Trường Môn Oán
8.5/10
4.783

Tác giả:

Thể loại: Ngôn Tình

Nguồn:

Trạng thái: FULL

Số chương: 9

Tần suất cập nhật: 1 phút/chương

Ngày đăng: 4 năm trước

Cập nhật: 4 năm trước

Truyện Trường Môn Oán mở đầu bằng bài thơ " Thiếp bạc mệnh" của thi sĩ Lý Bạch, nhẹ nhàng, thấm đẫm cả câu chuyện, vẫn là yêu đó, là sự gắn bó đêm ngày nhưng có chăng vẫn còn cách trở, lòng người vẫn còn nặng trĩu.
Đây là truyện ngôn cổ đại xoay quanh mối tình thắm nồng của Hán Vũ đế dành cho A Kiều. Nhưng chuyện gì rồi cũng sẽ có hồi kết nhưng nàng là không ngờ đến cái hậu
Lưu Triệt, phu quân thanh mai trúc mã của ta, người hứa tặng ta kim ốc, khuôn mặt hắn vẫn kiên nghị như vậy, con ngươi đen láy lóe ra một tia sắc bén lại khiến ta cảm thấy hoang mang xa lạ. Làn môi mỏng rõ ràng áp sát, để lại trên thái dương ta một nụ hôn lạnh như băng, rồi lại cười nhạt mà rời xa.
Tay ta trong ống tay áo bấc giác đã xiết chặt, rồi lại chậm rãi buông ra, toàn bộ lý trí trong lúc này đều biến mất. Ta giương tay, dùng hết khí lực toàn thân mà đánh vào mặt kẻ cao quý nhất Đại Hán. Hắn chẳng qua là hơi kinh ngạc, chợt lại nở ra một nụ cười thản nhiên xa cách. Dấu tay trên mặt hắn nhanh chóng hiện ra, mà ta chỉ xoay người, thẳng hướng đến Trường Môn cung.
Từ nay chỗ này dành cho nàng, sao lại bi phẫn đến vậy đến cuối cùng rốt cục phải hỏi ai ???

8.5/10
4.783
Trường Môn Oán

Tác giả :

Thể loại: Ngôn Tình

Nguồn:

Trạng thái: FULL

Số chương: 9

Tần suất cập nhật: 1 phút/chương

Ngày đăng: 4 năm trước

Cập nhật: 4 năm trước

Truyện Trường Môn Oán mở đầu bằng bài thơ " Thiếp bạc mệnh" của thi sĩ Lý Bạch, nhẹ nhàng, thấm đẫm cả câu chuyện, vẫn là yêu đó, là sự gắn bó đêm ngày nhưng có chăng vẫn còn cách trở, lòng người vẫn còn nặng trĩu.
Đây là truyện ngôn... tình cổ đại xoay quanh mối tình thắm nồng của Hán Vũ đế dành cho A Kiều. Nhưng chuyện gì rồi cũng sẽ có hồi kết nhưng nàng là không ngờ đến cái hậu
Lưu Triệt, phu quân thanh mai trúc mã của ta, người hứa tặng ta kim ốc, khuôn mặt hắn vẫn kiên nghị như vậy, con ngươi đen láy lóe ra một tia sắc bén lại khiến ta cảm thấy hoang mang xa lạ. Làn môi mỏng rõ ràng áp sát, để lại trên thái dương ta một nụ hôn lạnh như băng, rồi lại cười nhạt mà rời xa.
Tay ta trong ống tay áo bấc giác đã xiết chặt, rồi lại chậm rãi buông ra, toàn bộ lý trí trong lúc này đều biến mất. Ta giương tay, dùng hết khí lực toàn thân mà đánh vào mặt kẻ cao quý nhất Đại Hán. Hắn chẳng qua là hơi kinh ngạc, chợt lại nở ra một nụ cười thản nhiên xa cách. Dấu tay trên mặt hắn nhanh chóng hiện ra, mà ta chỉ xoay người, thẳng hướng đến Trường Môn cung.
Từ nay chỗ này dành cho nàng, sao lại bi phẫn đến vậy đến cuối cùng rốt cục phải hỏi ai ???

Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...

Gợi ý truyện

Mở Bình luận truyện