Vợ Trước Đừng Kiêu Ngạo


"Sao mẹ lại về rồi?"
"Anh à, hóa ra nhà trẻ ở đây thứ tư hằng tuần chỉ mở cửa nửa ngày, nghe đâu là phải vệ sinh trường học gì đó, các bạn nhỏ đều không được ở lại, cho nên Nhược Nhược vội vàng gọi điện thoại cho bà Lan nhờ bà cùng em đi đón anh."
Lúc kể đến đây, cô bé tỏ ra rất tự hào.

Nhược Nhược nhờ số điện thoại của Mặc Bảo để lại nên nhanh chóng tìm được số điện thoại của bà Lan, nhờ bà đưa đi tìm anh trai trước lúc mẹ đến đón.

Nhược Nhược cầm tay anh trai tung tăng vào lớp học.

Quả nhiên, khi hai đứa nhỏ vừa mới đi vào, giáo viên lớp 2 đã vẫy tay: "Nhược Nhược, con tìm được anh con rồi à? Mau tới đây, mẹ con sắp tới rồi, các con đeo cặp sách rồi cùng giáo viên ra ngoài đi.”
“Vâng.”
Nhược Nhược nũng nịu trả lời, cô bé từ trong bàn học lấy ra cặp sách nhỏ của mình liền đeo lên lưng.

Hoắc Dận: "......”
Đây là cuộc sống nhà trẻ mà Hoắc Dận Chưa từng thấy qua, nói gì đến việc đi học trong lớp của nhà trẻ này..

Về học ở nhà trẻ, Hoắc Dận cũng có nhưng đó là nhà trẻ cao cấp nhất thành phố A.


Ở đó, môi trường sang trọng nhất, thiết bị hiện đại nhất, người có con học ở đó tất cả đều là người có tiền.

Thì dĩ nhiên việc giáo viên gần gũi, các bạn nhỏ hòa thuận với nhau như vậy căn bản là không thể nào có.

Hoắc Dận để mặc Nhược Nhược đeo cặp sách nhỏ cho mình sau đó đi theo giáo viên dẫn ra bên ngoài.

“Mẹ, mẹ tới rồi!”
Sau khi được đưa ra khỏi phòng học, Nhược Nhược tinh mắt nhìn thấy được bóng dáng quen thuộc đang chờ ở cửa nhà trẻ, cô bé vùng chạy nhanh về phía cô.

Hoắc Dận: "......”
Mẹ?
Đó không phải là dì bác sĩ của gia đình cậu bé sao? Mới vừa lúc nãy bọn họ vừa mới tách ra trước cửa công ty của ba, sao lại thành mẹ của cậu rồi?
Hoắc Dận có chút mơ hồ, một lúc lâu cậu bé nhìn hai người đang ôm phía trước không nhúc nhích.

“Mẹ đây Mặc Bảo, con mau ra đây chúng ta về nhà thôi!" Ôn Hủ Hủ nhìn thấy cậu con trai nhỏ không mừng rỡ chạy tới đón mình như Nhược Nhược, vội vàng vẫy vẫy tay gọi Mặc Bảo.

Đứa con trai của cô hôm nay có chút kỳ lạ không cười nói như mọi hôm, lại đang giận mẹ sao? Vì cô đến quá muộn à?
Ôn Hủ Hủ buông con gái xuống, tự mình đi tới.

“Mặc Mặc sao lại giận mẹ rồi,đây là lần đầu con đi nhà trẻ ở đây, mẹ không biết hôm nay nay chỉ mở nữa ngày nên tới đón trễ con đừng giận được không?"
Ôn Hủ Hủ vươn tay, muốn xoa xoa cái đầu nhỏ của con trai.

Nhưng cô mới vừa động vào, Hoắc Dận như một phản xạ có điều kiện quay đầu tránh tiếp xúc với cô.

Ôn Hủ Hủ: "......”
Chỉ một hành động nhỏ như vậy, cô thoáng chốc cho rằng đứng ở trước mặt cô dường như không phải là Mặc Mặc của cô, mà là một đứa con trai khác vừa mới ở cùng với cô trưa hôm nay – Hoắc Dận!
“Mặc Mặc?”
“......!Con tự đi được!”
Hoắc Dận chỉ lạnh lùng nói với cô một câu, sau đó liền nhấc chân rời đi.

Ôn Hủ Hủ ngơ ngác nhìn một lúc sau mới sực tỉnh, vội vàng nhanh chóng dắt con gái đuổi theo Hoắc Dận ra xe.


“Được rồi được rồi, đừng tức giận nữa, mẹ biết sai rồi, mẹ mời con ăn bánh ngọt con thích ăn nhất có được không?"”
“Dạ, dạ, mẹ, con muốn ăn vị dâu tây, con còn muốn ăn hot dog nướng thơm ngào ngạt.”
Hoắc Dận không trả lời, ngược lại Nhược Nhược bên cạnh sau khi nghe thấy, vui vẻ vỗ bàn tay nhỏ bé của mình chen vào trả lời thay phần anh trai.

Hai mươi phút sau, Ôn Hủ Hủ mua thức ăn cùng hai con về tới phòng trọ của bọn họ.

Sau khi vào phòng trọ, hai đứa nhỏ đã xử lý hai cái bánh ngọt, hai cái hot dog nướng, còn có một hộp bánh trứng mới ra lò.

“Anh, có ngon không?”
Hoắc Dận đang cầm chiếc bánh trứng trên tay, cậu bé có chút lúng túng.

Nhưng không thể kiểm soát được sự hấp dẫn của chiếc bánh mà cho vào miệng nhai, vừa lúc Hoắc Dận đang cắn miếng bánh trứng thì bị đứa em gái hỏi.

Đây là thói quen hằng ngày của anh em Nhược Nhược, hai đứa nhỏ sẽ quan tâm hỏi han nhau trong lúc ăn.

Trong tay Hoắc Dận đang cầm một cái bánh trứng, cậu bé có chút không được tự nhiên nhưng lại không khống chế được sự hấp dẫn của đồ ăn, cố gắng nặn ra câu trả lời.

“Hmm…”
Hoắc Dận gật đầu, cái miệng nhỏ dính đầy vụn bánh, lại cắn một miếng bánh trong tay.

Quả thật rất ngon, trước kia cậu chưa từng ăn mấy thứ này, cơ thể Hoắc Dận vốn rất yếu, cho nên mấy năm nay cậu chỉ được ăn những món ăn do ba cậu hoặc người giúp việc trong nhà nấu, còn những món ăn bên ngoài như thế này cậu chưa từng được ăn qua.


Ôn Hủ Hủ thấy hai con đang ăn vui vẻ, liền đi vào phòng bếp nấu cơm.

Vài phút sau, tiếng chuông điện thoại vang lên.

“Mặc Mặc, con giúp mẹ nghe điện thoại, mẹ đang dỡ tay nấu cơm, con xem là ai gọi tới?”
“……”
Hoắc Dận nhìn điện thoại đang reo trên tủ TV cách đó không xa, cậu đành phải đứng lên đi đến đầu tủ TV chỗ để điện thoại nghe máy: "Alo?"
“Hoắc Dận?”
Tuyệt đối không nghĩ tới, Hoắc Dận vừa nhấc máy thì người đầu dây bên kia trực tiếp gọi tên của cậu!
Đôi mắt xinh đẹp của Hoắc Dận mở to kinh ngạc: "Cậu là ai?”
“Tôi chính là Mặc Mặc, bây giờ cậu đang ở nhà tôi phải không? Mẹ tôi và em gái tôi đều gọi cậu là Mặc Mặc?”
Trong điện thoại là giọng của cậu, nhưng khác là có chút dí dỏm, nhẹ nhàng hơn giọng cậu.

“Mặc Mặc?”
Thì ra thằng nhóc đầu dây bên kia chính là Mặc Mặc?
Hoắc Dận cũng hiểu ra, khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé thoát chốc trầm xuống!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui