Vợ chồng nhà giàu plastic

Chu Nhân khẽ nói: "Cứ luyện dần dần, không phải vội, nhưng phải chú ý an toàn đó."
 
Thiếu niên hiếu kỳ: "Chị ơi, chị cũng biết sao ạ?"
 
Chu Nhân nói: "Lúc bé không hiểu chuyện từng chơi thử."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
"Ra là vậy ạ, chị có hứng thú gia nhập với bọn em không, em tên là Đường Minh, bọn em mỗi tối đều sẽ đến đây tập luyện, chỉ trừ khi trời mưa."
 
Chu Nhân gật đầu, không phát biểu ý kiến gì.
 
Đường Minh cũng gật gật đầu với Chu Nhân: "Vậy thì em đi đây chị ơi." 
 
Chu Nhân nào phải chỉ là lúc nhỏ không hiểu chuyện từng chơi thử.
 
Lúc cô 3 tuổi được cha mẹ đi đến sân trượt tuyết để trượt, trong nháy mắt liền thích hạng mục vận động trượt tuyết này, thậm chí còn thường xuyên đòi cha mẹ đưa đi trượt tuyết. 
 
Nhưng thích cũng chỉ là thích, cô không thể ngày nào cũng cắm rễ ở sân tuyết. Thế nên sau này cô không có việc gì là sẽ đem ván trượt hoặc là đi lướt sóng trên biển, mấy loại vận động này cho cô cảm giác tương tự với trượt tuyết, đều là về tốc độ, mạo hiểm, kích thích, hơn nữa còn tràn ngập sự thử thách. 
 
Sau khi trượt ván đạt được đến một mức độ nhất định là có thể tiến hành đủ loại động tác phức tạp mang tính kỹ thuật. Về điều này thì không khác gì mấy so với trượt tự do trên tuyết, đều tương tự với nhau như trượt, nhảy lên, xoay tròn,…
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhưng lướt sóng trên biển thì cần phải dự vào việc khống chế sóng mới có thể lướt, mức độ nguy hiểm cao hơn. 
 
Nhưng mà, Chu Nhân dù đã từng thích những loại vận động này, hiện nay đã rất lâu không còn đụng đến nữa. 
 
Ở gần đâu có một cái quảng trường lớn, vào lúc này, nam nữ già trẻ gì cũng đều tập trung ra ngoài, người thì nhảy múa, người thì trượt ván, vô cùng đa dạng, làm gì cũng có, thậm chí còn có người đang yêu đương ở đây. 
 

Chu Nhân nhìn theo động tác dùng chân nhấc ván lên của thiếu niên đó không được trơn tru cho lắm, không nhịn được cắn môi, cứ mải mê nhìn theo. 
 
Tư Nhất Văn ở bên cạnh gọi cô một tiếng: "A Nhân."
 
Chu Nhân mới chợt giật mình: "Hả?"
 
Bị Đường Minh này làm ngắt đoạn, Chu Nhân xém chút nữa quên mất câu hỏi mà lúc nãy bản thân muốn hỏi Chu Nhân, cô vô cùng trịnh trong lôi anh ngồi xuống bên cạnh mình, lại tiếp tục truy hỏi những chuyện liên quan đến Thương Chi Nghiêu.
 
Tư Nhất Văn ngồi nghiêng người trên ghế dài đối diện với Chu Nhân, một tay đặt trên ghế, một tay cứ nghịch góc váy của cô. 
 
"Em muốn anh trả lời câu hỏi nào trước?"
 
Chu Nhân nói: "Câu nào trước cũng được, nhưng em muốn biết tất cả."
 
Tư Nhất Văn cũng nói tất cả những gì mình biết với Chu Nhân.
 
Anh và Thương Chi Nghiêu đúng thật là quen biết vì công việc, không quá thân thiết. 
 
Thương Chi Nghiêu lớn hơn Tư Nhất Văn 3 tuổi, năm nay vừa đúng 31 tuổi, chưa kết hôn, còn độc thân. Còn về lịch sử tình cảm của đối phương, Tư Nhất Văn không có tinh thần hóng hớt để đi tìm hiểu. Về cách đối nhân xử thế của Thương Chi Nghiêu thì Tư Nhất Văn vẫn luôn khá tán thưởng. 
 
Chu Nhân càng nghe càng hứng thú, cảm thấy Thương Chi Nghiêu này cũng khá đáng tin cậy, dẫu sao thì số người có thể khiến Tư Nhất Văn mở lời tán thưởng cũng không nhiều. 
 
Cô tiếp tục truy hỏi: "Vậy anh có từng thấy Thương Chi Nghiêu dẫn theo bạn đồng hành nào là nữ không?" 
 
