Vương Phi Trắng Nõn


Miên Miên lập tức vỗ bàn, hưng phấn mà thét to,“Tiểu nhị, đem thức ăn cùng rượu ngon nhất lên đây cho ta”
Tiêu Trì vẻ mặt đầy hắc tuyến, nhất thời không nói nên lời…
Trong lúc chờ đồ ăn, một đám người kéo lên khiến mọi người chú ý.
Dẫn đầu là một “Nữ tử”, một thân y phục màu đỏ, quần áo của nàng thực đặc biệt, không giống như những nữ tử khác, mỗi khi giơ tay nhấc chân giống như gió phất dương liễu, thướt tha, diễm lệ, dung mạo tuyệt diễm, tuyệt đối có khí chất của yêu tinh.
Tất cả mọi người đều ngây người nhìn nữ tử kia, không ít nam nhân chảy cả nước miếng.
Miên Miên cũng nhìn nàng không chớp mắt, nữ nhân này quả thật đúng là mỹ nhân khiến người ta có cảm giác kinh tâm động phách, đẹp làm cho người ta phải ghen tị.
Quay sang nhìn Tiêu Trì, hắn tựa hồ chưa từng có phản ứng, chính là chỉ nhìn thoáng qua rồi lại tiếp tục nhìn ra bên ngoài cửa sổ, Loại tuyệt sắc này hắn cư nhiên không thèm để vào trong mắt [tác giả: Nguyễn Miên Miên ngươi không cần nghĩ Tiêu Trì đáng khinh như vậy chứ ] (câu nầy ko phải của Nguyệt nha =.=)
Nữ tử kia một mình ngồi xuống bàn bên cạnh gần Miên Miên, còn những người kia lại ngồi ở chỗ khác.

Được rồi, nữ nhân dù có xinh đẹp cũng không liên quan đến chúng ta, nhìn đồ ăn, vẫn là ăn quan trọng hơn.
Gian nhà trọ này nhìn cũng không tệ lắm, tuy rằng không thể sang trọng hơn hoàng cung nhưng đồ ăn cũng không kém trong cung.
Miên Miên ăn thực hưng phấn, Tiêu Trì ăn thực tao nhã.
Hai người còn uống mấy ly rượu, Miên Miên càng uống càng hưng phấn nếu không phải bị Tiêu Trì ngăn lại, phỏng chừng nàng sẽ say rượu.
“Tiêu Trì…… ăn cơm xong rồi, chúng ta có nên đi nơi khác hay không?”
“Đi nơi nào?” Tiêu trì đầu đầy hắc tuyến, nha đầu kia mánh khóe nhiều lắm. Hơn nữa lại không có một ý tưởng bình thường nào.
“Hắc hắc…… theo phong cách của ngươi, ngươi trước kia xuất cung có phải là thường xuyên đến thanh lâu…? Thế nào, cô nương nhà ai xinh đẹp nhất, mang ta đi xem được không?”
“Hạ Lan Miên Miên!” Tiêu Trì bị tức chết rồi, vì sao nàng mỗi lần đều nghĩ hắn là kẻ háo sắc đáng khinh, thanh lâu? Nơi đó toàn là những nữ tử thấp kém, hắn mà có thể đi đến đó sao? chẳng phải đang sỉ nhục hắn.

“Được rồi…… Ta đang nói giỡn, ta thực sự rất muốn đi xem, ngươi dẫn ta đi được không?”
“Ngươi là một nữ hài tử đi chỗ đó làm cái gì? Không được!” Tiêu Trì nhíu mày, nha đầu kia thật không có chừng mực, loại yêu cầu vô lý này hắn tuyệt đối sẽ không đáp ứng.
“Ngươi thật sự không đáp ứng?”
“Ngay cả trong suy nghĩ cũng không!”
“Tiêu Trì…… Ngươi đừng có hối hận!”
“Nha đầu, ngươi lại muốn làm gì?” Tiêu Trì vừa nghe thấy những lời này lập tức cảnh giác,
Chỉ thấy Miên Miên đột nhiên đứng lại, bước gần đến bên cạnh Tiêu Trì, đột nhiên bắt lấy ống tay áo của hắn, “Cha…… Con biết sai rồi, con không dám nữa …… Oa Oa…… Xin người đừng có đuổi con đi mà……”
“Nha đầu, ngươi điên rồi!” Tiêu Trì mở to hai mắt nhìn.
“Ngươi vẫn không đáp ứng đúng không?” Miên Miên nhỏ giọng hỏi, “được, không đáp ứng ta liền tiếp tục khóc.”
“Cha……” Nàng khóc kinh thiên địa, quỷ thần khiếp, tê tâm liệt phế kêu cha, tất cả mọi người ở đây đều nhìn về phía bên này, bắt đầu nghị luận.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận