Vô Hạn Lưu Trò Chơi Tiến Hóa


Vân Hân theo bản năng đỡ lấy người.
“Xin lỗi xin lỗi, đi đường, không biết sao bị trật chân.” Người nọ liên tục xin lỗi.
Vân Hân vừa nhìn, còn là người quen - - Ngô Bằng cùng cô ứng tuyển.
“Cẩn thận chút.”
Vân Hân nói xong, tách người ra tiếp tục đi ra ngoài.
Đợi đến khi ra khỏi căn tin, đi tới góc không có người, cô vươn tay phải ra, trong lòng bàn tay rõ ràng có một tờ giấy nhỏ, đó là Ngô Bằng mượn lúc lảo đảo, nhét vào trong tay cô.
Mở tờ giấy ra, chỉ thấy trên đó viết mấy chữ xiêu xiêu vẹo vẹo, “Phía sau nhà kho, có chuyện muốn nói.”
Vân Hân xem xong thì xé tờ giấy, sau đó đi dạo trong viện dưỡng lão, làm bộ để quen thuộc hoàn cảnh.

Đi dạo một vòng, rồi đi tới nhà kho.
Ngô Bằng nhìn thấy Vân Hân, thì giống như thấy người thân nói không ngừng, “Tôi nói với cô, viện dưỡng lão này thật sự siêu kỳ quái!"
“Làm sao vậy?" Vân Hân hỏi.
“Lúc trước không phải có người nhảy lầu sao? Còn đập chết một người." Ngô Bằng kinh hoảng không thôi, "Sau đó tôi nói chuyện với những người già khác, trò chuyện một lúc thì bà ấy mệt mỏi, nhắm mắt ngủ thiếp đi, tôi không lên tiếng nữa, lặng lẽ đi ra ngoài.


Nửa giờ sau tôi đi vào gọi bà ấy rời giường ăn cơm, nhìn thấy bên cửa sổ có một con rắn độc!”
Ngô Bằng khoa tay múa chân lung tung, hiển nhiên sợ không nhẹ.
Vân Hân cả kinh, “Xác định là rắn độc sao?”
"Chính là rắn độc! Còn cắn cụ già đó! ta đánh bạo đi sờ thử, cụ già đã không có hô hấp, không có mạch đập." Ngô Bằng sắp điên rồi, “Làm sao có thể cùng nơi cùng một ngày xảy ả hai lần ngoài ý muốn? Viện dưỡng lão này khẳng định có vấn đề! Sau đó tôi cẩn thận nhớ lại, đột nhiên bừng tỉnh, tôi căn bản không gửi sơ yếu lý lịch cho viện dưỡng lão này.

Nó lại đột nhiên gửi email cho tôi, nói sơ yếu lý lịch thông qua sơ tuyển, đã sắp xếp xong phỏng vấn..."
"Tôi quá sợ hãi nên muốn lẻn đi.

Kết quả là có người canh gác ở cửa, không cho phép ra vào tùy ý.

Nói bất kể là công nhân viên chức hay người già trong viện dưỡng lão, phải viết đơn trước, sau khi viện trưởng đồng ý mới có thể ra ngoài."
Đây không phải là biến tướng giam lỏng người sao?!

Vân Hân lúc này đang tự hỏi một vấn đề khác, “Vì sao trong viện dưỡng lão có rắn độc? Nó vào bằng cách nào?”
"Bởi vì cụ già nói buồn bực, bảo tôi mở cửa sổ ra!!" Nhắc tới chuyện này, Ngô Bằng càng sụp đổ, “Tôi mở cửa sổ, kéo màn lụa cửa sổ lên, bà ấy không hài lòng, nói vẫn thấy buồn bực, nhất định bắt tôi kéo màn lụa cửa sổ ra!"
Kết quả vừa không để ý đã xảy ra chuyện.
Vân Hân lại hỏi, “Sau đó xử lý như thế nào?”
Chuyển thi thể đi, giết chết rắn, còn nói gì mà không muốn gây ra kinh hoảng, nói với bên ngoài cụ già lúc đang ngủ bệnh chết...!Không phải, cô không chút khiếp sợ sao?" Có phải lá gan của mình quá nhỏ, cho nên mới cả kinh? Bằng không nữ sinh trước mặt này nghe xong, vì sao chút phản ứng cũng không có?
Vân Hân thẳng thắn, “Tuy rằng gửi không ít sơ yếu lý lịch, nhưng gửi công ty nào, cương vị nào, trong lòng tôi đại khái biết rõ.

Lúc nhận được email thì đã biết, tôi chưa từng xin việc ở viện dưỡng lão này, là nó chủ động tìm tới tôi.”
“Vậy cô còn dám tới đây phỏng vấn?" Ngô Bằng khiếp sợ.
“Đầu năm nay, công việc khó tìm, gặp một ông chủ đồng ý nhận tôi không dễ dàng." Vân Hân giải thích.
Ngô Bằng dùng ánh mắt nhìn người điên nhìn Vân Hân, nửa ngày nói không ra lời.
Toàn bộ viện dưỡng lão, chỉ có hai người bọn họ là nhân viên mới vào, anh ấy cho rằng Vân Hân là quân bạn duy nhất.

Kết quả khá lắm, vừa mở miệng, anh ấy chỉ muốn cách Vân Hân thật xa.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận