Vợ Trước Đừng Kiêu Ngạo


“Dận Dận? Thì ra con đã dậy rồi, vậy sao con không xuống ăn sáng? Con không đói bụng sao? Còn nữa, sao con không mặc áo khoác vào?”
“……”
Không ai thèm để ý đến cô, cậu vừa bước đến đã xoay người rời đi.

Hoắc Dận rốt cuộc muốn làm gì đây? Chỉ mới sáng sớm mà!
Ôn Hủ Hủ thấy vậy cũng đành rảo bước theo ngay sau lưng cậu.

Sau đó hai mẹ con cùng nhau đi đến một vườn hoa rộng lớn.

Lúc này cậu nhanh chóng chạy ra ngoài khu đồ chơ dành cho thiếu nhi và chơi ở đó.

Chậc, đúng là thế giới của kẻ có tiền!
Ôn Hủ Hủ đem bữa sáng đặt trên một cái bàn đá trong vườn hoa, sau đó cũng cùng tới khu vui chơi với con trai.

“Dận Dận, chúng ta ăn sáng trước rồi chơi sau được không? Nếu không con sẽ đói đó.”
“Không ăn!”
Hoắc Dận cuối cùng cũng không mấy mấy kiên nhẫnmở miệng trả lời cô.

Ôn Hủ Hủ cảm giác có chút hụt hẫng ở trong lòng.


Đứa con này xem rất khó dỗ dành, cậu bé không giống với em trai ngoan ngoãn, tự lập ăn cơm không phải đợi ai nhắc nhỡ của cậu.

Ôn Hủ Hủ ngồi xổm bên cạnh cậu bé suy nghĩ một chút.

Bỗng nhiên, cô liền nghĩ tới một điều: "Dận Dận, dì đoán con nhất định là muốn gặp ba? Chỉ cần con ăn xong bữa sáng, dì hứa sẽ đưa con đi tìm ba.”
“Có thật không?”
Ngay lập tức, cậu bé liền ngẩn đầu nhìn cô.

Đúng vậy, những đứa trẻ mắc chứng tự kỷ thường sẽ biểu hiện là như vậy.

Sẽ thu mình và thờ ơ với thế giới xung quang, quái gở lạnh lùng, không chịu giao tiếp và hòa đồng với người khác.

Thế nhưng ở trong trái tim thường thường sẽ có một người rất quan trọng muốn ỷ vào.

Nghĩ tới đây, Ôn Hủ Hủ đột nhiên có chút ghen tị với tên đàn ông chó kia.

Cứ chờ đi rồi sẽ có một ngày nào đó, cô cũng sẽ biến thành người mà Hoắc Dận muốn ỷ vào, người mà cậu xem là quan trọng!
Cuối cùng Hoắc Dận cũng đã ăn hết bữa sáng mà Ôn Hủ Hủ tự tay làm, lúc dì Trần đi lên thu dọn thì vô cùng kinh ngạc.

“Cậu chủ, cái này......!Đều là cậu ăn hết sao?”
“Đúng vậy, đều là cậu bé ăn, làm sao vậy? Có gì không đúng sao?”
Ôn Hủ Hủ nghe nói như thế cảm thấy vô cùng kỳ quái, đây là lượng đồ ăn của một đứa bé sao cô ta lại phản ứng lớn như vậy? Chẳng lẽ đứa nhỏ này trước kia còn không ăn được nhiều như vậy?
Ôn Hủ Hủ cũng không biết, trước kia Hoắc Dận không bao giờ có thể ăn nhiều như thế này.

Trừ khi là những món ba cậu làm cho cậu, cậu mới chịu ăn hết.

Dì Trần giận dữ đùng đùng bưng bát đi xuống.

Cô ta vừa đi, vừa lấy di động ra gọi điện thoại cho Cố Hạ: "Cô Cố, cô có biết người phụ nữ này lợi hại cỡ nào không? Hôm nay cậu chủ nhỏ lại ăn hết đồ cô ta nấu rồi.”
“Vậy sao?”
Lúc này Cố Hạ đang cắt tỉa cành cây, nghe được lời dì Trần nói xong thì ‘rắc’ một tiếng, cô ta cắt gãy cành cây kia.

"Đúng vậy, tôi đã nói dối với ông chủ là sủi cảo hôm qua ông chủ làm vẫn còn, vốn đợi sau khi ông chủ đi tôi sẽ cố tình tùy tiện nấu một ít đồ ăn cho cậu chủ, tôi chắc chắn đồ tôi nấu cậu chủ sẽ không ăn, nhân cơ hội này tôi gọi cô đến làm cho cậu chủ.


Nhưng không ngờ cô bác sĩ đáng ghét đó, cô ta lại đến đây..."
Người giúp việc này nói trong điện thoại rất nhiều, giống như kiểu hận không thể lập tức đuổi Ôn Hủ Hủ ra khỏi nhà.

Cố Hạ vừa nghe điện thoại vừa cầm cây kéo trong tay cắt từng cành cây, cây kéo sắc bén không bao lâu đã cắt chậu cây bonsai trụi lũi thành một cây trụ trọc.

“Cô Cố?”
“Biết rồi, không sao, có thể cho cậu chủ ăn là được rồi, tất cả đều vì sức khỏe của cậu chủ là trên hết.”
Cô ta buông kéo xuống giả vờ dịu dàng trấn an người giúp việc qua điện thoại.

Dì Trần nghe được những lời ấm áp giả tạo này nhất thời cảm động khóe mắt đều đỏ lên: "Cô Cố, cô thật sự quá lương thiện, đã đến mức này rồi cô còn rộng lượng như vậy.

Nhưng không sao, chúng ta có rất nhiều cơ hội, cô yên tâm đi tôi sẽ tìm cơ hội cho cô.”
Người giúp việc lại hứa với Cố Hạ, sau đó mới cúp điện thoại.

Nancy, phải không, tôi sẽ không để cô nhảy nhót ở đây lâu đâu!
——
Vì Hoắc Dận đã ăn xong bữa sáng, Ôn Hủ Hủ cũng thực hiện lời hứa của mình, định dẫn cậu bé đến Hoắc thị tìm Hoắc Tư Tước.

Dù sao, cô cũng phải qua đưa thuốc cho hắn.

Nhưng cô không biết rằng, ngay giữa trưa một đứa con trai khác của cô cũng đang đi đến nơi đó.

“Anh, anh phải cẩn thận một chút, nếu gặp phải kẻ xấu đó, nhất định cũng phải thay Nhược Nhược dạy cho kẻ xấu một bài học, không cho kẻ xấu bắt nạt mẹ nữa.”

Trong nhà trẻ, khi Mặc Bảo chuẩn bị rời đi Nhược Nhược tức giận dặn dò bên tai cậu.

Mặc Bảo vỗ vỗ bộ ngực nhỏ của mình rất sảng khoái đồng ý với em gái.

Hơn hai mươi phút sau, tòa nhà Hoắc Thị ở trung tâm thành phố.

Vì sợ bị phát hiện nên Mặc Bảo mặc một chiếc áo len chiến binh bọc thép màu xanh lam và chiếc áo vest denim màu đen xám.

Cậu cố tình không đi qua cổng chính mà chọn đi vòng qua bãi đậu xe ngầm, rồi mới vào thang máy.

Xem ra đứa nhỏ này thật sự rất thông minh.

Nhưng, khi cậu đi thang máy đến tầng mà cậu đã dùng máy tính hack trước đó, thì phát hiện phía trước là một cánh cửa thủy tinh bị khóa, đã thử mọi cách nhưng cậu không thể nào vào được.

"Không phải chứ, nơi này là phòng của tổng giám đốc, tại sao lại có cửa bị khóa? Chẳng lẽ mình lại nhìn nhầm?”
Mặc Bảo có chút buồn bực, đứng đó quan sát hồi lâu, thấy không có kết quả gì, cậu chuẩn bị rời đi xem xem các tầng khác có thu hoạch gì không.

Nhưng vừa lúc đó, trên cửa kính đột nhiên vang lên một giọng robot nữ: "Quét mặt thành công, Hoắc Dận, có thể mở cửa!".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận