Sau tiếng “Cạch” cánh cửa thủy tinh mở ra.
Hoắc Dận?
Chính là tên của cậu nhóc đó?
Mặc Bảo đứng chết lặng.
Xem ra cậu thật sự đoán không sai, Hoắc Dận chính là con trai của kẻ xấu kia.
Mà cậu, cũng bởi vì có khuôn mặt giống Hoắc Dận như đúc, cho nên cánh cửa mới hiểu lầm cậu là Hoắc Dận.
Cho nên, kẻ xấu kia là ba cậu sao?
Mặc Bảo nghĩ tới đây thì trong lòng có chút tức giận, cậu hoàn toàn không muốn mình có một người ba ác ma như thế.
Xuyên qua của kính đi vào, lúc này cậu mới phát hiện bên trong căn bản cũng không phải văn phòng tổng giám đốc, mà là nơi nghỉ ngơi được trang hoàng đặc biệt xa hoa, cao cấp.
Có TV, ghế sofa, giường...!và tất cả những thứ đó trông giống như một căn phòng đầy đủ tiện nghi.
Xem ra, đây có thể là nơi để hắn nghỉ ngơi.
Bằng không, sẽ không lắp đặt một lớp cửa kính ở bên ngoài, hơn nữa còn cần bảo mật bằng nhận dạng khuôn mặt mới có thể đi vào.
Sau một hồi thăm dò căn phòng này Mặc Bảo quyết định đi ra ngoài, tiếp tục đi tìm tên kẻ xấu kia.
Thế nhưng, đúng lúc này bên ngoài truyền đến tiếng mở của cánh cửa kính: "Quét mặt thành công, Hoắc Tư Tước, có thể mở cửa!"
Mặc Bảo: "......”
Trời ạ, tên kẻ xấu đó sao lại tới đây giờ này, làm sao bây giờ?
Mặc Bảo luống cuống, nhanh chóng chạy trở lại phòng tìm kiếm chỗ trốn, sau đó vì quá khẩn trương mà cậu trốn vào tủ quần áo trong phòng ngủ.
Mặc Bảo mặc dù là tới tìm hắn, nhưng không nghĩ tới việc bị hắn phát hiện.
Cậu tới đây để thăm dò về tình hình địch, nếu được sẽ khiến cho tên xấu này không bắt nạt mẹ nữa.
Mặc Bảo nín thở núp trong trong tủ.
Tuy nhiên, cậu không ngờ tên xấu xa này lại không chịu rời đi mà lại đi thẳng vào tủ quần áo.
“Cái quái gì vậy? Cái này cũng gọi là thuốc sao? Đắng quá, còn khó ngửi như vậy!”
“Chột - -”
Hoắc Tư Tước vừa nhớ tới việc vừa rồi ở trong phòng làm việc bị ép uống hết một chung thuốc Đông y, vừa đưa tay mở cửa tủ quần áo ra!
“!!!!”
Vài giây sau, hai người một lớn một nhỏ, đứng ở cửa tủ quần áo này, hắn trừng mắt nhìn cậu, cậu trừng mắt nhìn hắn.
Thôi xong, bị phát hiện rồi!
Mặc Bảo trốn trong tủ quần áo, khuôn mặt nhỏ trắng bệch.
Tuy nhiên, điều làm cho cậu bé cảm thấy kỳ quái chính là lúc hắn mở tủ quần áo phát hiện ra Mặc Bảo thì vô cùng bình tĩnh không có chút ngạc nhiên nào.
“Hoắc Dận, sao con lại chạy tới đây? Không phải lúc nãy con còn ở trong phòng làm việc sao?”
“……”
Hoắc Dận?
Thằng nhóc khó gần đó cũng tới à?
Trong nháy mắt, đứa nhỏ thông minh tuyệt đỉnh này liền hiểu được chuyện gì xảy ra.
Ngay lập tức, cậu bé ngồi lại trong lòng tủ: "Dạ vâng ba, con vừa mới lên.”
Hoắc Tư Tước sửng sốt!
Tên nhóc này cười với hắn? Hắn có phải nhìn lầm hay không?
Còn nữa, cậu bé vừa mới lên? Vậy tại sao hắn không thấy? Hắn cũng vừa mới đi lên, chẳng lẽ...!là lúc hắn gọi điện thoại, cậu đã lẻn lên?
Sự dò hỏi trong mắt Hoắc Tư Tước càng trở nên mạnh mẽ hơn.
Nhưng mà, có phải là do hắn cẩn thận suy nghĩ nhiều không.
Lúc này di động lại vang lên cắt ngang mạch suy nghĩ của hắn.
“Con đã lên đây rồi cứ ở yên đó.
Người phụ nữ kia......!dì bác sĩ kia đã đi rồi, con đừng chạy lung tung khắp nơi, chờ ba xong việc ba sẽ đưa con về nhà.”
“Hả?”
Mặc Bảo chớp chớp đôi mắt nhỏ như hồ ly.
Dì bác sĩ?
Không phải là mẹ sao? Sao mẹ lại tới đây? Hơn nữa còn đi cùng cậu nhóc kia tới.
Trong cái đầu nhỏ của Mặc Bảo, lần này đã không hiểu chuyện gì đang diễn ra.
Nhưng cái đầu cậu bé rất thông minh nên khi nghe ba bảo cậu ở trên này cậu liền ngoan ngoãn gật đầu.
“Vâng, con sẽ không đi lung tung, ba đi làm việc đi.”
Hoắc Tư Tước: "......”
Lại bị nụ cười sáng lạn trên mặt nhỏ này làm cho hắn trong chớp mắt đầy sửng sốt.
Xem ra, nhất định là người phụ nữ đáng chết kia ảnh hưởng đến Hoắc Dận, không thể để cho cô ta ở cùng con trai nữa, nhìn xem cô ta đã đem con trai hắn thành cái dạng gì rồi?
Vẻ mặt Hoắc Tư Tước trầm xuống.
Mặc Bảo nhìn thấy hắn rời đi, vội vàng cũng từ trong phòng chạy ra, chui qua bằng đường cửa kính.
Cậu phải nhanh chóng rời khỏi nơi này, hiện tại Hoắc Dận cũng đã tới, nếu bị phát hiện có hai cậu nhóc giống nhau như đúc ở chỗ này thì mọi chuyện sẽ trở nên rắc rối.
Lần này cậu đành phải đi thang máy xuống, đang chuẩn bị từ trong cao ốc này lẻn ra ngoài trở về nhà trẻ thì nhìn thấy một chiếc taxi đỗ trước cổng tòa nhà, có một cô bé có khuôn mặt giống mình đang lôi một cậu bé cũng có khuôn mặt giống mình lên xe! !
Nhược Nhược?!!
Bà Lan?!!
Trời ơi, bọn họ đến đây khi nào? Bọn họ còn đang túm Hoắc Dận lên xe?!
Mặc Bảo cảm thấy mình sắp điên rồi, vội vàng lao ra ngoài, cậu muốn ngăn cản hai con tôm đang phát điên kia lại.
Nhưng lúc này ở sau lưng cậu có một âm thanh vang lên.”
“Cậu chủ? Sao cậu lại chạy xuống đây? Không phải tổng giám đốc bảo cậu ở trong phòng nghỉ trên lầu sao? Sao cậu lại ở đây một mình? Nơi này rất nguy hiểm, đi, chú Lâm dẫn cậu về.”
Thật trùng hợp, người này lại chính là trợ lý đặc biệt của tổng giám đốc Tiểu Lâm!
Vì vậy, Mặc Bảo chỉ có thể bất lực nhìn em gái tinh ranh của mình, còn có cả bà Lan hồ đồ đang cố đưa Hoắc Dận vào trong xe.
Mà bản thân Mặc bảo cũng bị cưỡng ép lần nữa trở về tầng cao nhất.
Coi bộ trò đùa này, lớn rồi!!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...