Vô Hạn Lưu Trò Chơi Tiến Hóa


“Cô muốn từ chức?” Viện trưởng kinh ngạc nhìn Vân Hân.
“Đúng vậy.” Vân Hân dùng ngữ khí rất khẳng định trả lời.
"Nếu tôi nhớ không lầm, lúc phỏng vấn cô đã nói cô có kinh nghiệm làm việc phong phú, không sợ khổ không sợ mệt, việc gì cũng có thể làm?"
“Là như vậy không sai.” Vân Hân không chút chột dạ, "Trước hôm nay, tôi cũng không biết ở bên người già nói chuyện phiếm là một công việc gian nan như vậy.”
Viện trưởng không thể hiểu được, "Người ở viện dưỡng lão của chúng ta đều là những người già bình thường.

Chỉ cần cô có kinh nghiệm giao lưu với trưởng bối trong nhà, hẳn sẽ không khó ứng phó.”
Vân Hân trầm mặc.

Cô biết không nói rõ ràng, người khác sẽ không hiểu, dứt khoát nói thẳng, "Từ nhỏ đến lớn tôi chưa từng gặp ông bà nội, cũng không có ông ngoại, chỉ ở cùng bà ngoại.

Cha mẹ qua đời khi tôi mười tuổi, bà ngoại qua đời khi tôi mười tám tuổi, bản thân tôi không muốn nhắc tới những chuyện này.

Nhưng ông bà rất thích nói chuyện vặt vãnh trong gia đình.

Lúc nói chuyện phiếm đột nhiên sầm mặt xuống thì không đủ tôn trọng họ, cố gắng giữ khuôn mặt tươi cười thì quá vất vả, cho nên nghỉ việc đối với mọi người đều tốt.”

Viện trưởng bị chấn động, thật lâu không biết nói gì.
“Nếu như không có lời nào khác cần nói, tôi coi như ông đồng ý.”
Ngày đầu tiên nhậm chức, hợp đồng còn chưa kịp ký, muốn nghỉ việc cũng không cần thủ tục phức tạp.
Vân Hân nói xong thì muốn đi ra ngoài.
“Chờ chút.” Viện trưởng gọi cô lại, "Nếu công việc chăm sóc không thích hợp, đổi ca thì thế nào?”
Vân Hân dừng bước, chậm rãi xoay người.
Viện trưởng cho biết: "Thực ra chúng tôi là viện dưỡng lão mới mở, rất nhiều vị trí đều thiếu nhân lực.

Trợ lý nhà bếp, người bán cơm ở căng tin, người làm vườn cắt cỏ cây cối, trợ lý bác sĩ...!không cần kiến thức chuyên môn, chỉ cần ghi chép bệnh tình của bệnh nhân, làm chút công việc sắp xếp tài liệu.

Cho dù trong lòng không vui, trên mặt vẫn bày ra khuôn mặt tươi cười, cùng người già nói chuyện phiếm, cá nhân tôi rất tán thưởng loại thái độ làm việc này.

Hy vọng cô có thể ở lại.”
Vân Hân nghĩ nghĩ, "Trước kia tôi từng làm phụ bếp, hẳn là có thể.”
Vân Hân hiểu "giúp việc nhà bếp", rửa rau, thái rau, phối rau.
Trên thực tế "người giúp việc nhà bếp" là - - "Bà lão phòng 203 bệnh quá nặng, không có cách nào đến căn tin ăn cơm.


Người mới tới, cô đi đưa cơm đi.”
Vẻ mặt Vân Hân mơ hồ.

Nội dung công việc này, tên vị trí có nên đổi tên thành "chân chạy" không?
Nhưng mà quên đi, chân chạy dù sao cũng tốt hơn ở bên tán gẫu, việc vặt mệt nhọc cô cũng không phải chưa từng làm.
Vân Hân dùng túi nilon cất kỹ hộp cơm, sau đó xách theo hợp cơm hai món mặn một canh, nhẹ nhàng thoải mái đến phòng 203.
Còn chưa đến gần khu nhà ở của các cụ, Vân Hân ngẩng đầu trông về phía xa.

Chỉ thấy tầng cao nhất có người thả người nhảy lên, vài giây sau, đập trúng một cụ già khác đang chống quải trượng, đi chậm rì rì, đang định trở về phòng nghỉ trưa.
Cuối cùng, hai người cùng nhau ngã xuống trong vũng máu.
Vân Hân dừng bước.
Cùng lúc đó, Ngô Bằng hoảng sợ hô to, "Không tốt! Có người nhảy lầu!”
Nghe được thanh âm, bảo vệ lập tức chạy tới hiện trường.
Bởi vì tử trạng nhảy lầu quá mức thảm thiết, sợ những người già khác nhìn thấy sẽ bị kinh hách, gặp ác mộng, nhóm bảo vệ nhanh chóng tìm vải trắng, che người lại.
Chỉ là động tác có nhanh hơn nữa, phản ứng có nhanh hơn nữa, cũng không chịu nổi có vài ông bà cụ vốn đang ở gần đây.
Có người thò đầu nhìn thoáng qua, ồn ào lên tiếng, "Đây không phải là lão Dương sao?”






Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận