Từ Bỏ Tu Tiên Về Quê Chăn Bò


Trong một thôn trang nhỏ ở đại lục Lam Trúc, năm ấy mùa màng tuy thất bát nhưng được cái mỗi nhà vẫn đủ ít lúa gạo mà ăn.

Cuộc sống dù khó khăn gian khổ nhưng đa phần thôn dân sống đoàn kết, hỗ trợ lẫn nhau qua gian khó.Tiếng trẻ em vui đùa rôm rả dọc theo con đường làng.

Trong số đó, tiếng cười ngây thơ trong trẻo nhất chính là của Thiên Di.Tiểu nữ trẻ tuổi vui đùa bên chúng bạn mà vô âu lo nghĩ.như đúng tên gọi mà cha mẹ đặt cho mình, “Thiên” trong “thiên giới”, mang nghĩa là bầu trời.

“Di” trong “hi di”, có nghĩa là niềm vui, sự thoải mái.Một bầu trời đầy niềm vui, đó là ước nguyện của gia đình họ Thiên cho đứa con gái nhỏ.Đám trẻ làng đua nhau chạy trên con đường đất phảng phất mùi hương lúa vừa gặt, hôm nay chúng kéo vào trung tâm thôn để xem một tu tiên giả làm phép cúng cho nhà trưởng thôn.Phải nói, tu tiên giả là một đám người kì lạ, nghe đồn họ có Linh căn đặc biệt, có thể giúp hấp thụ những thứ vô hình trong không khí mà trở nên hùng mạnh.

Vị tu tiên giả kì lạ kia cũng thế, vận trang phục kín người, đầu đội một mũ nan có tà vải dài lả lướt che xuống kín khuôn mặt.

Trên mỗi tà là những hình vẽ kỳ lạ màu đỏ tươi.Mà nghĩ thêm, người này rất lạ, nếu xem giọng cùng dáng hình thì chỉ mơ hồ không biết nam hay là nữ, Thiên Di chỉ biết rằng người này có thể là người tốt.Vị tiên trưởng ấy xuất hiện tầm vài tháng trước, đi loanh quanh thôn như trông chờ, tìm kiếm điều gì đó, không ai biết là điều gì.

Chỉ biết là ngài ấy đánh đuổi thú dữ, thỉnh thoảng làm cúng bái miễn phí cho người dân trong thôn nên ai ai cũng mến mộ.Đám trẻ nít quây quần bên ngoài chờ vị tiên trưởng cúng bái xong, rồi quây quần xung quanh hỏi hang đủ thứ.“Tiên trưởng, tiên trưởng, ngài xem con có Linh căn không~?”“Tiên trưởng, tiên trưởng, ngài triệu hồi thanh phi kiếm ra con bay ké vài vòng đi~”….Vị tiên giả nén cười, nắm lấy bàn tay từng đứa một rồi nói.“Thật tiếc a~, không tiểu nhi nào có Linh căn hết a~, nhưng mà ta sẽ đặc biệt ếm cho mỗi đứa một phép~”“Phép gì, phép gì tiên trưởng!” Hơi thất vọng, nhưng chúng cũng đoán được mình là trẻ thôn, xuất thân bần hèn thì làm sao có được cơ hội làm tu tiên giả.“Phép giúp ăn nhanh chóng lớn a~, Bùm, rồi nha~, chỉ cần ngày ăn ba bát cơm, chăm chỉ vận động, đảm bảo mấy đứa sẽ khỏe mạnh phụ giúp gia đình.” Nói rồi vị tiên trưởng lấy mấy thanh kiếm giấy được gấp bằng tay trong nhẫn trữ, phát cho mấy đứa trẻ để chạy đi giả làm tu tiên hiệp khách với nhau.“Tiểu nhi, tại sao ngươi không nhận kiếm rồi đi chơi a~” Vị tiên trưởng nhìn một đứa trẻ để thanh kiếm giấy lên đùi, ngồi rụt rè bên chùm hoa dại như muốn hỏi điều gì.“Tiên trưởng, tiên trưởng, ngài có thực là có đạo pháp cao thâm?” Đôi mắt màu tím trong sáng, ngây thơ nhìn tiên giả hỏi.Vị tiên trưởng nghĩ ngợi trong thoáng chốc rồi nói.

“Có thể đạo như vậy a~, khắp Lam Trúc đại lục này, tính ra ta cũng vào hàng cường giả nha~”“Thế ngài có thể làm hồi sinh Bá Bá trưởng thôn không ạ? Bá Bá hiền lành chăm chỉ, hằng ngày giúp đỡ nhà Thiên Di, rảnh rỗi thì ngồi nặn đồ chơi bằng đất đem đi nung cho chúng nhi có dịp giải trí.” Thiên Di hỏi, mắt có chút đỏ hoe.Vị tiên giả lắc đầu.


“Thiên đạo đã điểm, số Bá Bá đã tận, ta không còn cách nào khác.

Ngươi có lòng vì người như thế, thì thật là tốt.”“Thiên đạo là ai, tại sao lại muốn Bá Bá chết? Tại sao không đi ngược lại với Thiên Đạo để Bá Bá còn sống?”Tiên trưởng không nói không rằng, chỉ đứng im nhìn xa xăm phía chân trời, một hồi cúi người xuống nói.“Thiên đạo không là ai cả, Thiên đạo là một hệ thống luật lệ mà vạn vật sinh linh vận hành theo, Thiên đạo chỉ như thế, không áp bức ai và cũng không nâng đỡ ai, hiển nhiên vô tình...!Nếu Bá Bá có thể dùng linh lực để đi ngược lại Thiên đạo, thì hắn đã có thể bất tử trường thọ-”Tiểu nữ tái mặt, nhanh chóng quỳ gối.

“Nếu vậy, cầu xin tiên trưởng chỉ dạy phụ thân phụ mẫu tiểu nhi cách nghịch Thiên đi, không cần dạy Thiên Di cũng được, Thiên Di chỉ cần hai thân phụ khỏe mạnh sống lâu là đã an tâm, để nhi dẫn đường cho ngài nha, họ chắc chắn có Linh căn”Người thần bí không nói gì, đứng quan sát Thiên Di một hồi rồi nói: “Không cần a~, thấy ngươi tốt như thế a~, ta sẽ cho ngươi một thứ được gọi là “Hệ thống”.

Có thứ đó, dù không có Linh căn thì ngươi sẽ sớm có thể tạo được Linh căn, tu tiên hóa thần để mà báo hiếu, chỉ dạy lại cho phụ thân phụ mẫu.”Nói rồi, kẻ kia lầm bầm một số thứ kì lạ, lấy tay nhấn lên đầu Thiên Di, một lúc rồi nói.

“Rồi nha~, ngươi cứ làm theo lời Hệ thống bá đạo nha~, đừng có nói với ai hết, nếu không trời phạt nha~, ta có việc phải đi đây, không hẹn gặp lại.”***[Hệ thống tu luyện Chí Tôn Vạn Thần đã được cài đặt, nữ chủ nhân vui lòng chọn dữ liệu hệ thống một trong ba phe: Chính/Tà/Cân bằng]Tiểu Thiên Di bất ngờ ngạc nhiên trước một thứ màn hình màu xanh nhạt trôi lơ lửng trước mặt, tim cô bắt đầu đập nhanh, phấn khích.

Từ đây cô có thể trở thành thần tiên tỉ tỉ, phụ giúp cha mẹ cùng thôn dân một cuộc sống an nhàn hạnh phúc.Có khi lại có khả năng vượt mặt vị tiên trưởng kia, đạo hạnh cao thâm, hồi sinh Bá Bá.

Hì Hì.Tiểu Thiên Di nhảy nhót như con gà con bu lấy gà mẹ trước màn hình xanh, nhanh chóng nhấn vào chữ “Chính”.[Đã xác nhận phe phái tu đạo… Dữ liệu chính phái đang được tải… Tân thủ lễ bao đang được cấp…]…[Nhiệm vụ tân thủ: Giải cứu mèo con kẹt trên câyNội dung: Một chú mèo con bị kẹt trên cây nhà tiểu Táo Táo, mau nhanh chóng giải cứu.Thời hạn: hai canh giờ (4 tiếng)]Thiên Di vô cùng vui sướng, ngoài mấy viên đan kì lạ cùng mấy quyển sách có vẻ cao siêu, cái “tân thủ lễ bao” kia mở ra đã có vô số linh thạch bên trong, đủ để dân cả thôn ăn no mặc ấm cả đời.Cô sung sướng chạy lon ton đi làm nhiệm vụ, dự định từ từ sẽ lấy linh thạch ra giúp đỡ mọi người sau, nếu lấy hết ra thì họ nghi ngờ đột nhiên cô ở đâu có ra thứ này.Tiểu Thiên Di thông minh chứ bộ.

Hì Hì.Tiểu Thiên Di không biết rằng, ác mộng sẽ sớm đến với cô.***Sau vài ngày sung sướng làm những nhiệm vụ nho nhỏ mà Thiên Di nhận được từ “Hệ thống”, hôm nay cô phè phỡn nằm ở nhà đếm số vật phẩm mình có được trên màn hình xanh.Bên kia gian phòng cha mẹ cô đang bàn chuyện quan trọng.Có gì quan trọng đến thế, với hệ thống trên tay nay cô có thể giải quyết mọi thứ dễ dàng.Hì hì.“Nếu quan tra phát hiện, thì họ sẽ vả mặt anh đến ói ra máu đấy” Giọng phụ mẫu cô lên tiếng lo lắng.“Đó là “nếu”, cả thôn ta đã thông nhau việc này, chứ mùa màng thất bát, sống cầm hơi đã khó, nếu họ thu phần lúa nhiều hơn, chúng ta sẽ chết đói.

Dù có sai với chính môn, thì ta vẫn phải lo cho tiểu Thiên Di trước.” Phụ thân thì thầm.Thiên Di nghe thấy, người vô cùng cảm động.


Dự định bước qua phòng bên kia để thổ lộ số linh thạch nhận từ tân thủ lễ bao của mình, giúp đỡ mọi người thì một tiếng vang quen thuộc ngân lên.Tiếng báo nhận nhiệm vụ, nhưng trời đang tối, nhiệm vụ gì giấc này?[Nhiệm vụ tân thủ: Trừng phạt những kẻ trốn thuế lúa.Nội dung: Vả mặt Thiên Kiều, Thiên Lộc mỗi người một trăm cái.Thời hạn: sáu tháng]Thiên Di bàng hoàng, tay huơ huơ trước màn hình xanh lạnh lẽo.

”Không được, tuyệt đối không được, nhiệm vụ này ta không làm.” Cô hét.Một âm thanh to rền vang lên trong đầu cô,[HỆ THỐNG NHẮC NHỞ NHIỆM VỤ: TRỪNG PHẠT NHỮNG KẺ TRỐN THUẾ LÚA.

DING DING DING!!!]Tiểu Thiên Di sợ hãi hai tay ôm đầu ngồi ùy xuống.

Đôi mắt tím óe hết nước mắt.

Đây là lần đầu tiên trong đời cô bị quở phạt.

Miệng cô không ngừng ra lệnh.“Hệ thống, tắt đi”“Hệ thống, im lặng”“Hệ thống, xin ngưng thông báo”Màn hình xanh vẫn không thay đổi, cứ chốc chốc nữa giây giáng một âm thanh to lớn đến bên tai cô.[HỆ THỐNG NHẮC NHỞ NHIỆM VỤ: TRỪNG PHẠT NHỮNG KẺ TRỐN THUẾ LÚA.

DING DING DING!!!]Nữa giây trôi qua.[HỆ THỐNG NHẮC NHỞ NHIỆM VỤ: TRỪNG PHẠT NHỮNG KẺ TRỐN THUẾ LÚA.


DING DING DING!!!]Một phần hai giây trôi qua.[HỆ THỐNG NHẮC NHỞ NHIỆM VỤ: TRỪNG PHẠT NHỮNG KẺ TRỐN THUẾ LÚA.

DING DING DING!!!]...Thiên Di chạy òa ra vào phòng cha mẹ rồi khóc nức nở, khi cô mở miệng muốn nói thì lại không nói được lời nào về “Hệ Thống”, đầu cứ liên tục nghe thấy âm thanh chói tay.Tối đó, tiểu Thiên Di không thể ngủ được, âm thanh hệ thống lại vang lớn như trêu ngươi người.

Cô cắn răng chịu đựng, những tưởng chỉ đêm nay thứ kia sẽ lặng…Đã hơn ba ngày mà âm thanh kia vẫn không dứt, tiểu Thiên Di không thể ăn ngủ yên ổn với nó.Mặc dù cô bắt đầu cầu xin, khóc lóc thảm thiết.“Con xin lỗi, con xin lỗi, con xin lỗi,...!xin tiên trưởng đừng phạt con nữa, làm ơn tha cho con, làm ơn, con không cần hệ thống nữa, con không cần tu tiên nữa ngài đừng phạt con như thế này, con chịu không nổi thêm một giây nào nữa, oa..

oa..

oa”“Tội bất hiếu con không gánh được, xin ngài muốn giết thì giết con đi, đừng hành hạ con như thế này”Hay khi cô bắt đầu đổi tính, trở nên lỗ mãng, nói ra những lời độc địa trước đây thậm chí còn chưa nghĩ tới.“Chết đi, chết đi, chết đi, chết quách hết đi, tu tiên giả các người, hệ thống các người… tà ma ngoại đạo, ta tru di cửu tộc các ngươi,AAAAA...”Thì âm thanh ma quái vẫn tiếp tục điểm, dù cho ngày hay đêm, ăn hay uống, cứ vang rền liên tục.

Nhắc nhở cô tội lỗi của cha mẹ mình.

Chỉ khi nào thực hiện một nhiệm vụ, hoặc dùng đầu đập thật mạnh vào vật cứng hay bẻ ngược từng ngón tay, thì cơn đau tê tái mới áp chế được âm thanh kia.Phụ thân phụ mẫu nhà họ Thiên trở nên lo lắng sốt vó cho tiểu nữ của mình, cũng bỏ ăn bỏ uống, bỏ cả gần hết tài sản của mình mời đủ thứ lang y, lang băm, thầy cúng để tìm cách chữa trị nhưng vô dụng.Kẻ tốt thì nói con gái của họ đã loạn trí, phải nhốt vào củi tránh làm loạn.

Kẻ xấu thì nói là do ma tính phát cuồng, phải đem hỏa thiêu trước khi “nó” ăn thịt người.Nước mắt lưng tròng, nhà họ Thiên phải nhốt con gái độc nhất vào củi.

Để phơi nắng ngoài nhà để ”Nhật quang trừ khử ma đạo”.Nhà họ Thiên cứ thế mà chịu lời dị nghị từ thiên hạ.

Bị thôn dân xa lánh.***[Hệ thống đã phát hiện nữ chủ bị giam giữ, hệ thống sẽ áp dụng tối thượng dịch chuyển, đưa nữ chủ đến nơi tu luyện an toàn cách đây 450 dặm (720km).


Xin hãy cảm ơn hệ thống đi nào!][HỆ THỐNG NHẮC NHỞ NHIỆM VỤ: TRỪNG PHẠT NHỮNG KẺ TRỐN THUẾ LÚA.

DING DING DING!!!]“Không, không, không, làm ơn cho con ở lại với gia đình, con xin ngài, làm ơ-” Mặc cho sự kêu gào của Thiên Di, hệ thống dịch chuyển cô đi nơi khác.[CHÀO MỪNG ĐẾN VỚI LIỆT DIỄM U MINH, XIN GHI NHỚ MỖI YÊU THÚ BỊ TIÊU DIỆT Ở NƠI ĐÂY SẼ TĂNG TỈ LỆ DROP VẬT PHẨM GẤP HAI LẦN CHO TÂN THỦ.

TÈN TÉN TEN!!!][HỆ THỐNG NHẮC NHỞ NHIỆM VỤ: TRỪNG PHẠT NHỮNG KẺ TRỐN THUẾ LÚA.

DING DING DING!!!]Tiểu Thiên Di đứng chân trần cô độc một mình trong cánh rừng màu đỏ thẫm, mùi máu tanh xộc vào trong mũi khiến cô muốn nôn ói, vũng nước ngay dưới chân dường như cũng là máu tươi, cứ nhớt nhát khiến người dẫm cảm thấy nhờn nhợn cổ họng.Thấp thoáng đâu đây ánh nhìn khát máu của yêu thú thấy mồi ngon, chúng tru tréo lên để gọi bầy.Tiểu Thiên Di cười điên dại, cô nhặt một cành cây nhọn, hướng thẳng tim mình, đôi tay bé nhỏ cứ run run--Rồi đâm mạnh...***Thiên Di mở mắt, đã lâu rồi cô không mơ lại việc cũ.

Đầu từ từ nghiêng qua một bên, mắt vô định không chớp.

Một tay thò vào trong áo lục lọi.Một phiến ngọc thạch cầu bình an thường được cha mẹ mua cho con cái phản chiếu những tia long lanh dưới ánh mặt trời.

Ở giữa có một vết nứt tựa như bị vật nhọn đâm vào.Phảng phất trong đôi mắt tím những hạt nắng xa xăm như muốn động viên cô.Cô quay chầm chậm lại hướng môn đồ mình đang ngóng chờ, trong số tất cả môn đồ, thì chỉ với Minh Tịch là cô có thể nói chuyện trôi chảy.“Tung tích của lão giả tên Đề Các như thế nào” Thiên Di hỏi, cất ngọc thạch sâu vào trong ngực.

Không buồn hỏi môn đồ mình đã đợi lâu chưa.“Mật Vụ đường đã tung hết tất cả nhân sự tài năng nhất, nhưng đúng là lão gia tiên đạo cao thâm, đến bây giờ vẫn chưa có tung tích.” Minh Tịch đáp, nhướng mày nhìn cánh tay kẹp nạn của Thiên Di.“Dù Chính đạo hay Ma đạo, chúng ta cũng cần hắn, sẽ có việc lớn xảy ra, không ai được vắng mặt, ngươi chờ lệnh ta, nghe báo tin, chúng ta sẽ đi ngay lập tức.” Thiên Di ngoẹo đầu.Minh Tịch lấy sổ ra ghi chép, hỏi.“Thế thì việc tuần sau tông môn đi thảo phạt yêu thú sẽ do ai phụ trách, còn hội đấu giá bên Vương Giả Thành nữa ai sẽ đi?”“Quang Anh phụ trách nhiệm vụ đưa đệ tử đi thảo phạt yêu thú lần này, còn hội đấu giá cứ chọn bừa người nào mà ngươi ưng”“Tới lúc đó, Tông chủ tháo cái nạn ra được chứ, tay cô lành rồi cần chi mang thứ đó.” Minh Tịch vấn.Thiên Di chầm chậm đảo đầu nhìn tay, cánh tay đeo nạn vẫy vẫy như chim cánh cụt tạo ra một làn gió mát.

Thiên Di nghiêng đầu nhìn Minh Tịch, mắt không chớp.“Ta thích cái này, ta sẽ giữ nó”..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận