Việc Bán Thời Gian

Đến khi Dung Hạ thức dậy, mắt còn díu lại định bước xuống cầu thang, không biết từ bao giờ, bà đã đứng trước mặt cô, khiến cô một phen cứng đờ, giật mình:

''Con chào bác" Cô ngơ mặt chào bà.

''Không nói nữa, nào mau xuống ăn sáng.'' Bà đỡ cô nhẹ nhàng, làm cô hiểu ý bà đang nghĩ cô có thai đây mà.

Nhìn mọi người trong nhà như vừa mới đánh trận, cô nhìn Vân Ca đang trưng vẻ mặt hóng chuyện ra. Vừa đặt chân xuống phòng khách, cô thật thà nói:

''Con xin lỗi vì đã làm mọi người hiểu lầm nhưng... Thật ra con không có mang thai đâu.''Dung Hạ ấy náy gãi gãi đầu nói sự thật, còn đang mong chờ mọi người chửi mắng cô thật vô sỉ, thì bà lại vỗ về cô:

''Quân Thụy ép con nói thế sao... Hay nó đòi tước quyền nuôi con.''

Dung Hạ bất lực nhìn bà, sao bà có thể mang mấy cái logic trong phim sảng văn ra nói được vậy, cô là đang nói sự thật mà, trong lòng cô dâng lên nỗi đồng cảm với anh, ở trong một gia đình bị coi là tội đồ cũng thật đáng thương.

''Mẹ nghĩ xấu cho con quá."

Anh về đúng lúc bà đang nói mình chẳng ra thể thống gì cả, bước lại chỗ cô kéo cô lại gần mình, vuốt lưng an ủi, cô quay lại nhìn anh, ánh mắt đầy căm phẫn cầu xin.

''Đi đâu mới về?'' Bà hỏi anh.

''Đi chuẩn bị đồ cho cháu mẹ." Anh bình thản nói.

Dung hạ bất ngờ mở to mắt, nhìn anh ra hiệu nhưng có vẻ như anh không quan tâm cho lắm. Bực mình, cô nhéo vào người anh, nhưng anh chẳng hề hấn gì nói tiếp:

''Hay là nên chuẩn bị đám cưới luôn nhỉ?''

Bà nghe vậy, thấy con trai mình thật trách nhiệm nhưng thấy cô không thoải mái lắm bèn đáp:


''Nói với bà già này làm gì, hỏi con bé mới đúng.''

Bà chỉ tay về phía Dung Hạ, cô lườm anh một cái rõ sâu, ba mẹ và Vân Ca liền vào trong phòng ăn, cô nói nhỏ:

''Tôi bẻ cổ anh đó.''

''Không sao, từ từ rồi cũng sẽ có thôi." anh sờ bụng cô nói, như thể cô và anh bây giờ là một đôi tình nhân thực sự, cô gạt tay anh ra khỏi người mình:

''Anh thôi ngay mấy trò tiểu nhân đi."

''Tôi thuận nước đẩy thuyền thôi.''

Cô không chịu nổi muốn đánh anh thì bà từ đâu nói vọng ra:

''Quân Thụy, đưa Hạ Hạ vào ăn sáng''

''Kìa m, mẹ tôi muốn tôi chăm em đó, không phải do tôi nha."

Anh cười, cô nhìn anh chẳng khác gì mấy tên lưu manh đầy lươn lẹo, bực dọc đi vào trong.

Cô ngồi xuống nhìn trên bàn không đồ bổ này cũng đồ bổ kia, làm cô rùng cả mình, bà đưa cho cô hết thứ này lại thứ kia.

''Con mau ăn đi."

''Nhưng mà.'' Cô tính nói thì bà nói:

''Sợ con không ăn được gì nên ta chuẩn bị hết, hồi ta mang thai đầu khó ăn lắm, nên mới sanh ra đứa con báo đời đó." Bà đưa chén canh nhân sâm nóng trước mắt cô xong quay ra gằn xé đứa con trai kia của mình...

''Không phải mẹ nói muốn đi du lịch Pháp sao, con sắp xếp cho mẹ đi.''

''Này là đang đuổi tôi sao?'' Bà ngang ngược đáp lại.

''Con cứ sắp xếp đi... Mấy nữa chúng ta đi." người đàn ông lớn tuổi nhất nhà lên tiếng, từ nãy giờ ông im lặng lắng nghe không chút ý kiến nhưng lại đột nhiên đồng ý làm bà khó chịu quay lại.

''Ông có ý gì?'' Bà cau có nói.

Lão gia kéo bà lại, nói nhỏ

''Phu nhân yêu quý, bà cứ như này sao mà được, bọn trẻ cũng cần không gian riêng tư, thứ tự nhiên là tốt nhất ép buộc không tốt đâu." Ông lí giải theo lập trường của mình, mong bà thông cảm. Bà thấy vậy liền vui vẻ quay lại nói:

''Được đó, chúng ta đi du lịch tiếp."

Nhưng bà cũng chẳng phải người thường, dù sao vẫn còn Quản Gia Tần mà nên cho dù có chuyện gì bà cũng sẽ nhanh tóm được. Hơn nữa, trong nhà không thiếu người làm đâu phải lo lắng đâu.

Sau một bữa ăn phong ba bão táp, cô cuối cùng cũng xong liền nằm ườn ra coi phim, anh không đến công ty lại vào phòng sách làm việc. Hai người già kia, thấy Vân Ca ở đây liền dặn dò xong liền đi ra ngoài.


Vân Ca và Dung Hạ thảm họa ngồi xuống ghế sofa. Một người là con gái, một người cũng tạm gọi là con dâu tương lai bị bà ép ăn đủ thứ trên đời, không còn lấy sức lực chống đỡ lăn lộn ra.

''Có vẻ mẹ cậu rất trọng nữ khinh nam " trước đây, cô thấy bà vậy cũng coi như bình thường đi, không ngờ lại còn hơn thế. Ngay cả đứa con gái ruột bà cũng túm lấy, bắt ăn lấy ăn để, nói rằng con gái mập mập một chút mới khả ái làm sao.

''Cũng may anh trai yêu quý vẫn còn có tâm, nói bà đi du lịch tiếp...''

Vân Ca bật dậy nói xong, liền bị Dung Hạ cốc cho một cái

''Tâm của anh ta chó gặm còn chê đó''

''Ừm...cũng đúng.'' Vân Ca thấy Dung Hạ không thoải mái nói vậy cũng đồng tình,

Tư Hà tư đâu xuất hiện, nhìn Vân Ca và cô đang nằm dài ra than thở.

''Hai người bị sao vậy?''

Hai người bọn họ thấy Tư Hà, Vân Ca mè nheo đứng lên ôm chặt.

''Tôi bị đau đớn vì cậu không chịu ở bên tôi."

''Đừng có đùa như thế.'' Tư Hà đáp lại, kéo Vân Ca ra một bên.

Thấy sắc mặt nghiêm trọng, Vân Ca không dám đùa nữa, hỏi:

''Có chuyện gì sao?''

''Có người họ Vương đang giữ tài liệu quan trọng...''

''Ở đâu?'' Dung Hạ bình tĩnh hỏi.

''Khánh sạn Tào Lâm "


Tối đến, hai người đeo mặt nạ, mặc trên người bộ váy xẻ cao quyến rũ, nhẹ bước đến phòng được thông tin, có vẻ như người này cũng thận trọng, để hai tên vệ sĩ ở ngoài.

Hai người họ gật đầu nhìn nhau, thận trọng bước đến,liền bị hai tên kia ngăn lại. Cô đưa ra một chiếc thẻ, tên đó cũng cầm lên nhìn, sau đó liền kiểm tra người hai bọn họ. Khi nhận thấy hai người này chẳng có thứ gì nguy hiểm mới cho vào. Hai người họ bước vào, liền vui vẻ cười nói, chạy lại chỗ tên bụng bia ngồi một mình trong phòng uống rượu.

''Anh Vương, uống rượu một mình không vui đâu.''

''Hay là em rót cho anh nha.''

'' Để em bóp vai nào.''

'' Cái đồ tai lanh nhà cô, sao cô lại cướp công tôi.''

''Tôi có làm gì đâu, tôi cũng chỉ làm giống cô thôi ''

Thấy hai người đẹp trước mắt, ra sức lấy lòng mình, lại còn tranh đấu như vậy. Ông Vương kia cũng háo sắc kéo hai người họ vào lòng:

''Haha... Được rồi, không cần tranh, hai em ai cũng có phần.''

Ông ta đưa cho hai người cốc rượu lớn, hai người họ lập tức nói:

''Bây giờ muộn rồi, uống rượu làm gì chứ... Chi bằng vào việc chính đi."





Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận