Trò Chơi Nạp Mạng [vô Hạn]

Editor: Minori.

Một khay đồng hình vuông được đánh bóng tinh xảo gắn trên cánh cửa, bên trong có khoảng hơn chục khối đồng dạng quân cờ lớn nhỏ xếp chồng lên nhau, chỉ có một khu vực trống có kích thước bằng cái bật lửa ở góc dưới bên trái. Phải nói rằng tỉ lệ nét vẽ của người đàn ông cao lớn vô cùng chính xác.

Trương Trì đưa tay ra đẩy nhưng cánh cửa bất động. Cậu dùng tay khảy khối đồng trên khay hai lần, khối đồng chuyển động nhịp nhàng theo ngón tay, có vẻ công nghệ vô cùng tinh xảo.

"Như này thì làm đến năm nào chứ?" Trương Trì thở dài, ngẫu nhiên ấn chuyển sang chỗ trống ngoài cùng bên phải.

Kẽo kẹt một tiếng, cánh cửa gỗ từ từ lùi ra hai bên.

Trương Trì:???

Cái gì, làm thế nào mở ra được, chẳng phải đã nói là mất nhiều thời gian à?

Người đàn ông cao lớn:..................

Tống Từ đang chuẩn bị nghiên cứu khay khóa:..................

Tên tiểu tử thối này, thật là may mắn!

Trong phòng lạnh khủng khiếp, lạnh như cái hầm băng vậy, cả ba nhẹ nhàng bước vào rồi đóng cửa lại

Cửa sổ đóng kín, ánh sáng vô cùng mờ ảo, đại khái chỉ có thể nhìn thấy đường nét của đồ vật.

Bên trái là bức tranh, bàn ghế và chiếc tủ đơn giản, bên phải là chiếc giường chạm trổ kiểu xưa. Chiếc quan tài màu đỏ lặng lẽ được đặt giữa phòng.

Vật liệu được sử dụng trong đồ dùng trong nhà rất bình thường, căn bản không cần phải trang trí tinh xảo loại khảm ốc. Bọn họ nhanh chóng mò mẫm xung quanh nhưng không phát hiện gì cả.

Ánh mắt của người đàn ông cao lớn và Trương Trì liền nhìn chằm chằm vào chiếc quan tài kia.

"Mở Boss!" Trương Trì nhỏ giọng nói, xắn tay áo cao hứng đi tới.

Tống Từ có chút do dự, lo lắng về tác động thị giác kép giữa hình ảnh tưởng tượng và hình ảnh hiện thực, nhưng đáng tiếc, chưa kịp đấu tranh tư tưởng xong, hai vị kia đã lưu loát tháo nắp quan tài ra rồi.

Nhìn thấy người trong quan tài, người đàn ông cao lớn nhíu mày thật chặt, nhưng Trương Trì lại mở to cặp mắt một mí, đồng tử như vừa hứng chịu một trận động đất 8 độ richter, "Nếu đây là trùm cuối, tôi không thể đánh lại."

Nghe được sự kinh ngạc của Trương Trì, Tống Từ còn đang đấu tranh tư tưởng sáp lại gần theo bản năng.

Nằm trong quan tài không phải cô dâu mà Trương Trì luôn nghĩ tới mà là một người đàn ông.

Mái tóc đen nhánh, tam đình ngũ nhãn* hoàn hảo, lông mày lưỡi mác , sống mũi cao thẳng, ngoại trừ đôi môi tái nhợt không chút máu, anh ta thực sự đẹp trai không chê vào đâu được.

*Tam đình ngũ nhãn (三庭五眼): là câu tục ngữ cổ của người TQ, là tỉ lệ tiêu chuẩn về chiều ngang và chiều dài của một khuôn mặt bình thường.

Anh ta mặc trường bào sang trọng với cổ áo đan chéo, cổ áo hơi hở, đường cong trên ngực bó sát có một hình vẽ rối rắm chằng chịt bằng chu sa, phức tạp mà tinh xảo, trông giống như một loại bùa chú bí ẩn nào đó.


Màu đỏ tươi tôn lên làn da trắng đến gần như trong suốt của anh ta, khiến anh ta trông ma mị không thể giải thích được.

"Đây nên được coi là một anh chàng đẹp trai vô song nhỉ?" Trương Trì đặt khuỷu tay lên vai Tống Từ, tấm tắc cảm thán, "Thật không ngờ, em thực sự đã hiểu cái gọi là kinh ngạc trước vẻ đẹp của ai đó ở một người đàn ông là như thế nào."

"Bình thường thôi." Tống Từ hơi nghiêng đầu, nhìn người nọ hai giây, sau đó lén lút liếc nhìn người đàn ông cao lớn phía đối diện quan tài dường như đang xuất thần. Cùng là chiếc áo mỏng thô ráp, đều có nếp nhăn như quần áo ăn mày, nhưng người đàn ông cao lớn lại tỉ mỉ cài cúc chỉnh tề, thậm chí cổ tay xắn hai bên cũng được ủi phẳng phiu, mỗi động tác giơ tay nhấc chân cũng đủ khí phách hơn người.

"Đàn anh à, anh không nhầm chứ? Khuôn mặt người qua đường của anh ta, trong cuốn tiểu thuyết chính là pháo hôi sẽ chết ở chương thứ ba á." Nhận thấy được ánh mắt của Tống Từ, Trương Trì không thể tin tưởng thì thầm vào tai cậu. Cặp mắt một mí không ăn nhập của người đàn ông cao lớn kia thì đẹp trai chỗ nào chứ?

"Ánh mắt tầm thường của cậu căn bản không thể thưởng thức vẻ đẹp trai của anh ấy." Tống Từ liếc Trương Trì một cái, ghét bỏ mà đẩy cánh tay trên vai xuống.

Trương Trì:..................

Sao anh không nói thẩm mỹ của anh quá thiểu số đi?

"Trên tay anh ta có thứ gì đó." Người đàn ông cao lớn lấy lại tinh thần chỉ vào người trong quan tài.

Hai tay đan chéo trên bụng của người đàn ông đang cầm một cuốn sổ gấp bằng gấm, trông rất tinh xảo.

"Manh mối à?" Trương Trì một tay rút đồ vật ra.

Tống Từ:..................

Cậu thật sự không sợ một chút nào sao?

Sau khi Trương Trì mở thứ này ra, không khỏi nhíu mày, "Mừng hôm nay hai họ...... liên hôn, cùng nhau... ký ước..."

Cậu nhóc đọc lắp bắp như kiểu đang xuống bậc thang trên chiếc ván trượt vậy, Tống Từ không thể nghe thêm đã cầm cuốn sổ gấp hai lần kia, hóa ra nó được viết bằng chữ phồn thể,【Mừng hôm nay hai họ liên hôn, cùng nhau ký ước, lương duyên vĩnh kết, xứng lứa vừa đôi. Thấy ngày này hoa đào nở rộ, phù hợp nên vợ nên chồng, bói năm nay con cháu đầy nhà, đời sau hưng thịnh rực rỡ. Hiện tại, viết lên giấy đỏ ước định tới bạc đầu, tựa như lá đỏ đề thơ, lại ghi lên uyên ương phổ. Đã chứng!】

Ở cuối có hai cột ghi tên và ngày sinh của hai người hứa hôn nhưng đã bị nét mực xóa mất, chỉ có thể thấy hai người sinh năm 1901 và 1912.

Tống Từ muốn tìm kiếm manh mối khác trên cái xác, nhưng không biết anh chàng này có như giả thiết trong mấy bộ phim nào đó hay không, như nhờ 'Dương khí' của mình để bật xác đứng lên gì đó, cậu nhất thời do dự không ra tay được.

Người đàn ông cao lớn lại không chút khách khí bắt đầu soát người.

Tống Từ:..................

Người đàn ông cao lớn tìm kiếm trên cơ thể xác chết của chàng trai một hồi, chỉ tìm thấy một khóa ngọc trường mệnh. Trương Trì chiếu trước cửa sổ hồi lâu mới nhận ra hai chữ 【 Tân Sửu 】 được viết trên đó.

Tiếng huýt sáo cảnh báo của gã đầu đinh từ dưới lầu truyền đến khiến động tác của ba người khẽ dừng lại, liếc mắt nhìn nhau rồi nhanh chóng đậy quan tài với tốc độ nhanh nhất rồi rút ra ngoài. Vừa trượt xuống dưới lầu, ông lão một mắt cũng vừa đưa bà mối ra tới cửa.

Ông lão giũ sạch nước mưa trên ô, thấy người đàn ông cao lớn cùng những người khác đều ở dưới lầu, bất mãn nói: "Mấy người các cậu, nhanh tay lên."

"Tất cả mọi người gắng sức lên, đều di chuyển đi." Gã đầu đinh làm bộ làm tịnh hô lớn. Có sợ hãi nhưng không nguy hiểm, trong lòng mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.


Quá trình sắp xếp giăng đèn kết hoa tốn nhiều công sức hơn mọi người tưởng tượng.

Lúc bảy người bọn họ bận bịu đến giờ lên đèn cũng chỉ quấn xong hai phần ba tấm lụa đỏ. Tính như vậy, ít nhất còn phải bận rộn một ngày nữa mới có thể hoàn toàn trang trí xong.

Sau bữa tối, đã đến lúc rút thăm.

Lần này, gã béo là người rút thăm que ngắn.

"Ông đây không làm, rút lại!" Gã béo chơi xấu đập que ngắn lên bàn. Chuyện xảy ra đêm qua khiến ông ta tràn ngập cảnh giác, nói không chừng, cái gọi là gác đêm này chính là bùa đòi mạng.

"Đây là quy tắc." Ban đầu gã đầu đinh còn có chút do dự, nhưng khi thấy gã béo chơi xấu thì trở nên cứng rắn hơn. Nếu gã béo bắt đầu ở đây thì cuộc rút thăm mấy ngày tới sẽ không thể tiến hành được nữa.

"Đây là quy tắc." Đầu đinh nguyên bản còn có chút do dự, nhìn thấy mập mạp chơi xấu, ngược lại cường ngạnh lên. Nếu ở mập mạp nơi này khai đầu, lúc sau mấy ngày rút thăm liền tiến hành không nổi nữa.

"Quy tắc cái rắm ấy, ông đây không đồng ý." Gã béo trợn trắng mắt, trực tiếp đứng dậy trở về giường chung.

Gã đầu đinh lúng túng đứng tại chỗ. Mấy ngày nay cậu ta vẫn luôn tự cho mình tư cách đội trưởng, lúc này bị gã béo 'tát' một cái, nhất thời có chút ngượng ngùng.

"Nếu không thì tất cả chúng ta cùng nhau gác đêm ở đại sảnh?" Cô gái áo trắng xấu hổ nhìn mọi người, cố gắng hết sức để giảng hoà.

"Được, để xem thật sự có ma quỷ lộng hành không nhé!" Trương Trì là người đầu tiên bày tỏ sự ủng hộ.

Người đàn ông cao lớn không nói gì, nhưng trực tiếp ngồi xuống, dùng hành động tỏ vẻ tán đồng.

Tống Từ đã buồn ngủ đến mức không mở nổi mắt, ôm tâm trạng ngủ ở đâu mà chẳng là ngủ, trực tiếp nằm xuống bàn luôn.

Gã đầu đinh đảo mắt cũng ngồi xuống theo.

Chỉ có người đàn ông đeo kính nhát gan không dám ở lại liền chạy về giường chung.

Mọi người ngồi vây quanh ở đại sảnh, vừa cảnh giác nhìn xung quanh vừa trao đổi những phát hiện mới sáng nay, chờ đợi ma quỷ vô danh đến. Cô gái văn phòng nhân cơ hội giúp việc bếp núc, bớt thời gian kiểm tra hộp muối, hộp đựng dầu và hộp đựng trà. Gã đầu đinh đã lục soát gian phòng của ông lão nhưng cũng không phát hiện được manh mối mới nào.

Trương Trì cũng kể về việc ba người họ đã điều tra ở phòng chữ Thiên như thế nào.

"Quan tài mà các cậu cũng dám mở, lá gan của các cậu cũng lớn quá đi, không sợ à?" Cô gái văn phòng mặt đầy kinh ngạc.

Trương Trì tùy tiện mà gãi gãi tóc, "Sợ cái gì, thi thể kia trông không được cảnh đẹp ý vui lắm. Mấy người muốn đi xem không?"

"Không cần không cần, các cậu xem là được rồi." Cô gái văn phòng vội vàng lắc đầu. Một xác chết dù có đẹp đến đâu thì cũng là một người đã chết, được không?

Coong! Coong! Coong!


Cùng với tiếng đồng hồ phương Tây điểm mười hai giờ, người đàn ông đeo kính vội vã chạy ra từ giường chung.

"Chết rồi, chết rồi!" Ông ta sợ tới mức nói năng lộn xộn.

"Bình tĩnh một chút, cái gì chết rồi?"

"Gã béo, gã béo chết rồi."

Gã béo không phải ở giường chung sao? Mọi người đưa mắt nhìn nhau, chạy nhanh về phía phòng nghỉ.

Nhìn thấy tình hình trong phòng, Tống Từ cảm thấy máu trong người mình lập tức đông lại, lạnh toát từ đầu đến chân.

Cậu thậm chí không biết liệu cái thứ đó có thể được gọi là một xác chết không nữa.

Một cái xác không có máu thịt, chỉ còn lại 'Huyết thi*' có mạch máu.

Vô số mao mạch dạng rễ chùm lộ ra, tựa như một cái cây với cành lá um tùm, rậm rạp, uốn lượn quấn quanh, tập hợp rõ ràng hình dạng đầu, ngực và tứ chi của gã béo trên nền gạch lát nền đen, đỏ đến mức khiến người ta nhìn thấy mà phát hoảng.

Giữa mạch máu vẫn còn sót lại vài mảnh thịt vụn, như cục nước đá nhanh chóng tan chảy, trong nháy mắt của Tống Từ, những mảnh thịt vụn đó liền biến thành bọt khí, im hơi lặng tiếng hoà vào trong dấu vết màu đậm dưới người huyết thi kia.

Một người trưởng thành lại bị hòa tan sờ sờ như vậy.

Tống Từ tê dại khắp người, xoa xoa cánh tay của mình đồng cảm như bản thân mình cũng bị, như thể mạch máu ở đó sẽ bò ra ngay sau đó.

Cô gái văn phòng lần này không hét nữa, cô ấy trực tiếp ngất đi vì sợ hãi.

Những người còn lại cũng sững sờ tại chỗ, chỉ có người đàn ông cao lớn là có thể giữ bình tĩnh, cẩn thận quan sát huyết thi kia.

"Ai, rốt cuộc là ai làm? Có bản lĩnh thì đường đường chính chính ra đây đánh với bố mày một trận!" Trương Trì trừng mắt bốn phía.

"Tôi ra ngoài đi vệ sinh, quay lại thì thấy ông ta đã chết rồi. Oan hồn đòi mạng, chắc chắn là đòi hồn lấy mạng!" Người đàn ông đeo kính nhìn chằm chằm vào chiếc đồng hồ vàng vẫn đang áp trên cổ tay huyết thi, run bần bật.

"Oan hồn giết người cũng phải có lý do chứ? Oan có đầu nợ có chủ, kẻ đó biến thành quỷ cũng không phải do chúng ta làm hại!" Trương Trì tức giận đá vào bức tường bên cạnh, hai người bạn đồng hành chết thảm như vậy mà bọn họ lại không thấy bóng dáng của kẻ sát nhân, loại cảm giác này thật quá bất lực!

"Quy tắc của mật thất không thể chống lại."
Gã đầu đinh sợ Trương Trì làm càng làm ẩu, vội vàng nhắc nhở.

Tống Từ vỗ bả vai Trương Thỉ trấn an, Trương Trì túm khăn lông xuống che lại hai mắt của mình, hít thở sâu mấy hơi, cảm xúc mới dần dần bình tĩnh lại.

"Mau đi kiểm tra thi thể, nói không chừng sẽ có manh mối." Thấy Trương Trì bình tĩnh lại, gã đầu đinh sốt ruột mở miệng, nhưng khi ánh mắt chạm vào huyết thi kia, cậu ta lập tức sợ hãi dời ánh mắt đi.

Tống Từ im lặng liếc nhìn gã đầu đinh một cái.

"Tại sao, tại sao trốn ở trong phòng cũng sẽ chết?" Người đàn ông đeo kính gục xuống, trùm kín đầu.

"Trong miệng số 2 có thứ gì đó." Người đàn ông cao lớn nói.

Trương Trì đến gần, sau khi thay đổi một vài góc độ, quả nhiên nhìn thấy ánh sáng lấp lánh quen thuộc trong đám màu đỏ kia. Cô gái văn phòng lúc này cũng đã tỉnh dậy .

"Số 2, xin lỗi." Trương Trì áy náy chắp tay với huyết thi, cầm giá cắm nến lên khều vật hình tròn kia ra.


Một mảnh vải màu nâu nhạt vê tròn.

Trên đó là chữ 'Trà'.

"Đàn anh à, đúng rồi này! Là 'Trà'!" Trương Trì lập tức đưa đồ vật tới trước mặt Tống Từ.

Gã đầu đinh thở dài một hơi, "Nói như vậy, manh mối thật sự là Củi - Gạo - Dầu - Muối - Tương - Giấm - Trà à!"

Mọi người không muốn đối mặt với huyết thi đáng sợ của gã béo một lần nữa, vì vậy bọn họ quay trở lại đại sảng.

"Nhưng mà, chính xác thì Củi - Gạo - Dầu - Muối - Tương - Giấm - Trà ám chỉ cái gì? Nó giống như một trò chơi ghép hình, mỗi thứ đều ẩn chứa một mảnh ghép, và chúng ta cần phải lắp ráp nó sao?" Manh mối này cũng quá trừu tượng đi?

Mọi người chờ mong nhìn về phía Tống Từ, nhưng Tống Từ lắc đầu, cậu vẫn chưa suy nghĩ cẩn thận.

"Hiện tại, chúng ta chỉ có thể tiến từng bước một. Nếu manh mối là bảy thứ này, chúng ta hãy chia nhau tìm ra từng thứ rồi mới nghiên cứu." Gã đầu đinh ra hiệu cho mọi người hành động.

"Các cậu không cảm thấy kỳ lạ sao?" Người đàn ông cao lớn làm lơ động tác của gã đầu đinh, vẫn không nhúc nhích đứng yên tại chỗ, "Vì sao trên mỗi người chết đều có giấu manh mối?"

Tác giả có lời muốn nói:

Ghi chú: "Mừng hôm nay hai họ liên hôn, cùng nhau ký ước, lương duyên vĩnh kết, xứng lứa vừa đôi. Thấy ngày này hoa đào nở rộ, phù hợp nên vợ nên chồng, bói năm nay con cháu đầy nhà, đời sau hưng thịnh rực rỡ. Hiện tại, viết lên giấy đỏ ước định tới bạc đầu, tựa như lá đỏ đề thơ, lại ghi lên uyên ương phổ. Đã chứng!" Đoạn văn trích từ hôn thư thời dân quốc.

Ghi chú của Minori nè:
[*] Huyết Thi: trong tiểu thuyết về cổ mộ là một loại "Tống Tử" (Bánh tông) rất lợi hại, hay còn gọi là thi thể ở những nơi phong thủy bảo địa (vùng đất trù phú) bị biến dạng (thi biến). Nghe nói những ngôi mộ được chôn ở nơi phong thủy bảo địa, thế hệ sau của chủ nhân ngôi mộ sẽ gặp rất nhiều may mắn, đối với dân trộm mộ lại cực kỳ nguy hiểm.
- Tên: Huyết Thi (Blood body) = xác chết vùng dậy.
- Hình dáng: toàn thân có màu nâu đỏ hoặc màu
đỏ tía.
- Lực công kích của huyết thi rất mạnh, sức lực
vô cùng lớn, hơn nữa lại có kịch độc (thường ở
móng tay và răng), chạm vào người sống sẽ
khiến nạn nhân tử vong, sau đó biến thành đồng loại của nó
- Cách nhận biết: đem một cái xẻng (xẻng Lạc
Dương) chôn sâu xuống đất, rồi nhấc lên,nếu
thấy đất biến thành màu đỏ hay nhiễm máu, là
nơi đó có huyết thi. Nơi có huyết thi thường có
vật bồi táng rất phong phú đa dạng, Tam Thúc
thường nói " Huyết thi bảo vệ trong bảo khố".
Tuy nhiên rất hiếm thấy.

Mộ huyết thi, thật ra chính là bên dưới tầng đất có che dấu huyệt mộ.
Thật ra đây chỉ là một cách nói. Bình thường khi xây dựng cổ mộ thường có hỏa đỉnh (tầng lửa), toan đỉnh (tầng axit), hoặc chu sa (mực đỏ) đỉnh, dùng xẻng Lạc Dương chôn xuống, sẽ thấy màu đỏ. Đặc biệt là toan đỉnh, màu đất nếu như có màu đỏ tươi, bên trong nhất định chứa lượng lớn chu sa (axit có màu đỏ tươi). Cổ mộ có cấu tạo phức tạp, quy định kiểu cách rất cao, cho nên mới nói nơi có huyết thi đều là nơi có nhiều bảo bối.
Có nhiều tin đồn, đa số cho rằng, chu sa là vật
trừ tà, trong cổ mộ có một tầng chu sa, khẳng
định là hy vọng che giấu thứ trong mộ. Do có
nhiều tầng lớp, cách xa mặt đất nên thi thể có
thể có chút dị biến.
Huyết thi cũng ko phải màu đỏ như máu giống
tên gọi, mà là màu đỏ tía.

(Tống Tử (Bánh tông): tiếng lóng lưu hành trong giới trộm mộ, giống bọn thổ phỉ nói chuyện với nhau cũng không thể bảo thẳng ra là mình giết người phóng hỏa, mà có nguyên một bộ tiếng lóng riêng. Từ này dùng để chỉ những thi thể trong mộ được bảo tồn tương đối hoàn hảo, không bị mục rữa.)
#Cre: by nhiều nguồn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận