Vương Phi Trắng Nõn


Miên Miên kích động liền chạy vọt qua đó.
Tự do, ta đến đây.
Tiêu Trì đứng ở dưới tàng cây, chờ nàng tới gần thì mới nhận ra nàng đến.
Bộ trang phục này, quả nhiên đủ đơn giản
“Chúng ta đi thôi……” Miên Miên hưng phấn nháy mắt với hắn.
“Ngươi xác định ngươi đã vượt qua mọi cửa ải, không có người phát hiện?” Tiêu Trì vẫn có chút lo lắng, nha đầu kia thật sự quá liều lĩnh.
“Yên tâm đi, đều đối phó được, chỉ cần ngày mai ta thức dậy như bình thường là được.”

Nàng không thể chờ được nữa, nàng muốn đi xem thế giới phía bên ngoài hoàng cung hiện giờ thế nào? Dù có bị người khác phát hiện, nàng cũng sẽ không chùn bước, đi ra ngoài chơi đã rồi tính sau, có chuyện gì cũng chờ chơi xong rồi về cùng nhau giải quyết.
Tiêu Trì đưa Miên Miên lên xe ngựa đã chuẩn bị từ trước, rồi cùng nàng theo cửa bắc hoàng cung đi ra ngoài, hết thảy đều thuận lợi.
Ra ngoài cửa cung, Tiêu Trì liền đề nghị,“Ngươi tính sẽ mặc y phục cung nữ suốt một ngày sao?”
Miên Miên nhìn mình, cười hì hì nói:“Đương nhiên không phải, đợi mua một bộ nam trang liền trở thành gã sai vặt của ngươi, hắc hăc…”
Xe ngựa chạy đến ngã tư đường, Miên Miên liền cảm giác được tiếng người ồn ào xung quanh, náo nhiệt vô cùng, nhịn không được vén màn xe lên, trên đường là một cảnh tượng phồn hoa, náo nhiệt, đám người từ các nơi vây quanh các quầy hàng to, nhỏ cùng với tiếng hô to của những người bán hàng rong, ở ngã tư đường thoạt nhìn vô cùng có sức sống.
Miên Miên cảm thấy chính mình đã lâu không nhìn thấy những cảnh tượng tốt đẹp như vậy, nên không khỏi nở nụ cười, nói tường cao chốn thâm cung ngăn cản tự do của nàng nhưng không thể ngăn cản sự khát khao của nàng đối với thế giới tốt đẹp bên ngoài.
Tìm một cửa hàng thay đổi nam trang, bởi vì mang vóc dáng của một cô nương mười bốn tuổi nên Miên Miên thay nam trang xong liền giống như một tiểu thư đồng đi theo sau Tiêu Trì.

Tiêu Trì hôm nay vẫn như trước mặc trường bào màu tím, đi trên đường không biết đã hấp dẫn bao nhiêu ánh mắt của nữ tử, Miên Miên đi ở phía sau hắn cũng nhân tiện nhận được những ánh mắt của mọi người, nàng nhịn không được kéo kéo ống tay áo của Tiêu Trì, “Ngươi xem, ánh mắt các nàng nhìn ngươi giống như hận không thể đem ngươi ăn luôn!”
Tiêu Trì cười mà không nói, trong lòng lại đang nói thầm,“Các nàng muốn đem ta ăn luôn, đối với ngươi cũng muốn đem ngươi ăn luôn!”.
“Có nhà trọ” Miên Miên dừng bước, chỉ vào một bảng hiệu nói nhỏ,“Tên nhà trọ thật kì quái, hắc hắc, Tiêu Trì ngươi nhất định là đang đói bụng, sao không thử đi vào xem?” Miên Miên ôm bụng cười hớn hở nói, rõ ràng là chính nàng mới đang đói bụng.
Vì thế, hai người liền vào nhà trọ, lúc này đang là giữa trưa trong nhà trọ đã kín hết chỗ, hai người đi lên lầu hai chọn chỗ ngồi bên cạnh cửa sổ.
Vừa ngồi xuống Miên Miên liền đưa hai tay chống cằm, ánh mắt chớp chớp nhìn hắn.
“Nha đầu, ngươi lại suy nghĩ cái gì kì quái nữa……?”
“Tiêu Trì…… cơm hôm nay là ngươi mời sao?”
“Đúng vậy”
Miên Miên lập tức vỗ bàn, hưng phấn mà thét to,“Tiểu nhị, đem thức ăn cùng rượu ngon nhất lên đây cho ta”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận