Từ Bỏ Tu Tiên Về Quê Chăn Bò


Thiên Kiếm Môn, Tàng Kinh Các.“A..Aa…”Có tiếng người hét to, một vụ nổ lớn rung động Tàng Kinh Các, tầng tầng lớp lớp bí quyển, sách vở rơi xuống dưới tạo thành một trận mưa văn.Một lỗ hổng to lớn xuất hiện trên nóc Kinh Các, nhật quang kéo theo gió lạnh tràn vào thư phòng, chiếu rọi lên thân hình đen nhem nhuốc nằm trên đống đổ nát của một gã cuồng tu.Hậu quả vẽ bùa mù lần này khiến mọi thứ nổ tung ngay trước mặt An Bình.

Có lẽ lệnh trong bùa bị xung đột với nhau, hắn thấy đã có vài con “bọ” ở bên trong lệnh bùa, nhưng vẫn cố cho chạy thử.Cũng may cả người có bọc sẵn Linh giáp, chỉ nặng nhất là hai tay bây giờ lãnh trọn vụ nổ nhuốm máu đau tê tái.“Ha...ha...Aaa..Aa.” Chưa đi chứng kiến Bách Quỷ Dạ Hành, mà nay lại bị thương nhẹ, liệu là điềm báo chăng? Có lẽ thiên trách kỷ, hậu trách nhân, hắn thấy lệnh sai vẫn cố cho chạy thử.Ai nói Phù tu là dễ.

Phù tu khó lắm ai ơi.Cả đám người nhanh chóng bắt đầu bu chung quanh hắn cười đùa chỉ trỏ.

Mặt mày, tóc tai hắn giờ đen thui dựng ngược như nhà bác học điên.Một cây Phi kiếm khổng lồ cấm xuống nơi tàn tích.

Một nữ tu tiên giả cao lớn mặc áo đen nhảy xuống, hối hả đến bên cạnh hắn đỡ lên.

Nàng trừng mắt.

Lũ ruồi bu nhanh chóng bỏ chạy.Cô dặn dò thủ thư một vài việc, hắn ta gật đầu lia lịa, nhanh chóng chạy đi chắp vá lỗ hổng.

Để đôi tình nhân có dịp mà tâm sự.“Đồ nhi… ngươi có sao không?”"Không...Aaa...!chẳng có gì cả.


Chỉ cảm thấy buồn một chút thôi”"Là vậy sao?"Minh Tịch nhìn tay rướm máu của An Bình.

Cô Truyền thẳng linh lực mình vào hạ đan điền hắn, một luồn linh lực nóng to lớn cưỡng ép sự trị thương trong huyết mạch An Bình, khiến hắn cảm nhận được một phần cảm xúc bị lạc mất.“Hôm nay ta cấm ngươi ở đây vẽ bùa, nhìn bản thân nhà ngươi kìa…!”Cánh tay trắng xinh đẹp không ngại giơ bẩn nắm lấy hắn nhấc lên.

Giọng mọi khi có phần áp đảo hôm nay lại nhẹ nhàng vô cùng.

“Đi!”“Đi, đi đâu?” An Bình hỏi, người anh thở dốc.Bây giờ linh lực lạnh trong đầu bị mất đi, anh thấy mình thật… “người”.

Đầu óc có phần chậm chạp hẳn ra, nhưng cơ thể mạnh khỏe cứ nóng rần tật.“Tắm suối nước nóng.” Minh Tịch nói.

Khi anh đang ngẩn ngơ nhìn ảnh phản chiếu của mình trong đôi mắt trong của Minh Tịch.

Nàng nắm lấy tay anh kéo hắn ra khỏi căn phòng ngột ngạt.Nhanh chóng trong phút chốc, hai người đã ngồi trên Phi kiếm bay khỏi địa phận Tông môn.“Ah, nhìn kìa nhìn kìa, thần tiên hiệp giả!!!”“Thiên Kiếm Môn, Thiên Kiếm Môn!!!”Một đám đông dân cư sinh sống ở dưới chân núi Thiên Kiếm Môn tụ tập hợp chợ sôi nổi, khi họ thấy Minh Tịch cùng An Bình trên Phi kiếm bay ngang qua, họ mừng rỡ giơ hai tay lên vẫy vẫy, tiếng hô hào vang to.

Phút chốc như một cơn sóng đủ màu sắc có lý trí uốn chuyển.Thiên Kiếm Môn tuy nhiều quái nhân, nhưng có lẽ nhìn chung họ có quan hệ tốt với người trần mắt thịt.Những đứa trẻ nhỏ ríu rít cố gắn chạy đuổi theo bóng phi kiếm cười giòn tan.


Chủ các hàng quán thò người ra ngoài cửa sổ, cùng vai kề vai hô hào vui sướng.Nữ nhân tụ họp đánh đàn, thanh âm nhè nhẹ có phần vụng về thỉnh thoảng vang lên như muốn tu tiển giả chú ý, lão giả ngậm tăm ngồi gật gù câu cá...Tiếng đàn tranh đánh thức An Bình khỏi giấc mộng lạnh, có lẽ đây là thứ mà những người luyện thượng đan điền không bao giờ thấy được ngoài bốn bức tường luyện phép."…"An Bình bất giác thở dài một hơi.Anh tự hỏi tại sau mình khát khao tự do an nhàn như thế, lại nguyện mãi giam mình trong Kinh Các.

Tay giờ đây ôm chặt eo Minh Tịch thay vì đẩy ra.

Mắt xúc động mà nhìn xuống phong cảnh hoang sơ tuyệt thế của Châu Á dị giới.***”A”An Bình hai tay nắm chặt eo Minh Tịch thốt lên.

Từ trên phi kiếm, anh có thể thấy được khói bốc lên từ một suối nước nóng.

Dưới chân núi hoang sơ cách xa khu dân cư chính là một hồ nước nông trong vắt, mùi hơi nước ấm dễ chịu quyến luyến thổi vào mũi.“Hỏa Diễm Hồ.

Người ta gọi nó như thế, vì khi nước nóng chảy ra không màu và trong suốt, sau dần dần chuyển sang màu đỏ sau một thời gian, được tiên giả tà ma như ngươi ưa thích.”An Bình phì cười, anh muốn giải thích rằng nước kia chuyển màu đỏ là vì có khoáng chất sắt, nhưng lại thôi.

Và tà ma gì chứ, anh cù lét Minh Tịch một phát, cả hai cười rôm rả.An Bình bước xuống phi kiếm và hít một hơi không khí ấm từ làn khói nghi ngút.Tay áo anh giật giật nhẹ, Minh Tịch nắm chặt tay anh không buôn.


An Bình quay người lại, mặt đỏ bừng bừng.“Có lẽ chúng ta nên tắm riêng-”Anh chưa dứt lời, ánh mắt đã chìm trong đôi mắt ẩm ướt của Minh Tịch.Bây giờ ngẫm nghĩ lại những việc đã làm, anh thật sự đau nhói trong tim.“An Bình… Đừng nói nữa…”An Bình lắc đầu, không giấu bản thân nữa.

Anh nhè nhẹ kéo dây thắt lưng của Minh Tịch.

Nàng nữ tiên không phản kháng, chỉ lấy hai tay che mặt đỏ.

Hoàn toàn khác biệt với sư nương thường ngày.Minh Tịch lặng yên, người run lên vì bị choáng ngợp bởi cảm xúc, kéo đầu An Bình vào giữa hai bầu ngực to lớn, những giọt nước mắt nóng chảy xuống vai nam tử.

Không để anh nhìn thấy khuôn mặt mình, cô đẩy anh xuống suối nóng.Nam tử nhanh chóng lau đi đầu tóc, khuôn mặt mình bằng nước suối, trước khi anh kịp mở mắt-“Ah…” An Bình đáp.Anh lặng im lau đi giọt nước mắt đọng trên khóe mắt của Minh Tịch.

Anh biết cô vất vả thế nào khi phải điều hành một đường môn toàn cuồng nhân quái dị… nhưng với những tính toán cho bản thân, anh đã làm lơ đi những điều ấy.Minh Tịch cao lớn cúi người, áp đầu vào ngực anh ngại ngùng xấu hổ.“Em xin lỗi… ”“Em không cần phải nói những lời đó nữa…”Một Minh Tịch đáng yêu và nhút nhát của riêng hắn.

Giờ đây ngại ngùng thật đáng yêu.

Thật đáng yêu.

Thật đáng yêu.


Anh muốn hô to, thứ quan trọng phải nói ba lần.Không cần bất cứ đạo thuật tu tiên cao thâm gì, giờ đây anh gần như hiểu tiểu Minh Tịch muốn nói gì."Em xấu hổ khi bị nhìn thấy à?" Anh muốn phì cười, cô đã cho anh thấy gần hết khi massage, nhưng bây giờ lại vô cùng ngại ngần.

Cô tự mình đưa anh đến đây, nay lại hành xử như thỏ đã vào miệng hổ, thật thay đổi không biết chừng.“Sáng, vẫn còn hơi sáng...”“Tại sao em lại ngây thơ thế này? Nếu em cứ như vậy, anh sẽ xực em mất.”Đã nói, bao nhiêu nhục dục trong ba tháng được phong ấn bằng cái đầu, nay được thông mở phát cuồng ào ạt như lũ cuốn.

Thân hình cao lớn nảy nở ửng hồng như trêu ngươi con mắt anh.

An Bình bước lại gần, giờ đây không tự tay tháo đi phần xiêm y còn lại nữa do Minh Tịch nhút nhát không muốn bị nhìn thấy.“Vậy anh vào suối nóng trước.” An Bình thỏ thẻ vào tai nàng nữ tiên.Minh Tịch gật đầu thật sâu khi nghe những gì anh nói.

Cuối cùng cô miệng rụt rè nói nhỏ “Anh không được nhìn…”Và ngay sau đó để xiêm y của cô ấy rơi xuống đất, cuốn vào trong nhẫn trữ.Một buổi biểu diễn thoát y ngoài đời thật.

Tôi cảm thấy muốn chọc cô một chút, nhưng thôi, ngồi ngả người tận hưởng khung cảnh.Hai gò má liên tục ửng đỏ vì xấu hổ mỗi khi nhìn chằm chằm vào dáng hình ấy.

Sau đó, cuối cùng, những lớp vải cánh ve cũng rơi xuống, cơ thể trần truồng của cô ấy lộ ra.Anh mắt vững chãi kiên định của An Bình liên tục dõi theo cơ thể Minh Tịch, cô dùng hai tay cố gắng che đậy hết cơ thể nhạy cảm của mình, đôi quần nhũ hoa to lớn không che được hết lộ ra dưới các kẽ tay như van xin anh cắn rứt, cô nhanh chóng đắm mình vào suối nước suối khoáng đỏ.“An Bình Tiểu Tướng” giờ đây nhận đòn hiểm liên tục đã đứng thẳng lưng hiên ngang.

Giương cao ngọn cờ lên trời như thách thức Thiên đạo.

Anh nắm tay Minh Tịch, kéo nàng vào trao cho một nụ hôn kiểu Pháp mãnh liệt.Đôi môi sớm hòa quyện với nhau, hai đầu lưỡi nhạy cảm cùng chạm vào cuốn lại như một lời thề không chia cắt trước trời đất..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận