Vợ Trước Đừng Kiêu Ngạo


“Hoắc Dận, con nói mau? Ba hỏi con, vì sao con không chịu ở yên trên lầu? Lúc ba đi xuống đã dặn dò con như thế nào? Con từ bao giờ đã trở nên không nghe lời như vậy?”
Sau khi nghe được tin con trai lén chạy ra ngoài, Hoắc Tư Tước buộc phải gián đoạn cuộc họp.

Hắn vừa vào tới văn phòng đã mắng Mặc Bảo một trận.

Mặc Bảo: "......”
Mặc Bảo cũng rất oan ức, cậu căn bản cũng không phải là đứa con trai mà hắn muốn tìm, ai biết được tại sao cái thằng nhóc Hoắc Dận kia tự dưng chạy xuống lầu làm gì để giờ cậu phải là người lãnh đạn thế này?
Mặc Bảo uể oải ngồi trên sô pha, ôm khuôn mặt nhỏ nhắn của mình hờn dỗi.

"Ba, ba đừng làm phiền con nữa, giờ con đang cảm thấy rất khó chịu.

Con chỉ muốn chạy xuống dưới để đi chơi một lúc thôi, con cũng đã năm tuổi rồi không còn là trẻ con, không thể cứ nhốt con mãi được!"
“Cái gì?”
Hoắc Tư Tước ngồi ở trong bàn làm việc, nghĩ mình đang nghe lầm!
Hoắc Dận là một người tuyệt đối không bao giờ nói nhiều, lại càng không thấy phiền, cậu bé là một người tính cách vô cùng quái gở đến mức gần như mắc chứng tự kỷ, khi tức giận chỉ có thể tự nhốt mình trong phòng.

Tuyệt đối không nghe được chữ "Phiền" từ trong miệng của Hoắc Dận.


Huống chi đến việc nhốt cậu và không để cậu tự ra ngoài đi chơi......!
Hoắc Tư Tước cảm thấy có điểm không đúng, trực tiếp đứng lên ra khỏi bàn làm việcđi tới trước mặt cậu nhóc này.

“Hoắc Dận, con ngẩng đầu nhìn ba, ba hỏi con, có phải con bị gì không?”
“Cái gì?”
Mặc Bảo lập tức ngẩng đầu, đôi mắt sáng như trăng lưỡi liềm chớp chớp nhìn ba.

Đôi lông mày sắc bắn của Hoắc Tư Tước càng nhíu chặt: "Dì bác sĩ lúc sáng dẫn con tới đây đã nói gì với con? Sao đột nhiên con lại theo dì ấy tới đây? Giữa hai người đã xảy ra chuyện gì?”
Đây hoàn toàn là giọng điệu chất vấn, như thể, dì bác sĩ mà hắn nói đến đã làm điều gì đó tàn ác với con trai hắn, khiến hắn chán ghét xem như kẻ thù.

Thì ra, bình thường kẻ xấu này bắt nạt mẹ như vậy sao?
Một tên đàn ông, bỏ lại người phụ nữ cùng hai đứa con sống chết không lo.

Còn không biết xấu hổ đến đây mắng cô ấy? Bắt nạt cô ấy?
Mặc Bảo tức giận, từ trên sô pha đứng lên, ngẩng đầu ưỡn ngực đứng ở trước mặt hắn!
“Ba đang chấp vấn con sao? Ba có ý gì? Dì ấy đã làm gì? Dì ấy chữa bệnh cho ba, còn dẫn con tới đây, dì ấy làm sai chỗ nào?”
Đứa nhỏ này, ngay cả hai chữ "chất vấn" cũng dùng tới.

Hoắc Tư Tước ngớ người!
Hắn chưa bao giờ nghĩ tới việc đứa con trai này còn có thể cãi nhau với hắn.

Trước kia, cậu bé hoặc là trốn ở một góc nào đó, hoặc là tự nhốt mình vào phòng kín.

Khi nào đã học được cách cãi nhau với người cha như hắn?
"Hoắc Dận, ba không phải chất vấn con, ba chỉ là đang nói cho con biết, không nên dễ dàng tin tưởng người khác!"
"Dì không phải là người khác, dì là người tốt nhất đối với con!"
Mặc Bảo bị cục tức làm nổ tung, sau khi cậu hướng về phía người ba xấu xa phẫn nộ rống to một tiếng, từ trên sô pha nhảy xuống liền xông ra ngoài cửa.

Tên kẻ xấu này, cậu mới không cần hắn làm ba của cậu!
Trước mặt cậu còn nói không được tin tưởng mẹ của mình, mẹ chính là người tốt nhất trên thế giới này, cho dù không cần ba, cậu cũng sẽ không bao giờ bỏ rơi mẹ.

Mặc Bảo nhanh chóng chạy tới cửa, ngay cả đôi mắt nhỏ cũng đỏ hoe.


Hoắc Tư Tước ở sau lưng đã sớm chân tay luống cuống, đang muốn đuổi theo.

Lúc này, Tiểu Lâm ở cửa lại vừa vặn đi vào nhìn thấy cậu chủ nhỏ đôi mắt ngấn lệ xông về phía mình, anh ta đầy kinh hãi.

“Có chuyện gì vậy? Tổng giám đốc, sao ngài lại làm cậu chủ nhỏ khóc?”
Anh ta nhanh chóng đóng cửa lại, ngăn cản Mặc Bảo đang muốn chạy ra ngoài.

Hoắc Tư Tước: "......”
Hắn ở bên cạnh sô pha có chút cứng nhắc nhéo ngón tay, không biết làm gì mới phải.

"Sorry, là lỗi của ba, ba xin lỗi con.

Ba không nên nói dì bác sĩ như thế, con tha thứ cho ba được không?"
Hoắc Tư Tước ngồi xổm xuống trước mặt cậu bé, mở miệng trực tiếp xin lỗi con trai.

Về phương diện này, người đàn ông này đã làm rất tốt.

Trong giáo dục con cái, sai là sai, đúng chính là đúng, chỉ cần sai, cho dù hắn là ba cũng sẽ tự mình xin lỗi con trai.

Còn về chuyện hôm nay, nếu hắn nghĩ kỹ lại cũng thấy mình nhận xét có chút bất công.


Người phụ nữ kia tuy rằng đáng giận.

Nhưng đúng là cô chữa trị cho hắn, cô đối xử với cậu con trai này thực sự rất tốt, hắn không nên dùng thành kiến của hắn nói xấu cô ở ngay trước mặt con trai.

Hoắc Tư Tước bế đứa bé đang bực mình này lên trở lại văn phòng.

——
Ở phía bên kia, Hoắc Dận bị cưỡng ép đưa về nhà trẻ, cũng xuất hiện một màn trầm bổng kinh khủng nhất trong cuộc đời cậu.

“Anh à, may mà Nhược Nhược đến đón anh về, nếu không mẹ sẽ biết chuyện anh làm.”
Dưới sự giúp đỡ của bà Lan, Nhược Nhược thành công đưa Hoắc Dận về nhà trẻ, nắm lấy cánh tay nhỏ bé của cậu nũng nịu nói.

Hoắc Dận vốn vô cùng kháng cự, cậu không thích bị người khác chạm vào người mình.

Nhưng dọc đường đi, cô bé nhỏ này liên tục không ngừng dùng đôi bàn tay mũm mĩm chạm vào cậu, cuối cùng còn treo lên cả lưng cậu.

Cơ bản là, cậu bất lực chả biết nên làm gì nữa..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận