Tuyển Tập Đoản Văn Đam Mỹ

Bị Ám Luyến Bị Quan Chú
(Được thầm mến, được quan tâm)

Tác giả: Tu Sáp Đích Dược
Thể loại: hiện đại, nhất thụ nhất công
Ghép đôi: "Tuc" x Phương Kính
Chuyển ngữ: Phi Nguyệt

Trì độn như Phương Kính, cũng sẽ có ngày phát hiện.

Ngày đó anh đi tìm một quyển sách, khi về chỗ ngồi, ngay trước cuốn sổ của anh để lại một chứng cứ không thể bỏ qua -- một chai "Nutri-Express", mới mẻ, chưa khui.

Phương Kính nhìn quanh, lượng đầu người đông nghịt và những cánh tay di động, tuy rằng an tĩnh, lại bao phủ dưới áp suất thấp trước kỳ thi cuối kỳ, dồn ép, khiến người khó thở.

Anh cố gắng dò hỏi nữ sinh bàn bên cạnh, đáng tiếc mắt kính người ta đã dính vào quyển sách. Nam sinh bên kia thì thoăn thoắt ghi chép vào bản nháp, không bao lâu sau "Rẹt rẹt" rách mất mấy tờ giấy, nối tiếp là tiếng nghiến răng nghiến lợi.

Vì thế Phương Kính gác cằm lên mu bàn tay, đờ đẫn.

Từ khi vào đại học anh tuần tự lên lớp, làm bài, tìm tư liệu, viết luận văn... Cái lượng công việc lớn ngập đầu này nếu lần lượt làm từng cái, chắc hẳn là không thể nhàn rỗi rồi. Nhưng Phương Kính không có khả năng "ứng đối linh hoạt" như các bạn cùng lớp, vào kho luận văn anh chỉ biết nhíu mày luống cuống tay chân, cuối cùng đành phải mỗi ngày lết thân tới thư viện.

Thậm chí là chỗ ngồi, anh cũng không mong bị thay đổi, từ chỗ này đứng dậy tới chỗ thường mượn sách chỉ có mấy bước, mỗi ngày phải y hệt nhau. Cho nên đến cuối kỳ khi thư viện đầy kín người, phận làm đàn anh như anh chỉ có thể mỗi ngày dậy sớm, tới trước chiếm lấy địa bàn có mấy phần an tĩnh của mình.

Về phần dậy quá sớm không kịp ăn sáng, một câu quảng cáo "Không ăn sáng? Chỉ cần uống Nutri-Express" đã đủ anh tin rồi.

Hôm nay, anh chỉ chợp mắt thêm một lúc, đã mất luôn cơ hội vòng qua quầy bán quà vặt.

Vì thế, Phương Kính chờ một giờ, không chờ được người để quên tới nhận, không yên lòng đọc sách một giờ, lại cầm chai "Nutri-Express" chơi một giờ, đại thể đã rõ, đây là điểm tâm ai đó tặng cho anh.

Ngay khi anh đột nhiên cảnh giác được người tặng quà, nhất định còn đang quan sát anh, lần này chưa mất tới một giờ, giờ ăn trưa đã đến.

Phương Kính lạnh lùng theo dòng người đi ăn cơm, nội tâm có một xung động ôm đầu.

Đối với việc bị quan tâm này, ý nghĩ đầu tiên của Phương Kính không phải phiền, không phải cảnh giác, ngược lại là kiểu như được sủng mà kinh. Nó không chỉ vì anh học ở khối tự nhiên là một khối tỉ lệ nam nữ mất cân đối nghiêm trọng, càng là vì cá tính của Phương Kính.

Phương Kính, người cũng như tên, ngăn nắp, cung kính, không chói mắt cũng không đột ngột. Là một người bỏ vào bầy người cũng khó mà phát hiện. Nếu muốn ví dụ vậy cũng giống như một cái khăn bị vắt khô đấy.

Trước anh có quen một cô bé, thân sĩ thì đủ, đáng tiếc không nắm chắc thời cơ "giỡn lưu manh". Cô bé ấy cho rằng không có tiến triển, chịu không nổi nói "Tạm biệt". Trong lòng Phương Kính rất đau khổ, nhưng cuối cùng chỉ hóa thành một tiếng "À, vậy em đi đường cẩn thận nhé".


Trời biết con đường ngôn ngữ từ tâm lý đến nét mặt của Phương Kính kỳ thực là không hề thông nhau.

Ngày đó anh nghĩ, có người đang thầm quan tâm mình, rất tốt. Nhưng lọt vào mắt người quan sát, chai "Nutri-Express" này tặng ra rồi, cứ như đá chìm đáy biển vậy, đối phương lãnh đạm đọc sách một buổi sáng cộng thêm buổi chiều, có lúc lại nhìn ra ngoài cửa sổ trầm tư, nghiễm nhiên là cái vẻ nghiêm túc chăm chỉ thường ngày.

Ngày thứ hai Phương Kính vẫn ôm khuôn mặt lãnh đạm dậy sớm, sải bước ra ngoài. Khi đi ngang qua quầy bán quà vặt anh tạm dừng một hồi, rồi nhịn đau đi luôn.

Anh ngồi xuống chỗ của mình, bắt đầu thấy đói, hết lần này tới lần khác còn phải đứng dậy tới giá sách tìm đồ, đứng không được nửa giờ đã choáng váng.

Đáng tiếc, hôm nay không có kinh hỉ như hôm qua.

Có lẽ hôm nay có việc nên không tới đi, anh nghĩ.

Nhân vật chính trong TV hoặc tiểu thuyết luôn có một loại công năng đặc dị nào đó, gửi hoặc nhận được tầm mắt nóng cháy chẳng hạn. Từ xa đã có thể mặt mày đưa tình, biết được tâm ý đối phương. Nhưng vì sao anh nhìn quanh một vòng, hoàn toàn không cảm nhận được nguồn sáng ấy?

Phương Kính gối đầu lên tay dùng sức cảm nhận, cuối cùng nghe được tiếng "ọt ọt" bụng mình gọi.

Ngày thứ ba tới thư viện, Phương Kính do dự một hồi, mua một chai "Nutri-Express" mang theo. Tới chỗ ngồi rồi, anh thấy trên bàn để một túi bánh bích-quy "TUC".

Chẳng lẽ đã bị người giành? Anh hiếu kỳ đi qua xem, thấy dưới túi bánh bích-quy kẹp một tờ giấy. Anh vội vã cầm lấy nó, ngồi xuống nhìn thoáng qua, lại nhìn thoáng qua.

Không sai, phía trên viết: Đàn anh à, đừng tin lời quảng cáo, nhớ ăn sáng đấy.

Đổi lại là một người cẩn thận, từ mấy lời nhắn lác đác này có lẽ sẽ có được một ít suy luận: Ví dụ như người nọ nhỏ hơn mình, khẳng định đã quan sát mình một thời gian, tính cách tương đối cẩn thận săn sóc, thích dùng bánh bích-quy "TUC" làm bữa sáng hoặc lót dạ... Còn có -- mấy chữ này viết xấu quá...

Nhưng những gì Phương Kính làm là: Uống "Nutri-Express" rồi lặng lẽ ăn sạch bánh bích-quy "TUC", kế viết "Cảm ơn" lên tờ giấy... Như làm vậy đối phương sẽ có thể cảm nhận được ấy.

Từ sau ngày đó, Phương Kính thường sẽ lấy tờ giấy ra xem, xệ mặt. Giấy là giấy trắng bình thường, mực là mực bình thường, nhưng cộng lại hình như đều không bình thường.

Đối với tình yêu, Phương Kính không phải không từng nghĩ tới, nó sẽ là một bức ảnh yên tĩnh an bình. Về phần quá trình và phát triển, vậy chỉ có thể "thuận theo tự nhiên". Dựa vào lời của bạn trọ Tiểu Tiêu là: "Thằng này chú mày là đòi 'một bước lên trời' thì có. Ê, nữ sinh là cần chú mày chủ động theo đuổi dỗ dành đấy nhé!"

Cho nên cách giao lưu không cần gặp mặt không cần nói chuyện, dùng ánh mắt cũng không nhận ra này rất hợp ý Phương Kính. Cụ thể biểu hiện là: Bữa sáng của anh thêm một túi bánh bích-quy "TUC", cuốn sổ của anh kẹp thêm một tờ giấy. Anh lãnh đạm ngồi ở chỗ của mình, lạnh lùng cảm nhận thứ cảm tình trong suốt nhỏ bé này.

Mà ở trong mắt người quan sát núp trong góc, đây là một tình huống khiến người phát điên: Đàn anh xác thực nghe lời cậu nói ăn bánh bích-quy "TUC" cậu thích, nhưng quây sơ mơ tay cậu cầm loại bánh này đi qua đi lại mấy vòng bên cạnh anh ấy, đối phương cũng hoàn toàn không nhìn hả ả ả ả!

Tuần ôn tập cuối kỳ dần chỉ còn ba tuần, mắt thấy gần kết thúc, đã sắp được nghỉ rồi.


Ngày đó Phương Kính và bạn trọ Tiểu Tiêu đi ăn tối, khi đi ngang ký túc xá Tiểu Tiêu đột nhiên kéo Phương Kính lại, dẫn anh vào một khu rừng nhỏ. Phương Kính cũng ngoan ngoãn đi theo: "Sao vậy?"

Tiểu Tiêu thần bí hề hề: "Có người theo dõi chúng ta!"

Phương Kính nói: "Vậy để người nọ theo là được."

"Cậu không hiếu kỳ là ai à? Ê, cậu nói, có phải là có người nhìn trúng tôi không?"

Phương Kính nghĩ một hồi, đột nhiên nhớ ra gì, kéo Tiểu Tiêu bỏ chạy. Anh vốn rất cao, bước chân sải đủ lớn, quả thật là xem Tiểu Tiêu nhỏ gầy như cây chổi, một đường gió cuốn mây tan quét qua.

Tới phòng ngủ, Tiểu Tiêu thở hồng hộc nhào tới đánh anh. Phương Kính ngoan ngoãn nhận, tự nhủ, lần này anh có tính là bảo vệ người nọ không?

Qua một hồi, lại ảo não: Chạy nhanh quá, phỏng chừng người nọ không phát hiện được anh ở lầu nào.

Nghĩ vậy, Phương Kính đi ra sân thượng nhìn xuống dưới.

Tối mùa đông đêm tới rất nhanh, cộng thêm hàng rào ký túc xá trồng đầy cây cối, đưa mắt nhìn lại chỉ một màu đen. Có một ngọn đèn đường treo ở cửa chính, ánh đèn mờ nhạt, tan vào không khí, lập lờ loe lói.

Lúc này vừa vặn ở phía anh chạy về ló ra một người, cúi gập eo thở hổn hển, ngẩng đầu nhìn lên lầu. Thế là bốn mắt chạm nhau.

Muốn nói khí tràng giữa người với người thật là một thứ kỳ quái, người nọ cách xa như vậy lại đừng giữa màn đêm khuya khoắt, nhiều nhất chỉ thấy đường nét, rõ được đại khái có màu sắc quần áo mà thôi.

Nhưng khi Phương Kính nhìn qua, hết lần này tới lần khác lại thấy một túi bánh bích-quy "TUC" dưới lầu.

Anh theo tiềm thức gọi: "Ê, TUC!" Người nọ sợ hãi giật mình, lập tức cắm đầu chạy.

Tiểu Tiêu nhu cánh tay vừa rồi đánh đau đi ra sân thượng: "Cậu gọi cái gì đấy?"

"TUC."

"Tôi quen không?"

"Không quen."


"Đó là ai?"

"Một tên nhóc."

Sau đó Phương Kính nhớ lại, chợt bừng tỉnh đại ngộ, sóng gầm biển động, xệ mặt lặp lại: "Ừ, một tên nhóc."

.

Bất kể có bao nhiêu người vui vẻ, bao nhiêu người không nỡ, nghỉ đông đã tới với đại học.

Vì nhà Phương Kính đang sửa chữa, nên ngày nghỉ này anh ở lại trường thêm mấy ngày. Lúc này trước cửa thư viện đã có thể giăng lưới bắt chim, Phương Kính ngồi ở chỗ ngồi quen thuộc học từ đơn, làm bài.

Sách chuyên ngành cũng phải xem nhiều một ít, lật lật, một tờ giấy trượt ra: Đàn anh à, đừng tin lời quảng cáo, nhớ ăn sáng đấy. Hiện tại tờ giấy này đã bị cuốn sổ của Phương Kính kẹp thẳng thớm, nếp gấp bị túi bánh bích-quy "TUC" đè ra đã biến mất.

Phương Kính nhớ lại buổi tối ngày đó nhìn thấy cậu nhóc. Đèn đường mờ nhạt, chiếu trên người người nọ, mặt mũi hoàn toàn lu mờ, nhưng cả người lại như một túi "TUC" vàng óng sắc vậy. Kỳ thực cẩn thận ngẫm lại, đối phương rốt cuộc có bề ngoài ra sao anh cũng không rõ.

Có lẽ là đàn em lớp dưới tới bày tỏ... Vậy vì sao lại chạy... Học kỳ sau anh đã tốt nghiệp... Kỳ thực lưu lại số điện thoại sau này có lẽ anh có thể giúp được cậu ấy mà... Nói thế nào anh cũng không có ác ý... Trong lòng hơi khó chịu... Cậu ấy, anh cũng không nói mình là nữ mà... Dù sao cũng nên tạm biệt đi chứ?

Trong đầu nhét vào rất nhiều ý tưởng không xác định, tự nhiên sẽ buồn bực, cầm lấy bánh bích-quy "TUC" đã ăn nghiện mà gặm "Răng rắc răng rắc", khiến một người nghe cách đó không xa đổ mồ hôi lạnh.

Phương Kính cũng không ngờ, thứ cảm xúc này diễn biến đến sau đã không thể hiểu được. Ví dụ như anh nhiều lần nghĩ: Chí ít phải đứng ra giải thích đi, anh thoạt nhìn cũng không phải là người dữ dằn mà? Sau đó lại là cân nhắc: Rốt cuộc phải làm cách nào để gặp cậu ấy đây? Anh trường kỳ đóng quân ở thư viện, nhưng hoàn toàn không biết gì về đối phương cả.

Tâm tình này Phương Kính chưa từng có, thế nên anh cũng không biết nó đã đạt đến mức u oán.

Mỗi khi u oán đến cực điểm, Phương Kính sẽ nghe được tiếng gặm bánh bích-quy "Răng rắc răng rắc" cách sau mấy giá sách.

Thế là anh nghĩ: Cùng là người lưu lạc thiên nhai à.

Nghỉ đông cứ thế trôi qua, học kỳ mới cũng là học kỳ cuối cùng của Phương Kính ở đại học này đã tới.

Tối ngày đó, khi Phương Kính về phòng ngủ, nghe được bạn trọ Tiểu Tiêu hét lên, rồi che màn hình máy tính của mình lại, vẻ mặt vặn vẹo phức tạp nhìn anh.

"Sao vậy?"

Khi anh vừa dứt nói, máy tính truyền ra tiếng hai người đàn ông gọi giường.

Phương Kính bình tĩnh nhìn Tiểu Tiêu.

Tiểu Tiêu vội vã biện giải: "Tôi thấy nó tên là 《Xuân Quang Sạ Tiết》, đâu có ngờ... Sao lại là hai người đàn ông chứ..."

Phương Kính "Há" một tiếng, nghĩ một hồi, nghĩ mình nên an ủi Tiểu Tiêu bị tàn khốc đả kích, thế nên anh nói: "Hai người đàn ông... cũng đâu có sao."


Tiểu Tiêu bỏ bàn tay ôm màn hình ra đi tắt phim, Phương Kính lạnh lùng nhìn hai thân thể trẻ tuổi quấn quít lấy nhau, trong lòng như sóng gầm biển động, trời sụp đất nứt.

Hai người đàn ông... cũng đâu có sao.

Đêm hôm đó, Phương Kính có một giấc mơ kỳ quái, từ bản chất mà nói hẳn xem là mơ, nhưng mà từ mặt ngoài mà nói -- là một túi "TUC" và một chai "Nutri-Express" đang ôm nhau.

Trì độn như Phương Kính, nghĩ không ra giấc mơ này nên phân loại thế nào, lại báo ra tâm lý biến hóa gì.

Học kỳ mới vừa bắt đầu, thư viện vẫn hiếm có vết chân tới, Phương Kính theo Tiểu Tiêu đi ăn sáng, rồi tự mình qua đó. Hai người tán gẫu nhiều nhất là lối ra sau khi tốt nghiệp, khó tránh sẽ vỗ vai nhau, thổn thức thở dài.

Là học kỳ cuối cùng rồi, Phương Kính nghĩ, vướng bận lâu như vậy, tốt xấu cũng nên nói một tiếng tạm biệt đi? Chẳng lẽ sợ anh à?

Ngày đó, Tiểu Tiêu đi trước, Phương Kính đang tính đứng dậy dọn đĩa, đã nghe một giọng nói gọi anh lại: "Đàn anh à, có thể điền vào bảng điều tra này giúp em không?"

Phương Kính để đĩa xuống, lạnh lùng cầm lấy bảng điều tra, dày chừng mười mấy tờ.

Nhìn sơ qua một thoáng, tuy rằng bảng điều tra thường không yêu cầu viết tên, nhưng bảng này yêu cầu tin tức của người điền rất nhiều: QQ, mail, điện thoại, sinh nhật, chòm sao, nhóm máu, địa chỉ vân vân, Phương Kính "Ách" một tiếng nói: "Cái này..."

Người nọ lập tức giải thích: "Ách, kỳ thực là để tiện liên hệ với người điền bảng, ha hả, không điền cũng được."

Phương Kính "Há" một tiếng, lật thêm mấy tờ, trong đây còn yêu cầu điền chuyên nghiệp mình học, có dự định học lên không, hứng thú trước mắt, phần yêu thích bên dưới cả tiểu thuyết internet thích là "thể loại huyền nghi loại" hay "thể loại khoa học viễn tưởng" đều có.

Phương Kính tiếp tục lật, hỏi là kiểu người thích, từ chiều cao đến cân nặng, từ cá tính đến yêu thích đều rất rõ ràng.

Trì độn như Phương Kính, cũng cảm thấy không đúng.

Nâng mắt lên khỏi xấp điều tra dày cộm, nhìn nam sinh đứng trước mặt, chiều cao gần bằng mình, mái tóc ngắn mát mẻ, tướng mạo bình thường. Thấy Phương Kính nhìn sang, nam sinh này cười cười, nụ cười ấy -- giống một túi bánh bích-quy "TUC" vậy...

"Ách..."

"Đàn anh, giúp em đi." "TUC" cười nói, "Điền một bảng điều tra tặng một chai 'Nutri-Express'."

Phương Kính lạnh lùng cầm bút, nội tâm xoay chuyển rất nhanh, lúc cao lúc thấp, không nói một lời. Tay run lên, ngay trong ánh mắt kinh hỉ của "TUC", điền tên của mình vào.

END

*Tuc


*Nutri-Express


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận