Tuyển Tập Đoản Văn Đam Mỹ

Nhĩ Tri Đạo Đắc Thái Đa Liễu
(Đệ biết nhiều lắm)

Tác giả: Bạc Mộ Băng Luân
Thể loại: hiện đại, nhất thụ nhất công
Ghép đôi: Trần Thanh Huyền x Liêu Thanh Yến
Chuyển ngữ: Phi Nguyệt

Nhắc tới tu chân giả, ấn tượng đầu tiên của mọi người chỉ sợ là một cụ già tiên phong đạo cốt khổ tu trong chốn rừng sâu gà không đẻ trứng chim không làm tổ, kỳ thực không phải, tu chân cũng cần bắt nhịp thời đại, đã tiến vào thế kỷ 21, nói gì cũng nên hiểu rõ cuộc sống của dân chúng. Nếu không vạn nhất ngày nào đó bế quan một giấc tỉnh lại đã trăm nghìn năm sau, người Địa Cầu dọn khỏi hành tinh, mắt nhìn chỉ có dã thú tung vó chạy đầy đất, lại không một người sống áp lực khi ấy sẽ lớn cỡ nào.

Ôm suy nghĩ như vậy Trần Thanh Huyền xuống núi, cố gắng hòa nhập vào thế giới nhân loại.

Kết quả... Hỏng bét, đồ nhà quê sống trong núi mấy trăm năm này lập tức bị chốn phồn hoa mê hoặc, lát thì học máy tính lát thì xem TV, còn đỏ mặt nhìn màu da trên màn hình, đáng thương nam thanh niên lớn tuổi mấy trăm năm ngoại trừ sư tỷ sư muội một lòng thanh tu trong môn phái chưa từng kiến thức được gì khác này, vừa thấy cảnh tượng một nam một nữ nửa đêm lăn trên giường lập tức dọa ngốc.

Chơi tròn một năm ở chốn phồn hoa Trần Thanh Huyền học được rất nhiều thứ cậu ngày trước nghĩ cũng không dám nghĩ, ví dụ như mặc đồ ăn mày bắt chuyện với mỹ mi ven đường, ví dụ như chạy tới quán bar say mèm, ví dụ như ôm một quyển playboy tí tởn, một thân tu hành cũng bị chậm lại. Có lúc cậu cảm thấy ngày này quả thật là hoang đường, nhưng lại tự do, không có chưởng môn sư huynh xệ mặt buộc cậu bế quan thanh tu, cậu đối với tu tiên đích xác là hơi nản.

Trường sinh dài đằng đẵng nếu chỉ có nhàm chán, chẳng thà trăm năm tự do tiêu dao thế gian.

Đáng tiếc trời không theo nguyện người, không đến một năm sư môn đã gọi cậu về, Trần Thanh Huyền nhìn tiểu sư muội tay cầm lệnh bài chưởng môn thở dài thở ngắn một hồi, cuối cùng không thể tránh được theo nàng về sư môn.

"Sư huynh sư huynh, huynh thấy bộ đồ ăn mày này của đệ oách không!" Trần Thanh Huyền vừa về sư môn đã không an phận, kéo sư huynh khoe bộ đồ lỗ trên người, hồn nhiên không để ý thấy sư huynh mặt đã đen như đáy nồi.

"Đệ ở dưới núi rất thiếu ngân lượng sao?" Sư huynh Liêu Thanh Yến nhíu mày hỏi.

"Ai, sư huynh sao có thể lạc hậu vậy, hiện ở dưới núi mua đồ đã không cần ngân lượng rồi, dùng nhân dân tệ. Còn có, bộ đồ này của đệ là lưu hành đó nha, huynh xem nó thủng oách cỡ nào!" Trần Thanh Huyền vỗ trán thở dài.

"..." Xưa nay lãnh tĩnh trầm ổn Liêu Thanh Yến đột nhiên có rất nhiều ý nghĩ đáng sợ, tỷ như treo cái tên tóc pha đủ màu hệt như gà trống toàn thân là rách là thủng là vá còn hơn cả ăn mày này lên cửa chính thị chúng, việc xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài a không thể truyền ra ngoài, Liêu Thanh Yến nhịn.

"Sư huynh sư huynh, huynh biết hiện ở dưới núi người trẻ tuổi lưu hành nhất là gì sao?" Trần Thanh Huyền ra vẻ thần bí hỏi.

"Không biết."


"Là game online, ây, nhắc tới game online đệ phải giải thích cho huynh nghe cái gì là máy tính và internet cái đã..." Trần Thanh Huyền cuối cùng có được ngày có thể dựa vào mồm mép hù sư huynh, đáy lòng cậu đắc ý không thôi, thao thao bất tuyệt bắt đầu thổi phồng, hồn nhiên không thấy mặt sư huynh xấu xí bao nhiêu, "Nói chung, game online là một thứ tuyệt vời khiến vô số người trẻ tuổi nhiệt huyết sôi trào, sư huynh cũng chơi đi, gắn máy tính và mạng cho cả môn phái, sau đó mọi người cùng chơi!"

Liêu Thanh Yến thở dài: "Sư đệ, tuổi đệ đã không trẻ rồi, cũng mấy trăm tuổi."

Nói xong xoay người tới chỗ cái hồ nhỏ ngoài viện.

Trần Thanh Huyền bị nghẹn một hơi, nhất thời ủ rũ. Sư huynh gì cũng tốt, chỉ là cổ hủ, chẳng khác gì người bị hại còn sót lại của nền phong kiến kỷ chưa khai hóa -- chí ít Trần Thanh Huyền tự xưng là được thời đại mới giáo dục cảm thấy vậy.

Nâng mắt trộm liếc sư huynh, Liêu Thanh Yến chắp tay đứng bên hồ, một thân bạch y thắng tuyết tóc như mặc ngọc, khí chất di thế độc lập trong khoảnh khắc đập vào mặt, lại mang theo mấy phần tiên khí phiêu nhiên.

Thế nhưng Trần Thanh Huyền lại cảm thấy sư huynh cô độc. Ở trong núi một lòng tu đạo không hỏi hồng trần, trăm năm như một. Phần tịch mịch cô độc ấy lại há là người phàm có thể cảm nhận được.

Cậu không khỏi thẹn, càng cảm thấy mình vẫn khiến sư huynh thất vọng đáng thẹn. Trần Thanh Huyền cẩn thận chạy tới nhẹ giọng gọi: "Sư huynh?"

"Ừ?" Thanh âm mang theo giọng mũi rất nhỏ đáp lại u trầm mà đầy từ tính, Trần Thanh Huyền bỗng nhiên rùng mình.

Cậu ho khan một tiếng: "Sư huynh, một năm này đệ chạy khắp thế gian, tự nhiên mang về chút đồ cho huynh."

"Há? Đệ dĩ nhiên còn nhớ huynh?" Liêu Thanh Yến sinh nghi, vẻ mặt lại bình tĩnh.

Trần Thanh Huyền lập tức đổ túi Càn Khôn ra, cái gì 《Bách khoa toàn thư dưỡng sinh》, 《Bách khoa toàn thư vũ khí hiện đại》, 《100 chỗ đàn ông đời này phải đi》... Chỉ cần là sách trong túi cậu đều đổ ra nhét cho Liêu Thanh Yến, còn kèm theo mấy bình rượu ngũ lương nịnh nọt với sư huynh: "Sư huynh, đây là rượu ngon của thế gian hiện tại, ngài nếm thử đi?"

"Huynh không uống rượu." Liêu Thanh Yến tùy ý lật xem quyển sách trên tay nói.

Trần Thanh Huyền thở dài, sư huynh gì cũng tốt, chỉ là cổ hủ.

"Đây là gì?" Liêu Thanh Yến cầm một quyển tạp chí bìa màu rực rỡ hỏi.

Trần Thanh Huyền nhìn, hai mắt nhất thời tối sầm, trên tay sư huynh rõ ràng là tạp chí 《Playboy》 kỳ mới nhất, nữ lang ngoài bìa quần áo bại lộ đã vượt xa phạm vi chịu đựng của sư huynh!


"Đây... Đây... Đây là mốt mới, sư huynh có điều không biết, hiện ở ngoài lưu hành là vậy, con gái phải mặc... Ách... Gợi cảm, đúng, gợi cảm, cái này gọi là thời trang." Trần Thanh Huyền giải thích lộn xộn.

Mắt thấy mặt Liêu Thanh Yến ngày càng đen, Trần Thanh Huyền hầu như khóc nói: "Sư huynh..."

"Cấm túc một tháng." Đôi môi mỏng của Liêu Thanh Yến khẽ nhếch, phun ra ngôn ngữ vô tình.

"Vì sao? Sư huynh đệ hoàn toàn không trái với môn quy, huynh bằng vào cái gì cấm túc đệ?! Lẽ nào huynh đố kị đệ bắt nhịp với thời đại gu thời trang vừa mốt vừa đẹp? Hoặc là thuần túy nhìn đệ không vừa mắt?" Trần Thanh Huyền không cam lòng hỏi.

"Đệ biết nhiều lắm." Liêu Thanh Yến lạnh lùng nói.

"A?!"

Cấm túc chẳng dễ chịu gì, sư huynh đại khái là tức điên rồi, cơm cũng không cho người đưa tới, tuy rằng Trần Thanh Huyền từ lâu ích cốc, nhưng thói quen một ngày ba bữa mỹ thực nhân gian cậu sao chịu nổi quẫn cảnh không thể thỏa mãn đầu lưỡi này chứ?

Càng ác hơn là Liêu Thanh Yến tịch thu túi Càn Khôn của cậu, nhất thời cất giữ bị quét sạch, sách báo đồi trụy trong khoảnh khắc bị tam vị chân hỏa thiêu trụi, PSP, NDS, MP4, cameras càng là gác xó, Trần Thanh Huyền khóc tang mặt đau khổ cầu xin Liêu Thanh Yến tha cho máy tính, Liêu Thanh Yến lật bản thuyết minh nhìn cậu khẽ cười: "Cũng được, dù sao ở đây không có nguồn điện."

Thế là Trần Thanh Huyền bị cấm túc chỉ có thể nhìn cái máy tính tìm không được đầu cắm khóc không ra nước mắt.

Hiện tại hoạt động tiêu khiển còn sót lại của cậu là cùng sư huynh chơi cờ.

Kỳ nghệ thối vô cùng Trần Thanh Huyền lũ chiến lũ bại, đáng tiếc cậu không có ý chí chiến đấu lũ bại lũ chiến, thường thường thua một cuộc đã than thở, rồi lừa gạt chơi xấu đòi cơ hội đi lại.

Liêu Thanh Yến cũng chiều, lòng biết nguyên tắc đánh cờ không được lùi đối với Trần Thanh Huyền căn bản không đáng một đồng. Y cũng không biết rốt cuộc sao vậy, dường như từ rất lâu rồi, y vẫn hết cách với Trần Thanh Huyền, ngoại trừ lấy uy nghiêm của chưởng môn sư huynh cấm túc cậu, mặt khác... ra vẻ là không có.

Y cũng không biết y vì sao sẽ động tâm với tên này, chỉ biết từ khi lún xuống đã không còn cơ hội quay đầu.

Một tháng sau miệng đã nhạt ra chim Trần Thanh Huyền xuất quan, mái tóc năm màu rực rỡ đã nhuộm đen lại, cách ăn diện cũng là quy củ, chỉ có vẻ mặt xanh xao, thoạt nhìn ỉu xìu.


"Sư huynh, huynh cho đệ xuống núi đi." Trần Thanh Huyền cầu xin.

"Không được." Liêu Thanh Yến kiên quyết cự tuyệt, ngón tay lật trang sách khẽ động, một tờ bay qua.

"Sư huynh, huynh giam đệ ở đây đệ cũng là thân tại Tào doanh tâm tại Hán, huynh cho đệ xuống núi đi."

"Không được." Liêu Thanh Yến đầu không nâng cự tuyệt.

"Sư huynh, nếu huynh không đáp ứng..." Trần Thanh Huyền hiên ngang lẫm liệt nói, "Đệ sẽ lập tức cởi sạch quần áo lỏa chạy một vòng trong môn! Còn quát to chưởng môn sư huynh bổng đánh uyên ương đoạn nhân duyên của đệ!"

"Nhân duyên? Đệ có người trong lòng?" Liêu Thanh Yến kéo xệ mặt, khóe mắt sắc bén như đao.

Trần Thanh Huyền bị biểu tình của Liêu Thanh Yến giật thót tim, nơm nớp lo sợ trả lời: "Đệ đã hạ quyết tâm ở cả đời với máy tính, sư huynh huynh thành toàn bọn đệ đi."

Liêu Thanh Yến khẽ hừ một tiếng: "Nằm mơ."

Trần Thanh Huyền một tay che ngực kêu rên nói: "Sư huynh lẽ nào huynh nhẫn tâm nhìn đệ không nơi nương tựa lẻ loi hiu quạnh đến cuối đời sao?"

Liêu Thanh Yến bị động tác và vẻ mặt khoa trương của cậu chọc cười, nét mặt cũng lộ ra tiếu ý.

"Đệ biết nhiều lắm."

"A?!"

Tuy rằng Liêu Thanh Yến mọi cách ngăn cản, nhưng ý định xuống núi của Trần Thanh Huyền cũng rất kiên định. Cậu không phân ngày đêm xoay quanh Liêu Thanh Yến ba hoa mồm mép, cuối cùng thuyết phục được Liêu Thanh Yến lấy việc giám sát theo cậu xuống núi.

Cái này nhưng khiến Trần Thanh Huyền mừng chết đi được, chỉ cần kéo sư huynh xuống núi còn sầu huynh ấy không sa đọa sao? Cậu không tin chốn phồn hoa này không đả động được cục đá mang tên Liêu Thanh Yến.

Nhưng sự thật cực kỳ ngoài dự liệu, Liêu Thanh Yến dường như không hề có hứng thú với thời trang hiện đại, thậm chí y vừa nghe thứ âm nhạc lưu hành rất được Trần Thanh Huyền tôn sùng đã nhíu mày, tiếng nhạc tạp mà không thuần này, quả thật ồn ào.

Trần Thanh Huyền đại thụ kích thích, kéo Liêu Thanh Yến tay bắt tay dạy y chơi game, Liêu Thanh Yến liếc màn hình lại nhìn đồng hồ, lập tức nói: "Đi nấu cơm đi."

"Không được, đệ đã hứa với người ta sẽ cùng nhau đánh phó bản." Trần Thanh Huyền ôm mouse không tha.

Liêu Thanh Yến liếc xéo cậu một cái, bàn tay lật lại, ánh điện xẹt qua giữa năm ngón, vang tiếng đùng đùng không dứt. Trần Thanh Huyền nhìn sợi dây điện yếu đuối của máy tính, lại nhìn ngũ lôi chú vận sức chờ phát động trên tay sư huynh, nhất thời ỉu xìu quăng mouse xuống vào bếp.


Liêu Thanh Yến cảm thấy điểm tiến bộ duy nhất khi Trần Thanh Huyền xuống núi là nấu cơm, nhà bếp có nguyên liệu nấu ăn và đồ gia vị phong phú thỏa mãn yêu cầu của Trần Thanh Huyền với mỹ thực, khiến trù nghệ của cậu tiến xa hơn lúc trên núi rất nhiều -- từ khi ích cốc cậu đã lười tới nhà bếp sư môn tìm cái ăn.

Rúc trong nhà mấy ngày không ra ngoài chơi Trần Thanh Huyền nghẹn hỏng rồi, trong lòng như có trăm nghìn con mèo quào rồi gãi, Liêu Thanh Yến cả ngày không phải ở trong phòng tu luyện là đờ đẫn, nhưng ảnh hưởng chưởng môn sư huynh xây dựng còn đấy, Trần Thanh Huyền không dám nhắc tới chuyện đi chơi trước mặt y.

Đã không thể đường đường chính chính vậy thì chỉ có lén lút, Trần Thanh Huyền thừa dịp Liêu Thanh Yến giam mình trong phòng tu luyện thu liễm hơi thở âm thầm chuồn ra cửa, cậu biết mỗi khi tu luyện Liêu Thanh Yến có thói quen bày trận pháp đóng ngũ cảm, chỉ cần không chạm vào trận pháp y sẽ không phát giác. Nhưng dù là vậy Trần Thanh Huyền vẫn nơm nớp lo sợ, mãi đến khi rón ra rón rén chui ra hàng hiên cậu mới thở phào nhẹ nhõm, thót mất.

Khi đèn màu bật sáng, Trần Thanh Huyền như là chim thoát khỏi lồng hớn hở ton hót bên ngoài, còn gọi điện kêu một đám hồ bằng cẩu hữu tới quán bar chúc mừng cậu "ra tù".

Cuộc chơi này mãi đến tận nửa đêm mới xong, Trần Thanh Huyền uống nhiều, say khướt lên xe taxi về nhà.

Về đến nhà đứng trước cửa, cậu móc chìa khoá ra chết sống nhét không lọt ổ, thử cả buổi cửa chính chỉ biết ba ba kêu, nhét vẫn là nhét không vô.

Cửa chính răng rắc một tiếng mở ra, bóng Liêu Thanh Yến xuất hiện phía sau, lông mày cau lại, không hiểu vì sao có mấy phần nén giận.

"Sư huynh, hắc hắc..." Trần Thanh Huyền cho rằng mình đang nằm mơ, sư huynh lúc này rõ ràng nên ở sư môn xa ngoài ngàn dặm thanh tu mới đúng, sao có thể xuất hiện tại đây chứ, thế nên cậu không hề áp lực lao tới nhéo mặt y, miễn cưỡng nhéo đường nét ấy thành bánh bao, "Đệ sớm đã muốn làm vậy rồi..."

...

...

...

Sáng hôm sau:

"Sư huynh chẳng chẳng chẳng chẳng lẽ huynh có đoạn tụ chi phích?!" Kinh khủng vạn phần Trần Thanh Huyền siết chăn lắp bắp hỏi.

"Đệ biết nhiều lắm." Liêu Thanh Yến ôn nhu nói.

"A --!!!"

END

AAv2


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận