mẹ đâu rồi thím?"
 
“À à, tôi chưa kịp nói với cậu nữa.” Thím Chu cầm lấy áo khoác của anh rồi treo lên: “Hôm nay bà Thẩm vào thành phố đi dạo rồi, bà ấy nói buổi tối sẽ trở về ăn cơm với cậu.”
 
Bước chân của Thẩm Đông Ngôn bỗng khựng lại một chút, anh quay đầu nhìn lại: “Một mình bà ấy đi à?”
 
Thím Chu gật đầu không một chút nghĩ ngợi: "Đúng vậy."
 
Ngược lại Thẩm Đông Ngôn thì có hơi kinh ngạc.
 
Thường ngày mẹ Thẩm đều không thích ra khỏi nhà, rất hiếm khi bà ấy tự ra ngoài một mình.
 
Nếu như có lời mời từ một người thân thiết, mẹ Thẩm cũng sẽ hạn chế để không cần ra ngoài, bà ấy có thể ở trong trang viên trong một khoảng thời gian khá dài.
 
Nhìn thấy anh như vậy, thím Chu cười lên tiến lại gần anh: "Cậu vẫn còn chưa biết đúng không?"
 
"Bà Thẩm của chúng ta giờ rất biết cách tận hưởng cuộc sống đó."
 
Vừa nói ánh mắt của bà ấy cũng vừa lộ ra sự vui vẻ: "Bây giờ thỉnh thoảng bà ấy còn xuống bếp nấu ăn nữa. Trước đây bà ấy còn mua về rất nhiều thứ, nói cái gì mà... Cái đó gọi là gì đấy nhỉ? À đúng rồi, là để trau dồi khí chất!"

 
Vừa dứt lời thì thím Chu dẫn Thẩm Đông Ngôn lên tầng hai: “Thật ra thì cậu nên thường xuyên về thăm bà ấy nhưng mà bà Thẩm cũng chỉ là nói nhiều vậy thôi chứ bản thân bà ấy cũng sống khá tốt. Lúc bận rộn thì tập trung làm việc của mình, lúc rảnh rỗi thì tập múa, cũng khá là thoải mái. Theo tôi thấy rằng nếu như thật sự cậu mà thường xuyên trở về thì có lẽ bà ấy lại cảm thấy phiền phức rồi sẽ nghĩ cách đuổi cậu đi thôi."
 
Thẩm Đông Ngôn cứ thế mà lắng nghe rồi trả lời lại một tiếng.
 
"Cậu trở về rồi sẽ nghỉ ngơi trước đúng không? Lát nữa tôi phải đi nấu canh cho cậu, vậy giờ tôi đưa cậu lên tầng hai..."
 
Thím Chu vừa nói xong thì phát hiện ra tiếng bước chân ở đằng sau từ từ dừng lại rồi, bà ấy quay đầu lại nhìn.
 
Thì thấy Thẩm Đông Ngôn đang dừng lại ở góc rẽ cầu thang giữa tầng một và tầng hai.
 
Ánh mắt anh đang nhìn lên tường.
 
"Thím Chu."
 
"Hả?"
 
Thẩm Đông Ngôn khẽ hất cằm về phía bức tường: “Cái này treo lên từ khi nào vậy?”
 
Bà ấy nhìn theo hướng anh đang nhìn, ánh mắt của thím Chu dừng lại ở bức thư pháp được đóng khung, bà lập tức hiểu ra.
 
“À, cậu nói cái này à.” Bà ấy cũng vội vàng tiến lên vài bước: “Là bà Thẩm nhờ người ta mua đó, bà ấy nói trong nhà trống trải quá, treo thế này thì nhìn đẹp hơn.”
 
“Thế à.” Ánh mắt của Thẩm Đông Ngôn vẫn nhìn chằm chằm vào đó, rất lâu sau vẫn không nhìn qua chỗ khác.
 
Thím Chu nhìn thấy anh có vẻ thích thú, bà ấy lại giơ tay lên chỉ vào xung quanh.
 
“Ngoại trừ bức này ra, còn có những bức khác nữa đấy.” Bà ấy vừa nói vừa đi vài bước tới căn phòng khách nhỏ ở góc rẽ giữa tầng một và tầng hai rồi bà ấy ra hiệu bảo anh đi qua đó xem.
 
Căn phòng khách nhỏ cũng có diện tích khá rộng nhưng lúc này lại có rất nhiều đồ đạc được đặt vương vãi bên trong.
 
Có các bức thư pháp và tranh vẽ, còn có một vài cây xanh nhỏ được đặt dưới rèm cửa sổ hướng ra ánh sáng.
 
"À, đúng rồi, trong nhà không phải là có hai phòng làm việc sao? Ngoài phòng làm việc lớn ra thì phòng làm việc nhỏ cũng được bà Thẩm trưng dụng rồi." Thím Chu đang nói thì hình như chợt nhớ ra gì đó: “Bà Thẩm nói dù sao thì cậu cũng chỉ thỉnh thoảng sử dụng phòng đó để làm việc, cũng không thường xuyên trở về nên bà ấy chiếm lấy chỗ đó rồi."
 
Vẻ mặt của Thẩm Đông Ngôn không tỏ ra cảm xúc gì, anh chỉ nhìn chằm chằm một lúc: "Những thứ này đâu ra vậy?"
 
"Trước đây bà Thẩm có nhận dạy một học viên, hơn nữa còn là học viên nữ, là cô ấy mua giúp rồi mang đến..."
 
Nói đến đây, thím Chu đã kịp thời im miệng.
 
Tính tình của cậu chủ này, bà ấy hiểu rõ hơn bao giờ hết, anh rất bá đạo, ngạo mạn, lúc anh không nói chuyện thì trông rất lạnh lùng, bình thường chưa bao giờ nhìn thấy anh có quan hệ gì với bất kỳ người phụ nữ nào.
 
Giờ đây trong nhà cứ cách ba ngày lại có người đến, mà lại còn là phụ nữ...

 
Bây giờ mà không nói, lỡ như một ngày nào đó bị anh bắt gặp, bà ấy lo rằng anh sẽ có ý kiến về chuyện này.
 
Nghĩ đến đây, thím Chu không khỏi lo lắng: "Cậu không có vấn đề gì chứ? Thật ra cô ấy là một cô gái khá tốt, lại ít nói, cũng không gây ồn ào đâu."
 
Thẩm Đông Ngôn không nói gì, mà chỉ bước ra khỏi phòng khách nhỏ và đi về phía tầng hai: "Thím Chu nói đỡ cho người khác đến như vậy từ khi nào thế?"
 
Bà ấy nhìn thấy anh dường như cũng không có vẻ khó chịu, thím Chu mới cười lên nói: "Haizz, cậu không biết đấy chứ, trong trang viên ngoại trừ tôi ra thì không còn ai khác nữa rồi, bà Thẩm thì quen rồi không nói nhưng có cô học viên này tới, thỉnh thoảng tôi vẫn có thể trò chuyện một chút, nếu không ở đây rộng rãi quá, buổi tối có khi đi ngủ tôi vẫn cảm thấy sợ đấy.”
 
Sau khi suy nghĩ về điều đó, bà ấy liên tục xác nhận lại rồi hỏi Thẩm Đông Ngôn: "Về phía cậu không có vấn đề gì chứ?"
 
“Không sao.” Thẩm Đông Ngôn dường như cũng không quá bận tâm cho lắm.
 
Anh vẫy tay ra hiệu với thím Chu không cần đi theo nữa, sau đó anh bước lên lầu.
 
Anh tỏ ra rất dứt khoác, thẳng thắn nhưng lại khiến thím Chu ngơ ngác đứng yên tại chỗ.
 
... Chẳng lẽ từ đầu đến cuối là do bà ấy suy nghĩ quá nhiều rồi sao?
 
Haizz, cũng đúng, chỉ cần anh không bắt gặp thì đó cũng chỉ là chuyện có thể có, có thể không rồi.
 
Bà ấy lo lắng vô ích rồi.
 
---
 
Thời gian lặng lẽ trôi qua, thành phố Phần đang dần dần nóng lên thì đồng thời lại đột nhiên lạnh trở lại vào trước Tết Nguyên Tiêu.
 
Đợt gió đông buốt giá từ phía nam thổi xuống đã bao trùm lên khắp thành phố, ở những nơi có gió thổi đến đều bị đóng thành băng.
 
Nhưng điều này không làm ảnh hưởng đến sự nhiệt tình của mọi người đối với lễ hội truyền thống.
 
Hàng năm, thành phố Phần đều tổ chức Tết Nguyên Tiêu với lễ hội đèn lồng đặc sắc cùng với thành phố lân cận, còn nói về cách thức ăn mừng cụ thể thì phải tùy vào từng hộ gia đình ở từng khu vực, mỗi nhà đều có cách thức khác nhau.
 
Trong Tết, Cát Yên có một chuyến lưu diễn nên cô hầu như không có dịp nào để nghỉ ngơi, bây giờ phải đợi cho mọi người trở lại làm việc thì cô mới có được một chút thời gian rảnh rỗi.
 
Sau khi ở trong căn hộ hạng sang hai ngày, cô vẫn quyết định sẽ đến điểm danh đúng giờ.
 
Thực ra thỉnh thoảng cô cũng muốn lười biếng nhưng để động viên bản thân, Cát Yên đã đăng một dòng tâm trạng hiếm hoi lên trang cá nhân.
 
Khi Cát Yên đang thu dọn đồ đạc và chuẩn bị đến chỗ của Lâm Vân thì cô nhận được một cuộc gọi hiếm có.
 
Gần đây Lương Tiêu Tiêu có vẻ rất bận rộn với công việc, giọng nói của cô ấy có chút khàn khàn: "Yên Yên, ngày mai là Tết Nguyên Tiêu rồi, bác gái nghe nói là em không thể về nhà được nên bảo chị hôm nay đem một ít bánh trôi nước qua cho em, em có ở nhà không?"

 
“Không sao đâu chị, không cần chị tốn công đến đây đâu.” Cát Yên nghĩ đến việc cô ấy phải lái xe đến đây nên lên tiếng từ chối, hơn nữa, cô còn có việc phải làm: “Hôm nay em còn phải đến Bắc Kinh một chuyến.”
 
Lương Tiêu Tiêu thắc mắc: "Em đến đó làm gì vậy?"
 
“Thì tập múa đó.” Cát Yên mỉm cười.
 
Một lát sau, không biết cô chợt nghĩ đến chuyện gì, cô lại nói: "Nghe như mũi của chị bị nghẹt rồi đó, hình như là triệu chứng bị cảm rồi, chị có muốn lấy một vài viên ngậm trị viêm họng ngậm đỡ không?"
 
“Được rồi, chỉ có em là biết quan tâm đến chị thôi, lát nữa chị sẽ bảo thư ký tìm.” Ở đầu dây bên kia điện thoại Lương Tiêu Tiêu lại hỏi cô: “Vậy ngày mai em tính sao? Trải qua Tết Nguyên Tiêu một mình à? "
 
Cho dù là cái Tết trước đó, Cát Yên cũng không được ăn mừng gì mấy, giờ trước mắt cô chỉ trả lời qua loa rằng: "Đến lúc đó em sẽ đặt bánh trôi nước giao tới rồi ăn là được rồi."
 
"Được, vậy em chú ý giữ gìn sức khỏe nhé, chị còn có việc phải làm, cúp điện thoại trước đây."
 
"Dạ... Chị bận đi."
 
Cát Yên cất điện thoại vào, trước khi ra ngoài, cô kiểm tra lại xem còn thiếu thứ gì không rồi xách túi lên, đi thẳng đến Bắc Kinh.
 
Lúc Cát Yên sắp đến trang viên, cô đi ngang qua những con đường được treo đầy đèn lồng, cuối cùng cô cũng đã cảm nhận được bầu không khí trước lễ hội rồi.
 
Trời vẫn còn tối nhưng dọc theo triền núi nhìn xuống, thành phố xa xa như những con đom đóm ẩn hiện trong núi rừng, điểm xuyết như những vì sao.
 
Đèn lồng đi đến đâu cũng rực rỡ một sắc cam.
 
Nó giống như một bữa tiệc hiếm hoi của con người vậy.
 
Cứ ngắm nhìn thế này thôi mà không ngờ cũng khiến người ta trở nên say đắm, cho đến khi phần rìa của thành phố dần khuất đi trong tầm mắt, ánh mắt của cô mới quay lại nhìn vào lưng núi.
 
So với thành phố, nơi đây có vẻ vắng vẻ và yên tĩnh hơn nhưng hai bên đường nhựa vẫn treo đầy những chiếc đèn lồng với đủ các hình dáng khác nhau.
 
Cô đi một mạch đến phía bên ngoài trang viên, Cát Yên ngẩng đầu lên nhìn thấy khung cảnh trước mắt khác hẳn với lúc trước... Cô thực sự rất kinh ngạc.
 
Có lẽ Lâm Vân thấy rằng sắp đến Tết Nguyên Tiêu rồi nên bà ấy đã trang trí lại trang viên.
 
Chỉ là trước đó Tết, vì bận rộn nên cô không có thời gian đến đây, không biết lúc đó ở đây có trang trí gì không.
 
Giờ đây, bên trong và cả bên ngoài trang viên đều treo đầy đèn lồng, bầu không khí ở nơi đây bỗng trở nên đầy hân hoan.
 
Nhìn thấy Cát Yên đến, Lâm Vân đã quá quen thuộc với cô rồi.
 
Cát Yên cất túi xách đi rồi cởi áo khoác ra, sau đó lại cầm lấy ly hồng trà mà thím Chu nhiệt tình đưa cho, nghe thấy Lâm Vân ngỏ lời mời: "Yên Yên, lát nữa sau khi tập múa xong, dì sẽ dẫn cháu đi một vòng trang viên tham quan nhé? Vì ngày mai là Tết Nguyên Tiêu rồi, dì đã bỏ ra rất nhiều công sức để trang trí đó!"
 
Thực ra cô cũng không có ý kiến gì, chỉ là hôm nay cô đến muộn hơn so với thường ngày một chút nên cô còn đang suy nghĩ có nên đồng ý hay không.
 
Lâm Vân ngồi ở một đầu trên ghế sofa, nhìn thấy học viên của mình như vậy, bà ấy tự cười lên: "Tham quan một chút cũng không sao mà? Cháu xem ngày mai là Tết Nguyên Tiêu rồi, dì lại phải trải qua Tết này với thím Chu rồi, thật buồn làm sao."
 
Nghe những gì Lâm Vân nói, Cát Yên đột nhiên nghĩ đến đứa con trai không thường xuyên về nhà của bà ấy.
 
Sau đó cô lại im lặng một lúc rồi trả lời: "Vậy... Cũng được ạ."
 

Cô vừa đồng ý thì Lâm Vân ngay lập tức đề nghị: "Thật ra, cháu có thể ở lại đây, cùng làm bánh trôi nước với dì và thím Chu, ha ha, dì đã chuẩn bị sẵn hết tất cả nguyên liệu rồi."
 
Lúc này thì Cát Yên thực sự không biết nên trả lời như thế nào nữa, đồng ý cũng không được, không đồng ý cũng không xong.
 
Cô còn đang ngồi đó cau mày suy nghĩ thì Lâm Vân vừa cười vừa đứng lên từ ghế sofa: "Được rồi, được rồi, dì chỉ nói vậy thôi, cháu cứ suy nghĩ đi nhé."
 
Vừa nói Lâm Vân vừa nháy mắt với cô: "Đợi tý nữa tập múa xong, cháu trả lời dì vẫn chưa muộn mà."
 
Lần này thì Cát Yên đã mỉm cười khi nghe bà ấy nói, sau đó thì cô đi lên tầng ba.
 
Bài tập múa hôm nay đã tăng cường độ lên rất nhiều và có thêm một số tư thế cực kỳ khó.
 
Cát Yên nhắm mắt lại rồi lại mở ra, hàng mi dài của cô giữ nguyên, thỉnh thoảng cô lại thở ra một tiếng nhưng phần lớn thời gian thì cô đều im lặng chịu đựng.
 
Cho đến khi kết thúc cô mới đi xuống lầu một, mặt cô đỏ bừng lên.
 
Lúc này Lâm Vân và thím Chu vẫn đang ở trong bếp, không biết đang lấy thứ gì, cô thì đi ra phòng khách, đang định lấy điện thoại của mình thì nghe thấy tiếng xe ô tô chạy ở bên ngoài vườn hoa truyền đến.
 
Trong lúc đó, còn có ánh đèn pha của chiếc xe lướt qua.
 
Cô ở khá gần đó cho nên trong một khoảnh khắc, cô đều nghe thấy hết tất cả những âm thanh đó.
 
Tiếng mở cửa xe, đóng cửa xe, ngay sau đó là tiếng bước chân đang tiến lại gần, nghe tiếng thì có lẽ là đang đi về phía này.
 
Đến lúc này, trong lòng Cát Yên mới có thắc mắc.
 
Đây cũng thật là một điều kỳ lạ.
 
Mọi khi cô đến đây tập múa, ngoài Lâm Vân và thím Chu ra, cô chưa từng gặp qua người nào khác, thậm chí thỉnh thoảng bắt gặp có người đến thì cũng đều là nhân viên dọn dẹp và người làm vườn định kỳ đến đây để quét dọn.
 
Nhưng người này lái xe đến trang viên không nói mà lại còn dừng xe thẳng trong vườn hoa mà không gặp phải bất kỳ trở ngại nào.
 
Cũng đã muộn như vậy rồi còn có ai đến thăm vậy nhỉ?
 
Có thể là khách của trang viên.
 
Cát Yên vừa định quay đầu lại báo cho Lâm Vân thì lúc này tay nắm cửa đã bị nắm lại và mở ra một khe hở nhỏ.
 
Cơn gió lạnh từ từ lùa vào bên trong, làn da cô cảm nhận được hơi lạnh nên cũng từ từ co vai lại.
 
Khi người đó đẩy cửa ra hoàn toàn, chiếc đèn trên tường ngoài cửa tỏa ra những tia sáng rực rỡ.
 
Trong ánh sáng mờ ảo, phản chiếu ra một khuôn mặt tuấn tú.
 
Vốn chỉ có tiếng gió thổi nhưng dường như cơn gió đã nói lên tất cả.
 
... Sao lại là anh.
 
Nhìn thấy gương mặt quen thuộc và cũng có thể gọi là quen biết của người đứng trước mặt, Cát Yên ngẩn người ra, đứng yên tại chỗ.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận