Vô Hạn Lưu Trò Chơi Tiến Hóa


Cụ già bên cạnh lập tức ông một câu tôi một câu trò chuyện.
“Lão Dương là một người đáng thương, vợ đã sớm mất.

Một mình ông ấy vừa làm cha vừa làm mẹ, nuôi lớn con trai.

Đợi đến khi con trai kết hôn, ông ấy về hưu, tra ra bị bệnh nặng.

Lúc trước ông ấy nhiều lần nói mình không muốn sống, bị bệnh quá khó chịu.

Nhưng con trai hiếu thuận, nói không quan tâm tốn bao nhiêu tiền cũng sẽ chữa khỏi cho ông ấy.


Lúc đó tôi còn nghĩ, lão Dương có một đứa con hiếu thuận như vậy, đời này xem như sống không uổng phí.”
Lúc này, một người bên cạnh xì một tiếng, ”Con trai ông ta đâu phải hiếu thuận? Rõ ràng là nhìn chằm chằm tiền hưu trí của lão Dương! Một tháng vạn đồng tiền hưu trí, khấu trừ chi phí linh tinh, số tiền còn lại so với tiền lương một tháng của con trai lão Dương còn cao hơn! Hôm đó tôi đi ngang qua, cửa phòng lão Dương khép hờ, nghe rất rõ ràng.

Con trai ông ấy quỳ trên mặt đất khóc lóc kể lể, nói gì mà nuôi con đắt đỏ, vừa phải trả tiền thế chấp, vừa phải trả tiền xe, vợ cậu ta còn thích mua đồ xa xỉ, một tháng tiền lương không đủ để cô ta tiêu.

Không có lão Dương giúp đỡ, bản thân tuyệt đối không chống đỡ nổi.

Ý tứ trong lời nói, chính là muốn lão Dương chống đỡ đừng chết, sống thêm hai năm.

Chờ qua vài năm gánh nặng trên vai cậu ta nhẹ chút, lão Dương muốn chết, cậu ta cũng sẽ không ngăn cản.

Đều nói nuôi con phòng lão, dưỡng con trai phòng lão, kết quả người già, ngay cả sinh tử đều không do chính mình!"
Những lời này trực tiếp khiến những cụ già khác nghe đến choáng váng.
“Lão Dương bị bệnh khó chịu, bản thân đã sớm không muốn sống.

Con trai ông ấy vì tiền hưu trí mà lôi kéo không cho chết? Còn có loại chuyện này???”
"Lúc trước một mình lão Dương cũng có thể nuôi lớn con trai, hiện tại con trai ông ta lại thêm con dâu, hai người hai phần tiền lương còn không đủ tiêu?"
"Tiền nhiều có nhiều cách tiêu tiền nhiều, tiền ít có cách sống tiền ít, cuộc sống trôi qua có thể còn do mình..."
“Lão Dương đoán chừng đã nhịn lâu, không chịu nổi, mới nhẫn tâm nhảy xuống.

Nhưng ông nói xem việc này sao lại trùng hợp như vậy? Lúc nhảy xuống, thế mà đập trúng người.”

“Cho nên nói, không nên ném rác trên cao.

Ném mình cũng không được! Sẽ gây thêm phiền toái cho người khác.”
Các cụ già thổn thức không thôi, vì lão Dương, cũng vì người qua đường vô tội mất mạng.
Vân Hân quan sát một hồi, yên lặng rời đi.
Tổng cộng có sáu người già nằm trên giường không dậy nổi.

Vân Hân đi tới đi lui mấy chuyến, nhất nhất đưa cơm cho bọn họ.
Đến cuối cùng không nhịn được hỏi, “Vì sao không lấy một chiếc xe đẩy nhỏ, làm cơm nước xong cùng đưa?”
Đầu bếp nói, “Mỗi bệnh nhân đều có khẩu phần kiêng ăn khác nhau, cùng đưa dễ mắc lỗi.”
“Sau khi chuẩn bị xong, có thể dùng bút Mark viết số phòng lên túi nilon." Vân Hân đề nghị, "Hoặc là chuẩn bị thức ăn cho tất cả mọi người? Như vậy an toàn hơn.”
“Không được." Đầu bếp không đồng ý.
Vân Hân còn muốn nói gì, đầu bếp trừng mắt, “Cô có phải muốn lười biếng, không muốn làm việc hay không?"
“Không phải." Vân Hân phủ nhận.
Vậy làm việc nhiều, ít mở miệng." Đầu bếp hung dữ đuổi Vân Hân đi ăn cơm.

Vân Hân làm xong việc đã là một giờ chiều, trong căn tin trống rỗng, không có ai.
Vì thế cô tùy tiện gọi hai món ăn, ăn kèm với cơm.
Tay nghề của đầu bếp quả nhiên tốt như hộ tá thâm niên nói, thịt ba chỉ béo mà không ngấy, nước canh trộn cơm có thể giết chết một chén lớn.
Có lẽ là suy xét đến nguyên nhân viện dưỡng lão có rất nhiều người già, rất nhiều món ăn đều làm tương đối thanh đạm.

Nhưng xét thấy công nhân viên chức cũng phải ăn cơm, cũng sẽ nấu mấy món thịt ngon mà người trẻ tuổi ăn.
Cứ như vậy, tất cả mọi người đều sẽ hài lòng.
Vân Hân ăn cơm nước xong, chuẩn bị mấy cái bánh gạo nếp nướng lúa mạch làm điểm tâm.
Cô đang đi ra ngoài, có người ngã xuống trước người cô.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận