Vương Phi Trắng Nõn


“Cha…” Nàng khóc kinh thiên động địa, quỷ khiếp thần sầu, kêu cha tới tê tâm liệt phế, mọi người ở đây đều nhìn về phía này, bắt đầu bàn luận.
“Oa Oa…cha…con biết sai rồi…Về sau nếu cha tiếp tục đi thanh lâu…con sẽ không nói cho nương biết…Cầu xin cha đừng đuổi con đi…Con biết sai rồi…Oa Oa”
“Người này thoạt nhìn phong lưu văn nhã, nguyên lai là mặt người dạ thú a, còn đi thanh lâu nữa!” Người qua đường giáp chỉ trích nói.
“Đúng vậy…Còn trẻ tuổi mà đã có đứa trẻ lớn thế kia, thực là nhìn không ra!” Người qua đường ất cũng hùa theo.
Tiêu Trì vẻ mặt đầy hắc tuyến, trừng mắt nhìn Miên Miên: “Nha đầu ngươi gây náo loạn đủ chưa?”
“Chưa, ta phải làm loạn tới khi ngươi đáp ứng ta mới thôi.” Miên Miên nói xong, oa một tiếng khóc lớn hơn nữa, thuận tiện lau luôn nước mũi lên ống tay áo Tiêu Trì, “Phụ thân…Con thật sự không dám, phụ thân về nhà đừng đánh con a…”

“Trời ạ… Hắn còn đánh người!”
“Này ta nói vị huynh đài này, tốt xấu gì đó cũng là đứa con bé nhỏ của ngươi, đi thanh lâu vốn chính là lỗi của ngươi, ngươi sao có thể đánh nó chứ, thái độ của người làm cha như ngươi thật là tệ…” Âm thanh quá phẫn nộ của một người nào đó, hắn đi ra chỉ vào Tiêu Trì giáo huấn một chút.
“Các ngươi biết cái gì, đứa nhỏ này nên bị đánh.”
Tiêu Trì bị Miên Miên làm bực bội mặt đỏ lên, căm giận nhìn chằm chằm nàng, “Nha đầu, nếu ngươi không nghe lời, cẩn thận ta thật sự sẽ đánh ngươi đó.”
“Đừng đánh ta…đừng đánh ta…” Tiếng nói của Tiêu Trì vừa dứt, Miên Miên liền lập tức nhảy dựng lên, kêu thật lớn, sau đó nhìn một vòng quanh bốn phía, cuối cùng xác định mục tiêu là một nữ nhân đẹp đến kinh diễm đang đi tới.
“Tỷ tỷ,… ngươi cứu ta đi…tỷ tỷ …cha ta hắn tối ngày chỉ nghe lời nói của mĩ nhân, tỷ tỷ ngươi đẹp như vậy…Giúp ta khuyên nhủ cha, làm cho hắn không đánh ta, hắn nhất định sẽ nghe.”

Nước mắt, nước mũi, tiếng khóc khàn khàn, còn có biểu tình uỷ khuất sợ hãi, đều được biểu hiện vô cùng nhuần nhuyễn, Miên Miên sống chết lôi kéo quần áo của nàng kia, vừa khóc vừa hô.
Trên người nàng có một loại mùi nhàn nhạt, như mùi hương của cây thông, thực đặc biệt.
Cây thông, đây không phải là mùi mà nữ tử hay chọn, sao nàng ta lại chọn mùi này?
Không nghĩ nhiều làm gì, mặc kệ nàng chọn cái gì, trước khóc quan trọng hơn, nhất định phải chơi đểu đến khi Tiêu Trì đáp ứng mới thôi.
Chính là, nàng khóc lâu như vậy, người này vẫn không có chút phản ứng nào.
Miên Miên vừa ngẩng đầu nhìn, hôn mê, nàng ta cư nhiên ngồi ở chỗ kia bưng một ly rượu chậm rãi nhấm nháp, đối với nàng đang đứng bên cạnh, một chút phản ứng cũng không có, giống như nàng không tồn tại.
Bộ dạng xinh đẹp như vậy, mà lại máu lạnh như thế, “Tỷ tỷ…” Miên Miên không cam lòng gọi một tiếng, đôi mắt – trông mong nhìn nàng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận