Ghi chú của An Bình, bàn về việc thu thập linh khí vào thượng đan điền (não bộ):Việc luyện khí huyết thượng Đan điền KHÔNG làm cho người ta bất lực như lời thiên hạ đồn.
Nhưng lời đồn này cũng không hẳn xa rời nguyên do thực tế.Tu hành khí huyết não bộ, nói về lợi, giúp con người suy nghĩ minh mẫn, kỹ càng cùng khả năng dự đoán sớm một số tình huống.
Điều này khiến cho việc bị ảnh hưởng bởi nhu cầu sắc dục giảm mạnh, nguyên do chính: tiên giả “não tu” do vì cân đo lợi/hại quá kỹ càng, cộng thêm việc hay dự đoán được các rắc rối trong tương lai thường tránh việc song tu với người khác.Việc này nghe như truyện hài, nhưng thực chất là chuyện lớn đối với Dị giới tu tiên.Sử sách có ghi chép lại, đã từng có rất nhiều Tông môn, Gia tộc lừng lẫy một thời vì thành viên chủ chốt chỉ lo vẽ bùa, luyện phép, từ bỏ việc… tạo em bé nên khi họ mất đi, bí pháp thất truyền, huyết thống đứt đoạn.
Gia cảnh, môn đường cứ thế mà lụi bại chỉ vì các anh/chị khi còn sống quá “Tỉnh”.Chính vì thế, khả năng cao họ đồn rằng “não tu” bị “liệt” như thế là để lại một lời cảnh cáo đời sau.Giả thuyết: Nếu khí huyết trên đầu có tác dụng như thế, thì khả năng cao các hạ khí huyết ở đan điền dưới khiến con người ta…Vậy chăng toàn bộ nam thanh, nữ tú Thiên Kiếm Môn đều dễ nổi hứng tình?Chao ôi, hoàn cảnh tuyệt vời để mà viết sắc hiệp, đam mỹ a.Ghi nhớ: Cần một người “tình nguyện” làm thí nghiệm kiểm tra...~~~Thiên Kiếm Môn, bên trong Đường môn Minh Tịch.Một tiếng chuông gió phát ra ngoài hiên, báo hiệu có người xâm nhập kết giới.
Minh Tịch vẫn như thường ngày, ăn mặc thiếu vải đi ra xem kẻ nào giữa đêm khuya thanh tịnh đến phá việc tịnh dưỡng của nàng.Đứng trước ngoài cửa, dáng hình một nam tử thân thuộc cầm theo một chiếc hộp cẩm, tựa như là quà tặng dành cho chủ nhà.Khuôn mặt hắn tuy không được xếp vào hàng soái ca, long ca, nhưng có phần cũng dễ nhìn, nay được rọi sáng dưới ánh Phù xanh lơ lửng càng làm tăng lên vẻ mị hoặc kỳ bí.
Đặt biệt kỳ lạ, hôm nay ẩn sau đôi mắt đen là một ánh nhìn có ít phần ma đạo....Như một giáo sư nhìn bệnh nhân mắc bệnh lạ được chuẩn bị đem lên bàn mổ.“Tiểu An Bình, ngày hôm nay mặt trời mọc đằng Tây, ngươi tự thân đến đây gặp ta a, có việc gì cần ta giúp thì cứ nói, hay là… ngươi đổ đốn dưới nhan sắc ta rồi a~” Minh Tịch mời An Bình vào trong, cười duyên, người thả lỏng thoải mái.“Đa tạ sư nương Minh Tịch, hôm nay con ghé qua vì muốn trò chuyện cùng cảm tạ sự chiếu cố của người, đây là chút quà mọn xin người nhận lấy.” An Bình cúi đầu, tay đưa ra hộp cẩm gói trong khăn đen.Bên trong hộp, là một xấp Phù chú đủ loại màu sắc.
Tuy nhiên, thứ bắt mắt con người nhất là một lá bùa màu hồng nằm cô độc một mình.Bên trong bùa hồng có một thứ lệnh lạ được viết ra, chưa được thử nghiệm lần nào.“An Bình ngươi thật tốt a, đến đây trò chuyện với sư nương là được rồi, nếu ngươi còn khách sáo thế này, thì ta làm sao mà đáp trả.”Vốn không biết gì nhiều về Phù chú, Minh Tịch cũng hăm hở nhận lấy để không mất mặt An Bình.“Người không cần đáp trả đâu, nếu người có việc gì cần liên quan đến Phù chú, thì cứ gọi đệ tử, con sẽ cố hết sức” An Bình cúi đầu.Minh Tịch nghe nói, phất phơ quạt nan che miệng cười khúc khích, tay vỗ vỗ vai mình, giả bộ mệt mỏi.
“Ta không cần việc gì liên quan đến Phù chú, nếu ngươi muốn cố hết sức, thì thực hiện Mác Sa chi đạo đi, dạo này cứ vài ngày không được thưởng thức lại khiến ta khó chịu a~”Biết trước ý nghĩ dễ đoán của sư nương, hắn đã bày ra đủ loại tinh dầu, đạo cụ.
Nhanh chóng xoa tay dầu nóng rồi bấm huyệt lên đôi lưng trần của Minh Tịch.“Ha ha~ , a sướng quá, đúng rồi, ngươi nhấn thêm chỗ đó đi, mạnh lên thêm nữa, ư..
ư” Minh Tịch nhanh chóng chìm vào giấc mơ màng, da thịt nhanh chóng đầu hàng dưới tay thảo phạt của An Bình.
Cặp Bạch Ngọc Sơn rung động lên xuống dưới áp lực ma đạo, để lộ đỉnh núi toa lớn màu hoa anh đào diễm lệ không chút phòng bị.Ngồi dọc cặp lưng Minh Tịch, An Bình thỉnh thoảng để da thịt nàng nằm nghỉ ngơi, khiến tấm lưng ngọc phải chịu nhịn, càng muốn thèm khát sự giao hòa dưới đôi tay rắn chắc.Mỗi một độ dùng lực, An Bình ghi hí hoáy vào quyển sổ của hắn những ma tự kì lạ.
Chắc chỉ có huyết ma ngoại đạo mới đọc được.“Xin phép sư nương, con sẽ dùng linh lực gia tăng sức mạnh mình một chút” Anh nói, bắt đầu xoa hai bàn tay, chuyển linh lực dàn đều các đầu ngón, nhầm hướng vị trí hạ đan điền sau lưng Minh Tịch mà nhấn.Linh lực xộc thẳng vào đan điền không phòng bị của Minh Tịch, quây quần chung quanh lớp bảo vệ, không tấn công, mà như chà sát, bao bọc.
Cảm thấy cơ thể Minh Tịch không chống cự mình, linh lực của An Bình bắt đầu mơn trớn các huyết quản, thúc đẩy sự hoạt động của hạ đan điền.“HI, HIYAAAAAAAAA, A...!A...!A...!A” Đột ngột Minh Tịch bắt đầu rên la thống thiết, giọng tình vang lớn khắp phòng, miệng không buồn ngậm, chút nữa thì chảy dãi khắp nơi.Tiếng rên la thống khổ làm giật mình An Bình, anh bỏ tay ra, nhưng bây giờ cơ thể vừa nóng vừa ẩm của Minh Tịch co lại, cô không màn che ngực hay mông, người cuốn như con tôm, lưng không ngừng tìm kiếm hơi ấm từ hai bàn tay đệ tử.“HIYAAAA, HA, HA Ô..
Ô..
Ô..
Ô.
Đừng, đừng, a a a, đừng dừng lại.” Hình tượng đường chủ oai hùng bây giờ chẳng còn đâu, chỉ còn lại một ả dâm nữ thèm khát tà đạo từ đồ nhi.Vậy là lý thuyết đã được đối chiếu, kiểm chứng.
An Mình đảo mắt, hai tay tiếp tục trừng phạt cơ thể hư hỏng không cho ngơi nghỉ.Và lần này dùng thật nhiều linh lực.
Linh lực lạnh lẽo từ đầu anh truyền qua tay, chạy thẳng vào hạ điền của sư nương, không dặp tắt linh lực nóng của đối phương, mà như đổ thêm dầu vào lửa, khiến dòng lực linh nóng đói khát chảy ngượt lại, xộc thẳng vào não.An Bình bỏ tay ra ngay lặp tức, quá nguy hiểm, quá nguy hiểm, chỉ muộn một giây nữa thôi là hỏa linh kia thiêu cháy hết suy nghĩ, khiến anh sẽ nhảy vào “cào cấu”, nuốt chửng sự trung trinh của sư nương không phòng bị kia.Trên giường trúc bây giờ là dáng hình một dâm nữ da thịt như ửng hồng lên cả, kỉ nữ nhiều năm nếu nhìn vào chắc cũng phải đỏ mặt.Tâm Trí Minh Tịch như bị một cơn sóng tình phá nát.
Huyết mạch ở dưới lưu thông chạy liên tục.
Cửa thủy đã được xả liên tục ba lần.
Cấm cung ướt át như thắt chặt lại, co giật mạnh theo từng nhịp thở.
Thiên đan đói khát không ngừng tìm kiếm, lùng sục tiểu binh để tạo ra hài tử, chỉ thất vọng vì không thấy gì.Mùi cam thảo ngọt nồng nàn cả căn phòng, lấn át hết mùi của tinh dầu.Kẻ nam tử đứng đó vuốt mặt, cố gắng dập tắt lượng linh khí nóng tồn dư trong cơ thể.
Đầu não bắt đầu tinh anh trở lại, quay lại tiếp lạnh lùng ghi chép.Nữ sư nương- không, dáng hình kia như là một nữ nô như muốn kéo chân chủ nhân lại, nhưng bây giờ người như không còn sức lực, mẫn cảm vô cùng.
Một nhất động thôi có thể khiến cửa thủy không chịu nỗi mà xả lũ một lần nữa.Luyện nô không gì dễ bằng việc luyện một kẻ tự nguyện.An Bình ghi chép xong việc, tay che mắt, ân cần nâng tay chân Minh Tịch đặt lại bình thường rồi đắp chắn cho nàng, cáo từ về sớm.Minh Tịch nữ nô lưỡi như líu lại, không thể nài nỉ anh.Cô muốn kể cho anh nghe nhiều hơn về bản thân mình.
muốn hé lộ một phần về kẻ mang tên Minh Tịch...Nhưng bây giờ ngay cả đầu lưỡi cứ tê tê nhè nhẹ, khó mà mở lời.
Cơ thể thỏa mái, huyết mạch lưu thông khiến con người dễ dàng mà chìm vào giấc ngủ....An Bình chạy bộ về, trên người không khỏi vấn vương một mùi cam thảo ngòn ngọt.
Mặt trăng to sáng phản chiếu trên bầu trời, nắm giữ vô và bí mật mà lặng im không chịu nói, chỉ soi sáng toàn cõi nhân gian.An Bình nhìn trăng, lòng đã giải được một câu hỏi lớn, giờ lại tự hỏi bản thân về tác dụng của việc tu luyện trung đan điền ở tim là gì.***Lời tác giả:Chương H đặt biệt khó viết này đã được tạo ra với lời cảm ơn các đọc giả đã mở Poll donate.Khó viết vì nếu lựa chọn bắt nạt sư nương áp đảo, chương sẽ full H tà đạo, lựa chọn kính cẩn sư nương sẽ mở ra cốt truyện đào sâu vào Minh Tịch, tăng “tim” cho nàng.Vì âm dương cân bằng, tác đã cố gắng cân bằng cả hai sự lựa chọn.Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ.
Sẽ có một poll lựa chọn quan trọng được công bố trong vài ngày tới.PinkSword xin cảm tạ..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...