Tư Nhất Văn khẽ cau mày: "Anh không để ý lắm." 
 
"Thế thì theo anh, anh ấy và Ninh Ninh có thể thành đôi được không?" Chu Nhân ngẩng gương mặt nhỏ của mình lên hỏi, không xa có ánh sáng đủ màu chiếu đến, đúng lúc ánh đèn màu cam chiếu lên mặt cô, khiến cô trông như đến từ sự diu dàng bất tận. 
 

Tư Nhất Văn nói: "Có thể nào không bàn về chuyện của người khác nữa được không? Khó khăn lắm tối nay mới chỉ có hai chúng ta."
 
Chu Nhân cũng biết bản thân đúng thật là vừa hỏi một đống vấn đề tào lao, có hơi ghét bỏ. Cô ngoan ngoãn trật tự, ngồi trên ghế yên tĩnh nhìn về chỗ không xa. 
 
Tính ra thì từ lúc nhỏ quen biết đến giờ, đây có lẽ là lần đầu tiên Chu Nhân và Tư Nhất Văn cùng đến nơi như này. 
 
Nó sôi động, ồn ào, tràn đầy sức sống. Âm nhạc bên tai là âm thanh của nhạc khiêu vũ quảng trường, còn có một vài người đàn bán bóng bay. 
 
Ở không xa, một đám học sinh trung học trông như 15 16 tuổi đang tập trượt ván. Kĩ thuật của đám trẻ đó không đồng đều, cố một số rõ ràng là mới tiếp xúc với ván trượt chưa được bao lâu, có một số đã có thể nhảy xuống khỏi bậc thang bằng ván trượt, động tác tiêu sái nhưng chưa đủ dứt khoát. 
 
Chu Nhân tuy không dám tự nhận mình là cao thủ gì trong giới trượt ván nhưng dẫu sao thì trượt ván xuất phát từ Mỹ, mười mấy năm trước những cuộc thi liên quan đến trượt ván ở Mỹ vô cùng đặc sắc. Cô lớn lên ở trong môi trường đó, khó tránh khỏi sẽ càng thích. 
 
Chu Nhân khi thích một thứ gì đó, sẽ dốc hết sức mình để học nó, kể cả trượt ván. 
 
Trừ người nhà họ Chu, không một ai biết rằng Chu Nhân còn đã từng giành được giải Á quân trong cuộc thi trượt ván cho thanh thiếu niên tại Mỹ. Về những điều này, người làm chồng Chu Nhân như Tư Nhất Văn cũng không biết. 
 
Chu Nhân đột nhiên có chút hiếu kỳ hỏi Tư Nhất Văn: "Anh cảm thấy cái hạng mục vận động trượt ván này thế nào?"
 
Tư Nhất Văn đánh giá qua loa, gần như chưa trả lời: "Cũng được."
 
Anh cảm thấy rất nguy hiểm. 
 
Chu Nhân chỉ bé trai đang trượt ván ở cách đó không xa, nói với Tư Nhất Văn: "Em đếm ngược ba giây ván trượt dưới chân cậu bé đó sẽ bay."
 
Tư Nhất Văn nghiêng người nhìn theo hướng cô chỉ, nghe cô chầm chậm đếm ngược: "3, 2, 1...."
 

Sô cuối cùng vừa đếm xong, ván trượt dưới chân cậu bé đó trọng tâm không vững, ván trượt bay ra ngoài, nhưng may mắn là người vẫn đứng im tại chỗ không bị ngã. 
 
Chu Nhân nở nụ cười quay ra khoe với Tư Nhất Văn: "Em đoán đúng rồi!" 
 
"Là đoán sao?"
 
Chu Nhân chỉ cười không nói gì.
 
Lúc này, đám trẻ đang trượt ván ở không xa hình như có chút xung đột. Có một cậu bé kiêu căng đẩy Đường Minh vừa mới xém chút nữa đâm phải Chu Nhân rồi to tiếng: "Mày về luyện thêm mẹ nó 200 năm nữa rồi hẵng ra đây chơi! Làm mất mặt người khác! Dạy thế nào cũng không học được!" 
 
Nói xong, cậu bé đó đặt một chân lên ván trượt, dùng lực đẩy một cái làm ván trượt bị đá văng ra ngoài. 
 
Ván trượt trượt về phía trước theo quán tính, vừa hay trượt tới chân của Chu Nhân. Chu Nhân nhấc một chân đạp lên trên ván trượt. 
 
Đường Minh ở gần đó hét lớn: "Là ván trượt của em!"
 
Có người cười nhạo nó: "Cái loại ván trượt rác rưởi đó mà cũng đến đây chơi, mau cút đi!" 
 
Chu Nhân đứng dậy, một chân đạp trên ván trượt nhẹ nhàng trượt tới trượt lui, trong mắt như có thứ gì đó không thể miêu tả đang nhảy múa.  
 
Cô hình có gì đó không đúng lắm, nhưng lại không thể nói được là không đúng ở chỗ nào. 
 
Tư Nhất Văn ngẩng đầu nhìn cô, có hơi lo lắng: "A Nhân, em muốn làm gì vậy?"
 
Chu Nhân quay đầu qua nói với Tư Nhất Văn: "Không phải là lúc nãy anh hỏi em có phải đoán hay không sao? Em nói cho anh nè, em không có đoán đâu."
 
Đây là sự đúc kết kinh nghiệm.
 
Hạng mục vận động trượt ván này giống như đã được khắc vào trong DNA của Chu Nhân vậy. Cho dù đã qua nhiều năm như vậy nhưng khi tiếp xúc lại lần nữa thì cô vẫn tràn đầy nhiệt huyết. 
 
Cô không muốn khoe khoang kỹ năng gì ở đây, chỉ đơn giản là hơi ngứa chân. Huống hồ ván trượt vừa hay trượt đến chân cô, như thể đang mời gọi: "Mau đứng lên tôi đi nào!" 
 

Còn không đợi Tư Nhất Văn đáp trả, chỉ thấy Chu Nhân giống như một tiểu tinh linh nghịch ngợm, dưới chân đang dẫm có lẽ không phải là ván trượt mà là đôi cánh. Cô tăng tốc, linh hoạt đạp trên ván trượt trượt đến chỗ đám trẻ vừa mới tranh cãi, dùng tay cho lên miệng để thổi sáo, vang lên đến tận phía trên của quảng trường. 
 
Những người ở xung quanh lần lượt bị Chu Nhân thu hút, đặc biệt là đám trẻ trượt ván đó. 
 
Chu Nhân trông xinh đẹp thì không cần phải nghi ngờ gì nữa, những cô gái xinh đẹp vốn dĩ có thể thu hút ánh nhìn của mọi người, cộng thêm động tác và khi chất của cô khi ở trên ván trượt, rõ ràng không phải ở mức độ mà những người ở đây có thể so sánh. Chỉ có những người từng tiếp xúc với ván trượt mới viết rằng những động tác trông có vẻ đơn giản vừa rồi của Chu Nhân, không có công phu của chục năm thì không thể nào đạt tới được. 
 
Thế nên đám người đó như có thần giao cách cảm vậy, vô thức tránh ra nhường đường cho Chu Nhân lướt qua. 
 
Chu Nhân còn có tâm trạng hét lớn một câu: "Cảm ơn nha!"
 
Nói xong cô dốc hết sức lực trượt về phía con dốc ơt trước mặt. Chỉ thấy cô hơi thay đổi tư thế, bật dậy một cái, hai chân như dính liền với ván trượt vậy, cùng ván trượt lộn một vòng rưỡi trong không trung. 
 
Đám thiếu niên trượt ván ở quanh đó đều bất ngờ đến ngây cả người, rất nhanh đã có người phản ứng lại huýt sáo rồi vỗ tay. 
 
"Vãi chưởng!"
 
"Ngầu quá đi thôi!"
 
"Chị gái này là ai vậy trời!"
 
"Vãi chưởng vãi chưởng vãi chưởng! Đỉnh vãi!"
 
Sự ồn ào tranh cãi ban đầu đã bị sự kinh ngạc thay thế, mọi người đứng thành một hàng nhìn Chu Nhân làm một loạt các động tác đối với họ mà nói có độ khó cao cho họ xem. 
 
Chu Nhân đang biểu diễn đều là những chiêu thức trượt ván cơ bản, so với những gì trước đây cô chơi, có thể nói là chẳng thấm vào đâu. 
 
Thật ra cả quá trình vừa rồi chỉ trong thời gian chẳng đến mấy phút, nhưng lại có vẻ lâu như cả một thế kỷ. Khi người xem ở đó đang được tận hưởng một màn yến tiệc thị giác, không thể dùng ngôn ngữ hạn hẹp để miêu tả, chỉ có thể mắt chữ O miệng chữ A ngây người ra đứng nhìn theo Chu Nhân, muốn lại gần cô nhưng lại không dám lại gần. 
 
Chu Nhân cuối cùng dừng ở giữa đám người, một chân đạp trên ván trượt một chân đạp xuống đất. Cô thở nhẹ, nói với thiếu niên đang đứng ngay trước mặt mình: "Đường Minh, cứ học từ từ, không phải vội."
 
Tư Nhất Văn đứng một bên theo dõi cả quá trình, lòng bàn tay toát hết mồ hôi, tim cứ đập loạn hết lên. 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui