Vợ chồng nhà giàu plastic

Nếu như có thể, Chu Nhân dự định đổi một hành tinh khác để sống. Nhưng điều này hiển nhiên là không thể nào, cô chỉ có thể chấp nhận ngẩng đầu lên nhìn Tư Nhất Văn, giả vờ bày ra dáng vẻ bình tĩnh. 
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tư Nhất Văn không mời mà đến, chủ động ngồi xuống ở vị trí đối diện Chu Nhân. Trên bàn không có dụng cụ ăn thừa ra, nhân viên phục vụ tinh tế lập tức gửi tặng một bộ còn mới nguyên. 
 
"Tân Ninh đâu?"
 
Đó đó, lại còn biết thừa nhưng cố giả vờ hỏi!
 
Chu Nhân vốn đã hết giận từ sớm lúc này lại vừa khó chịu vừa xấu hổ, cộng thêm ánh mắt của Tư Nhất Văn có ẩn chứa một vài ý đồ chẳng lành gì đó. 
 
Chu Nhân nói: "Cậu ấy đang xem mắt."
 
Nói xong cô hướng tầm mắt nhìn về phía Tân Ninh. 
 
Tư Nhất Văn cũng nhìn về phía Tân Ninh một cái, có chút thắc mắc: "Xem mắt?"
 
Chu Nhân nói: "Cái từ xem mắt này thôi mà tổng giám đốc Tư cũng không biết sao?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Tư Nhất Văn chậm rãi cầm gói giấy ướt trên bàn lên xé ra lau những ngón tay thon dài của mình, nhướn mày: "Anh biết."
 
"Vậy thì như anh thấy đó, em đang quan sát để kiểm tra thay cô ấy."
 
Nói xong, Chu Nhân nhìn thấy khóe miệng Tư Nhất Văn lộ ra nụ cười vui đùa: "Kiểm tra  Thương Chi Nghiêu?"
 
"Sao? Anh quen biết với Thương Chi Nghiêu hả?" Chu Nhân đột nhiên nghĩ ra, Tư Nhất Văn quen biết với Thương Chi Nghiêu cũng không phải chuyện gì lạ lùng, dẫu sao thì cũng đều là ở trên thương trường với nhau quen biết xã giao, khó tránh việc qua lại với nhau. 

 
Tư Nhất Văn gật gật đầu: "Có quen biết."
 
Không chỉ quen biết, tối nay anh và Thương Chi Nghiêu hẹn nhau ở đây, định là nói sơ qua đôi chút về những hạng mục sắp hợp tác tới đây. 
 
Nhưng mà, giữa chừng lòi ra việc "xem mắt" này, đúng thật là khiến Tư Nhất Văn có chút khó hiểu. 
 
Rất nhanh, Chu Nhân giải đáp thắc mắc cho Tư Nhất Văn: "Là ba mẹ Tân Ninh sắp đặt cho cô ấy đi xem mắt, nói là nhị thiếu gia nhà họ Thương, em cũng hơi ngạc nhiên không ngờ lại là Thương Chi Nghiêu. Ninh Ninh trước đây chưa từng gặp Thương Chi Nghiêu, hai người họ hôm nay là lần đầu tiên gặp mặt." 
 
Tư Nhất Văn hỏi lại: "Nói như vậy tức là em có quen biết với Thương Chi Nghiêu sao?
 
Chu Nhân khẽ hứ: "Chỉ mình anh được phép quen biết với anh ta sao?" 
 
Tư Nhất Văn khẽ cười không nói thêm gì nữa, anh cũng hiểu rằng, đây là một chuỗi hiểu lầm. Không chỉ như vậy, người bắt đầu chuỗi hiểu lầm này có lẽ lại chính là vợ anh Chu Nhân. 
 
Nhưng Tư Nhất Văn không có ý định lo chuyện bao đồng, hơn nữa còn rất hào hứng ngồi "quan sát kiểm tra" với Chu Nhân. 
 
Đúng lúc này anh còn có thể dùng bữa tối, Tư Nhất Văn vui vẻ ngồi hưởng thụ đồ ăn ngon trước mắt. 
 
Chu Nhân không có ý kiến gì với Tư Nhất Văn, cũng không có ý định không cho anh ăn đồ ăn. Cái đạo lý không được lãng phí đồ ăn này cô vẫn hiểu. Cô gọi cả một bàn như vậy nhưng mới chỉ nếm vài miếng, thậm chí có vài món đến thử còn chưa thử. Tôm hùm hoang dã và Lafite đúng là có thật, cô đến tôm hùng hoang dã cũng mới chỉ nếm thử một miếng.
 
"Sao em không ăn?" Tư Nhất Văn hỏi.
 
Chu Nhân trong lòng nghĩ dẫu sao thì cũng bị vạch trần rồi, đằng nào cũng không còn gì để mất, tùy tiện nói: "Tại vì không có anh ở nên em ăn không nổi đó."
 
Tư Nhất Văn khựng lại, rõ ràng biết đây là nói dối nhưng cũng không vạch trần cô, mà còn nói với Chu Nhân: "Nhớ anh á? Nhớ thì em gọi cho anh một cuộc điện thoại không phải là được rồi sao."

 
Chu Nhân cũng không biết tiếp lời như nào, thuận tay cầm ly rượu vang ở bên cạnh lên nêm một ngụm, bất cẩn bị sặc nên ho liên tục. 
 
Tư Nhất Văn đi ra phía sau lưng cô, vỗ nhẹ vào lưng giúp cô.
 
"Sao, bảo em gọi điện thoại cho anh nên em xấu hổ rồi hả?" Tư Nhất Văn nhìn thấy dáng vẻ bị sặc đến đỏ mặt của cô còn cố ý trêu chọc. 
 
Một người đàn ông đẹp trai đến vậy, ấy thế mà lại mọc ra một cái miệng. 
 
Chu Nhân giận dỗi đẩy anh: "Anh ngồi sang đối diện đi, đừng ngồi bên cạnh em, không khí không lưu thông." 
 
Tư Nhất Văn nghe lời vợ, ngoan ngoãn trở về vị trí đối diện ngồi xuống. Anh cũng không phải là cố tình muốn chọc cho cô giận, chỉ là không nhịn được muốn trêu chọc cô một chút. 
 
Chu Nhân lúc này đã có chút ngồi không nổi nữa, nếu không phải Tân Ninh vẫn đang xem mắt thì cô đi từ lâu rồi.
 
Nhìn từ góc độ này của Chu Nhân, Tân Ninh và Thương Chi Nghiêu ở cách đó không xa cũng khá hòa hợp. Tuy rằng phần lớn thời gian đều là Tân Ninh đang nói nhưng Thương Chi Nghiêu cũng có đáp lời, hai người này có vẻ đều không chán ghét đối phương. 
 
Cái gọi là người ngoài cuộc mới tỉnh táo nhất, Chu Nhân cũng cảm thấy chỉ đơn gian là nhìn như vậy thì Tân Ninh và Thương Chi Nghiêu về ngoại hình hay điều kiện đều vô cùng xứng đôi. Với tư cách là hội trưởng Hiệp hội Ngoại hình, cô trịnh trọng đảm bảo rằng: Thương Chi Nghiêu đẹp trai!!
 
Chu Nhân không kìm được thầm hét lên trong lòng với Tân Ninh: "Chị em! Xông lên!"
 
Thương Chi Nghiêu ở bên đó đứng dậy, hình như là muốn đi vào nhà vệ sinh.
 
Tân Ninh lập tức ngẩng đầu dậy giao lưu bằng ánh mắt với Chu Nhân, thuận tiện trả lời tin nhắn, cúi đầu điên cùng gõ chữ. 
 

Tân Ninh: [Cái cậu Thương gì đó này đâu có giống trong lời đồn đâu! Nói chuyện một lúc khiến tớ thấy anh ta cũng không tồi!]
 
Tân Ninh: [Tớ định ăn xong đi dạo một lúc ở gần đây với anh ấy, tiện tìm hiểu sâu hơn một chút.]
 
Tân Ninh: [Nếu như có thể, bà đây muốn yêu đương với anh ta!]
 
Tân Ninh: [Tớ độc thân từ lúc sinh ra đến giờ đã bao nhiêu năm rồi, phải điên cuồng một lần thôi!]
 
Từ những câu từ mà Tân Ninh gửi qua, Chu Nhân cũng đã có thể sâu sắc cảm nhận được sự hài lòng của cô ấy đối với Thương Chi Nghiêu. 
 
Chu Nhân trả lời: [Xông lên nào chị em!]
 
Tân Ninh: [Tớ thấy Tư Nhất Văn đến rồi hả?]
 
Chu Nhân: [Ừm.]
 
Tân Ninh: [Nhưng mà tớ nói với cậu, người đàn ông này có vẻ khá khôn ngoan đó!] 
 
Tân Ninh: [Anh ấy toàn cười mỉm với tớ, tớ không đoán được anh ấy rốt cuộc đang nghĩ gì.]
 
Tân Ninh: [Nhưng tớ không thể phủ nhận, có thể ngồi nói chuyện vui vẻ với anh ấy đến vậy, phần lớn nguyên nhân là vì cảm thấy điều kiện ngoại hình của anh ấy rất không tồi, rất hợp với gu của tớ!]
 
Lúc Chu Nhân chuẩn bị tiếp tục trả lời Tân Ninh, nghe thấy Tư Nhất Văn ở đối diện mình nói: "Vợ ơi, anh đi vào nhà vệ sinh một lát nhé."
 
Chu Nhân đến đầu còn chưa ngẩng lên, chỉ ừm một tiếng, tiếp tục trả lời Tân Ninh: [À đúng rồi, Tư Nhất Văn vừa hay quen biết Thương Chi Nghiêu, hay là tớ hỏi thử anh ấy nhé?]
 
Tân Ninh: [Được, cậu hỏi thử giúp tớ xem! Thám thính thử xem được gì không.]
 
Chu Nhân: [Ok!]
 

Đợi một lúc sau, Chu Nhân nhìn thấy Tư Nhất Văn và Thương Chi Nghiêu xuất hiện cùng nhau, hai người có vẻ là đều từ nhà vệ sinh đi ra. 
 
Sau khi lại gần, Tư Nhất Văn chủ động tự giới thiệu vợ mình Chu Nhân với Thương Chi Nghiêu, Chu Nhân cũng không mất lịch sự mà đáp lại đối phương. 
 
Thương Chi Nghiêu trước mặt này cao ngang Tư Nhất Văn, chắc cũng tầm 1m85, vóc dáng cân đối, có vẻ là cũng thường xuyên vận động. Nhìn gần Chu Nhân phát hiện làn da của đối phương cũng không tồi, hàm răng trắng tinh ngay hàng thẳng lối, đôi môi hồng hào, trên người còn có mùi hương nhàn nhạt nho nhã rất thơm, có lẽ là cũng có thói quen sống lành mạnh. 
 
Có những người chỉ có thể nhìn xa chứ không thể tán thưởng nổi khi nhìn gần nhưng Thương Chi Nghiêu không như vậy, nhìn gần có vẻ khiến mị lực của người đàn ông này được phóng đại lên không ít. 
 
Chu Nhân cảm thấy, hôn sự giữa Thương Chi Nghiêu và Tân Ninh này cô đã đơn phương đồng ý rồi. 
 
Sợ rằng sẽ gặp phải gượng gạo lần nữa, Chu Nhân theo tiềm thức giật giật tay áo Tư Nhất Văn, muốn nhanh chóng rời khỏi đây. 
 
Tư Nhất Văn đương nhiên hiểu ý Chu Nhân, chào tạm biệt với Thương Chi Nghiêu. 
 
Trùng hợp là, nhà hàng này là của Thương Chi Nghiêu. Chu Nhân được hưởng lợi, miễn phí ăn cả một bữa thịnh soạn. 
 
Sau khi ra khỏi sảnh nhà hàng, Chu Nhân vội vàng quay sang Tư Nhất Văn để tìm hiểu về Thương Chi Nghiêu, câu hỏi cứ cái này nối theo cái khác: "Thương Chi Nghiêu 30 tuổi rồi hả? Anh ấy nhân phẩm thế nào? Trước đây có bao nhiêu bạn gái rồi? Anh cảm thấy liệu Ninh Ninh có phải gu của anh ấy không? Giữa ai người họ liệu sẽ có chuyện gì xảy ra không nhỉ?"
 
Lúc này, Tư Nhất Văn đột nhiên nắm lấy bắp tay của cô, kéo cô vào lòng mình. Cùng lúc này, bên cạnh có mấy thiếu niên đang trượt ván, gần như là sượt qua vai Chu Nhân. 
 
Nếu như lúc nãy không phải là có Tư Nhất Văn, Chu Nhân lo rằng mình đã bị thiếu niên trượt ván đó đâm cho bay đi mất luôn. 
 
Thiếu niên rõ ràng cũng biết kĩ thuật của mình chưa ổn, đang trong quá trình luyện tập. Cậu ấy biết mình xém chút nữa đâm vào người khác, lập tức cầm ván lên đi về phía Chu Nhân để xin lỗi: "Chị ơi em xin lỗi, xém chút nữa đâm vào chị rồi." 
 
Cái tiếng "chị gái" này khiến tâm trạng của Chu Nhân tốt lên, cô thuận miệng hỏi một câu: "Em tập bao lâu rồi?"
 
Thiếu niên gãi gãi đầu nói: "Mười mấy ngày rồi, haiz, em ngốc quá, không biết phải tập đến tháng nào năm nào nữa."
 
 
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận