Từ Bỏ Tu Tiên Về Quê Chăn Bò


Ghi chú của An Bình: Bàn về quái vật chiếm số lượng đông đảo ở Lam Trúc lục địa.

Tờ thứ nhất.Yêu thú: Những sinh vật ngẫu nhiên có được Linh căn từ đất trời, chúng hấp thụ linh lực từ thiên địa mà trở nên hùng mạnh.

Tuy nhiên, trí tuệ vẫn chỉ là của một loài thú vật, nếu không có biện pháp quản lý, chúng có thể bạo phát làm càn, gây nguy hại người dân, tu tiên giả.Yêu vật: cũng giống như trên, nhưng ở đây là đồ vật, hoặc một thứ vô tri như tảng đá, khúc cây,...!sau khi tích tụ đủ linh lực, ngẫu nhiên mà hoá yêu.

Thường khó tìm, đa phần vô hại, nếu yêu vật là một thứ gây hại, thì việc xử lý vô cùng khó khăn...Linh thú: sinh vật hấp thụ được linh khí, tuy nhiên vì lí do nào đó lại có trí tuệ tăng cao, có khả năng tu luyện thành tiên.

Linh thú thường ôn nhu, lí lẽ, tuy nhiên việc này khiến chúng trở thành mồi ngon cho việc săn bắn lấy vật liệu tu luyện hay bị cưỡng ép thu phục bởi thuần thú sư.Ghi nhớ quan trọng: Dị giới này hóa ra… không phải là một Trung Quốc huyền huyễn.

Một số lượng lớn những sinh vật ở đây mang rất nhiều màu sắc văn hóa của châu Á nói chung, trong đó, thỉnh thoảng lại có ghi chép hình vẽ về quái vật của châu Âu trộn lẫn.Tại sao lại phải thảo trừ yêu quái theo đợt: Gọi Bách Quỷ Dạ Hành theo quan niệm Nhật Bản, hay ở đây gọi dân dã là thú triều, vì một nguyên do nào đó, thường theo chu kỳ bốn tháng một lần xuất hiện, vô số yêu thú, yêu vật sẽ kéo nhau di tản, nếu chúng đi ngang qua nơi dân cư, sẽ gây hậu quả thảm khốc.Độ mạnh yếu của Bách Quỷ Dạ Hành khác nhau còn tùy vào con đầu đàn.

Đầu đàn càng mạnh, thì thú triều càng lớn và nguy hiểm.


Một số thú triều được Linh thú căm ghét con người dẫn đầu có khả năng khiến yêu thú theo sau hành xử bất thường, vô cùng nguy hiểm...***“Tiền, tiền nhiều để làm gì?”Câu hỏi có phần mang tính chất khoe của? Tính chất triết học? suy ngẫm đường phố quá chăng?An Bình nhìn đống linh thạch mà tông môn cấp cho hàng tháng phía trước mặt, cộng thêm một khối vô số những viên đá màu sapphire từ nhẫn trữ của An Bình cũ mà đắn đo.Tu tiên giả không cần ăn, hai tháng qua anh chỉ ở Tàng Kinh Các, tốn ít tiền giấy mực.

Nay được một đống bổng lộc, lại được Minh Tịch ưu ái tặng thêm cho việc Massage một số nữa.Nhìn đống đá xanh phát sáng nhẹ, há không biết mình giàu hay là nghèo.

Cất trữ hết trong nhẫn trữ chỉ chiếm không gian, lại không đầu tư được gì.

Nếu có dịp xin phép ra ngoài mua sắm thì hay biết mấy, thứ mình mua thì mình mới biết công dụng, huống chi hắn còn cần vô số thứ để làm thí nghiệm tăng cao khả năng…Anh quay mặt nhìn đám dược liệu kì lạ để nằm ngang núi Linh thạch, ngoài một số củ nhìn như nhân sâm ra thì số trái cây xanh đỏ tím tím kia có trời độ mới biết là thứ gì, anh không phải thần dược tái sinh, ma đan chuyển thế.

Chỉ cần nhìn phát biết ngay cái nào là Linh thảo nghìn năm có một, cái nào là củi mục trôi sông.Vẽ bùa mù, khổ tu nhiều phen khiếp vía muốn vong mạng, bây giờ ăn bậy đống đồ này thì họa may Tào Tháo độ, nặng thay thì trúng độc mà chết.Nhưng đồ tặng của Định Mông, không thể không lấy.

Sáng sớm hắn đã tình nguyện đi lên phòng ngân khố lấy “lương” tháng này giao cho anh, còn bỏ thêm vào mấy cái dược liệu kỳ lạ này để cảm tạ.Thế là cái lưỡi dẻo cứu hắn một mạng hôm ấy chăng?Tên thanh niên trẻ ngồi đối diện, tuy y phục ngoại môn đệ tử màu trắng có phần thô ráp khổ sở, nhưng thần thái hắn vui tươi, miệng cười hè hè le lưỡi như cẩu vừa xực phân...Ây gia...!bậy, bất lịch sự, bất lịch sự.

Quang Anh sư nương con thật tình không có ý, mong người tha tội.Định Môn cười khả ố, chắp tay vái.“Sư phụ, sư phụ, xin ngài không chê quà mọn của con.


Sắp tới Vương Giả Thành còn mở hội đấu giá, lần này nghe nói Thanh Âm giáo phái toàn nữ thần tiên tỉ tỉ dung mạo tuyệt trần sẽ ở đó mà xả kho, con đã xin được một chân theo đoàn đấu giá, sẽ còn thêm chút lễ cho ngài nữa.

““Anh bạn trẻ nên lấy về mà dùng, mình đây chỉ hi vọng anh dùng số dược liệu này để bồi bổ bản thân, đệ tử đường Môn Minh Tịch thường không nhận quà cáp.” An Bình trả lời, mắt nhắm lại nhớ việc cũ, vì đúng là họ không nhận, chỉ đòi mấy thứ quái đản thôi.“Sư phụ xin đừng ngại, tuy là chỗ tài nguyên Luyện Khí thấp hèn, hi vọng người-”An Bình đẩy hết đống đồ lại về phía Định Mông.“Thôi, thôi, thôi, anh lu xu bu quá, cứ cầm về đi, nếu muốn cảm tạ, cứ dẫn mình ra nhà bếp ăn vài món.”Thấy sư phụ mình như vậy, Định Mông cũng nhận lại, rồi hí hửng kéo theo trưởng lão đến nhà ăn.***Thành thực mà nói, với một người bình thường.

Đồ ăn trong nhà bếp Thiên Kiếm Môn khá ư là… còn nhiều chỗ trống cho việc cải thiện.An Bình cầm khúc gạch có vẻ như là bánh làm từ bột mì ra mà gõ xuống cái bàn thạch.

Bánh đập vào mặt đá kêu beng beng như khi gõ thanh sắt.

Anh thở dài, quay lại nhìn bát thịt kho.Đã dự đoán trước việc người ở đây sẽ ăn nhiều dầu mỡ, nhưng hòn đảo bằng thịt trôi bồng bềnh giữa một đại dương dầu khiến anh tự hỏi.

“Thịt có nổi trong dầu được không nhỉ.”Đồ ăn như thế này, huống chi nhiều người ở Thiên Kiếm môn cuồng tu.Ăn đống này xong là phát cuồng...“Chắc hẳn ẩm thực nơi đây phải… khá hơn chứ?” An Bình hỏi, thử cắn cái bánh, nhưng bánh vừa cứng vừa nhạt.


Đúng là bánh bột mì thì nhạt, nhưng thứ này thì lại quá ư là nhạt đi.Không biết có phải làm bằng bột mì không nữa.Định Mông đáp, miệng nhai bánh rôm rốp như máy nghiền thép.

“Lão giả quản lý nhà bếp độ kiếp thất bại bị Thiên đạo giáng sấm xuống đánh chết từ hai năm trước.

Bây giờ đường môn Quang Ảnh quản lý nhà bếp, họ nói ăn như thế này giúp cho đạo tâm thanh tịnh, dễ mà cầu đạo-”“-Tiểu tiên như chúng đệ tử nghe theo cũng thấy có phần vô lý.

Nhưng ăn vào vài bữa người như phát cuồng, luôn muốn phá hủy mọi thứ.

Giờ quen thì đỡ rồi.”An Bình đứng dậy, kéo tên đồ nhi tự xưng vào nhà bếp.

Trong bếp chỉ thấy có Bạch Giao đang đắp chăn nằm ngủ như chết gần khu làm bánh mì.

Người ngủ nhỏ dãi mà tay cứ hoạt động độc lập như người máy lập trình.Tay lấy bột, đổ nước vào rồi đập một tiếng to, xong ném thẳng vào lò như quăng rác.

An Bình thấy cảnh tượng chỉ lắc đầu, đến gần lôi cây cọ mực trong nhẫn ra, rồi vẽ vài thứ lên khuôn mặt kẻ lười ăn, biếng làm.Anh quay lại nhìn Định Mông cười tà ác.


Khóe miệng trên khuôn mặt hai tên tà ma cong lên đến vành tai.

An Bình vỗ vai Định Mông, giơ một ngón trỏ lên trước miệng ra hiệu.

Rồi nói.“Chú mày đi với anh, anh cho chú mày biết thế nào là nem rán, bánh mì.

Thế nào là bánh xèo, phở xương.

Tình trạng nhà ăn phải được cải thiện, để anh viết một lá đơn đề nghị nữa lên Tông chủ...!”***Thiên Kiếm Môn, phòng Mật Vụ.Một toán người áo đen đứng trước mặt Thiên Di, cúi người chắp tay thông báo.“Bẩm tông chủ, chúng đệ tử đã lùng sục khắp đế quốc, không hề tìm thấy tung tích của lão giả nào tên là Đề Các cả.

Hoặc tiên đạo ẩn mình hắn cao thâm, hoặc hắn đã rời đi, hoặc là-”“-Lão giả không có thực”“Các ngươi chưa nghĩ đến việc, hắn ta có thể dùng Nhập Mộng Chi thuật khi ở ngoài tầm của đế quốc?” Thiên Di Hỏi, bây giờ cánh tay mang một chiếc cặp nan băng bó cùng lá Phù xanh mới được An Bình chỉnh cho vào buổi sáng.“Như thế thì-” Mặt mày của gã bắt đầu đổ mồ hôi.

“Việc chúng đệ tử đi tìm hắn sẽ vô cùng nguy hiểm, mong người xem xét lại.”Thiên Di nghiêng đầu sang trái, để đỡ nghe âm thanh rền vang trong đầu.”Ta biết việc này, chúng đệ tử các ngươi không cần làm nữa.”Vẫy vẫy tay nạn như một con chim cánh cụt, cô nói.

“Ta sẽ tự tay giải quyết, nếu lão giả nhập mộng An Bình vào ban đêm, hẳn sẽ có khả năng nhập mộng một lần nữa-”“-Chỉ cần tối nào ta cũng ở bên hắn, thì việc tóm lấy vị trí của Đề Các không còn xa.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận