Việc Bán Thời Gian

Bên này, Quân Thụy lái xe ra ngoài, trên đường đi anh cười thầm vì cô tự đưa mình vào ngõ cụt.

Đột nhiên, đằng sau xuất hiện vài xe bám theo. Anh nhìn kính chiếu hậu mà cười khinh bỉ, mấy cái trò cũ này xài hoài không chán nhưng anh lại rất chán mấy trò này. Nhấn đạp ga phóng nhanh trên cao lộ, mấy xe kia cũng nhanh chóng đuổi theo.

Quân Thụy nhanh trí lái xe vào con đường vắng, giảm nhẹ tốc độ như đang có ý đầu hàng, được nước lấn tới, mấy tên đó nhanh chân chặn xe anh lại. Quân Thụy dừng xe nhưng lại không bước xuống, bình thản nhìn bọn chúng xuống xe bước xuống cầm súng vây quanh xe mình.

Bọn chúng cũng không tầm thường, đeo mặt lạ che đi khuôn mặt, chăm chăm chĩa súng vào anh. Một tên có vẻ như cầm đầu gằng giọng:

''Đông Quân Thụy, mau xuống xe.''

Nếu đã biết anh là ai, có vẻ không đơn giản nhỉ... Anh cười khẩy nhìn thẳng tên đó, nhìn vào chiếc súng chĩa vào mình.

Quân Thụy ga mạnh tông thẳng vào tên đó, liền quay xe một vòng làm bọn chúng hoảng loạn tránh xa, tay cầm súng liền bắn loạn cả lên. Phải biết, chiếc xe đã bọc thép chống đạn nên cho dù mang thêm vài khẩu súng cũng chưa chắc làm gì được....

Vì bọn chúng bắn loạn xa, thêm việc anh lái xe quay vòng vòng không thể bắn trúng, vì thế mà bọn chúng bắn cả vào nhau, người bị thương, người tránh lé... Tên cầm đầu kia gầm gừ hét:

''Bọn điên này, mau dừng lại.''

Ngay lúc này, trợ lí của anh đến. Lập tức có hàng trăm người dương cao súng về phía bọn họ. Trợ lí tiến gần đến tên kia,

''Nói xem ai sai các người?''

Tên đó quay lại chĩa súng vào trợ lí, vậy mà trợ lí của anh như không có gì vẫn bình tĩnh:


''Việt Hào à?''

''Ngươi...''

Tên đó không ú ớ lên lời, liền nhanh chóng rút ra một quả lựu đán ném về phía người của anh, khung cảnh tan hoang lẫn lộn tứ phía, bọn chúng tuy có ít người nhưng trên người toàn mang nhữn thứ phá hủy cao như không lường trước được thiệt hại, anh cho người rút tạm nhằm hạn chế rủi ro.

Quân Thụy bước khỏi xe, cầm khẩu súng của cô nhắm chuẩn hạ bắn một tên đang tháo chạy...trợi lí bước đến

''Tên này vừa nghe tên ông ta liền phản kháng... Lẽ nào"

''Rất có thể.'' Anh đáp xong liền quay lại nhìn mọi người bị thương.

Trợ lí hiểu ý liền ra lệnh cho mọi người bị thương đi chữa trị, tưởng chừng câu chuyện đến đây là kết thúc, không ngờ một tiếng vang''bùmm''thật lớn, anh đưa mắt nhìn về hướng đó, trợ lí liền bước đến muốn kiểm tra.

Từ trong đống khói bay mịt mù, có đám người bước lại, giọng vang vảng tiếng cười.

''Mọi người quên tôi rồi sao... Đánh nhau như này không mời tôi à?''

Bàng Tuân bước ra, mấy tên kia tháo chạy liền bị bắt lại. Không ngần ngại đứng trước mắt anh:

''Tôi nói hợp tác với tôi, ngài không thiệt mà.''

''Nghe thật quý giá, tôi biết anh sẽ đến nên cho anh tóm chúbg lại.'' Anh đáp

Trợ lí lúc này không hiểu gì, nhìn hai người đối đáp, xong liền hỏi:

''Ngài đây là?''

''Tôi làm Bàng Tuân, người đứng đầu tổ chức WJ.''

Thấy Bàng Tuân đưa tay ra, trợ lí cũng ngượng nhưng liền bắt tay.

Bàng Tuân lúc này liền dở giọng trêu ghẹo

''Thật ra tôi cũng không muốn đến cho lắm, nhưng khi nãy có con nhỏ nào đó nói tôi phải đến nên coi như ngài mắc ơn tôi đi."

Anh nghe vậy liền khự lại vài giây, sao cô biết anh sẽ nguy hiểm chứ... Nhưng trong lòng liền nở hoa thì ra cô cũng còn quan tâm mình.

''Vậy sao?'' Anh cười thầm, mở cờ trong bụng nhưng liền bị Bàng tuân nói lại:

''Ngài cất vẻ mặt vui đó lại đi."


Như bị nhìn thấu, anh điều chỉnh lại cảm xúc, dặn dò trợ lí:

''Mang mấy người này về, tra hỏi kĩ càng.''

Trợ lí của anh liền nghe lệnh làm theo ngay tức khắc, bàng tuân đưa tay vào trong túi quần, nhìn vẻ mặt kia, thích thì nói thẳng ra lại còn bày đặt làm bộ làm tịch có ngày bị cướp đi thì lại ngồi đó đau đớn.

''Muộn rồi, tôi đi đây."

Bàng Tuân không nói nữa nhanh chóng đi mất.

Cả đêm đó, anh cứ cườm tủm tỉm mãi mà không ngủ được, nhanh chóng chuẩn bị cho ngày mai.

Ngay từ sáng sớm, hai người trung niên đã vội vã vào Thanh Uyển, nhìn quản gia tần hỏi:

''Quân Thụy đâu?''

''Thưa phu nhân, thiếu gia hôm qua không về."

Quản gia tần liền trả lời sau đó nhìn sắc mặt của bà:''Hạ Vũ,có gì từ từ nói"

''Đông Tân, ông còn từ từ cái gì, thằng con trời đánh đó... Nó... Nó làm con bé có thai không chịu trách nhiệm đó." Bà liên tục nói, bực tức quay lại hỏi quản gia:

''Con bé đâu?''

''Nhưng mà thưa phu nhân... Ai có thai ạ?''

Quản gia Tần trước nay bên cạnh anh, không hiểu gì liền hỏi lại.


Lúc này Vân Ca cũng thức dậy, thấy mẹ mình đang mang trạng thái tra hỏi liền chạy lại:

''Mama, có gì từ từ...''

''Từ cái gì chứ, con sang với ba con mà từ."

Vân Ca vì nói không đúng lúc đã bị đuổi, nhưng hình như bà nhớ ra, liền kéo Vân Ca lại:

''Hạ Hạ đâu?''

''Cậu ấy đang ngủ, có cần..."

Vân Ca chưa kịp nói xong, bà đã cắt lời:

''Không cần... Người mang thai cần nghỉ ngơi, nào mau nhanh chóng chuẩn bị bữa sáng cho con bé''

Vân Ca muốn nói gì đành thôi, dù sao chuyện này không phải chuyện của cô, với cả anh trai cô cũng không thèm đính chính lại luôn mà.

Bà nhanh chân kéo mọi người làm việc, còn mang theo một núi đồ tẩm bổ, Vân Ca thầm nghĩ nhỏ hà mã đợt này chắc sẽ đi toi mất...





Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận