Trò Chơi Nạp Mạng [vô Hạn]

Editor: Minori.

Tình trạng cái chết của người mặc áo sơ mi caro thật thê thảm và kỳ lạ. Nhà trọ chỉ có 2 tầng, bình thường mà nói, không có khả năng quăng ngã một người thành bộ dạng như hiện tại.

Trong lúc nhất thời mọi người đều ngây dại.

Tầng hai và phòng của ông lão một mắt đều im lặng, không biết là không quan tâm bên ngoài xảy ra chuyện gì hay là hoàn toàn coi như không, không có bất kỳ ai xuất hiện.

"Nơi này quả nhiên có thứ ô uế!" Người đàn ông đeo kính lo lắng nắm chặt lấy Ngọc Quan Âm trước ngực mình, hoảng sợ nhìn xung quanh, "Phải làm sao đây, tiếp theo sẽ đến lượt chúng ta phải không?"

Người tiếp theo sẽ là cậu! Trong đầu Tống Từ đột nhiên vang lên lời nguyền rủa của người bị ngã chết kia. Người tiếp theo tuyệt đối không phải là tôi! Cậu im lặng nắm chặt bàn tay.

Sắc mặt gã béo và cô gái văn phòng lập tức trắng bệch, người đàn ông đeo kính bác bỏ , "Đừng có nói bậy."

"Hãy kiểm tra xem, trên người cậu ta chắc sẽ có manh mối." Gã đầu đinh do dự vài giây, bất chấp khó khăn đi về phía thi thể rơi rải rác của người mặc áo sơ mi

Gã đầu đinh là người có kinh nghiệm về mật thất nhất trong số bọn họ, nếu cậu ta suy đoán rằng có manh mối trên thi thể, thì tính khả thi là rất cao.

Xung quanh tràn ngập mùi tanh gỉ, trên mặt đất cũng bê bết máu, Trương Trì và Tống Từ điều chỉnh tâm lý một lát mới đuổi kịp bước chân của gã đầu đinh. Gã béo do dự một lúc, muốn lôi kéo người đàn ông đeo kính cùng đi tới nhưng ông ta nhất quyết không chịu.

Cô gái văn phòng đứng ở phía sau cũng chậm chạp không dám nhúc nhích. Tống Từ thấy thế liền cho cô một lối thoát, bảo cô quay về cất mấy mảnh vải trên chiếc giường chung cỡ lớn kia đi.

Người bình tĩnh nhất chính là người đàn ông cao lớn, anh ta bình tĩnh xé tấm màn chất đống bên cạnh, quấn vài vòng chằng chịt trên tay, dẫn đầu ngồi xuống bên cạnh bắt đầu quan sát cận cảnh cái xác. Những người khác thấy thế cũng cố gắng khống chế nỗi sợ hãi của mình ngồi xuống.

Mảnh xác trước mặt Tống Từ là một cánh tay, nửa cánh tay cháy đen kia, vừa đúng là một trong những dấu hiệu để xác định danh tính của người mặc áo sơ mi caro lúc này

Trong khoảng thời gian ngắn, cậu hoàn toàn không thể nghĩ ra được thủ đoạn như thế nào mới có thể xé nát máu thịt của một người đến mức đáng sợ như này, bộ dạng kia, quả thực như có thứ gì đó ban đầu đã nằm trong cơ thể của người mặc áo sơ mi caro, sau đó căng nát thân thể cậu ta, tách thịt mà chui ra.

Người đàn ông đeo kính nói đúng một điều, loại thủ đoạn điên rồ này thật sự không giống người bình thường có thể làm được

"Có phát hiện gì không?" Tống Từ thở sâu, nói với người đàn ông cao lớn mé đối diện.

"Lượng máu chảy ra." Khuôn mặt của người đàn ông cao lớn bình tĩnh, ra hiệu cho Tống Từ nhìn kỹ những mảnh xác nằm rải rác xung quanh.

Tác động thị giác của cái xác quá mạnh đến nỗi Tống Từ không hề chú ý đến vết máu, và chỉ nhận ra sự khác biệt sau khi người đàn ông cao lớn nhắc nhở. Ở người trưởng thành bình thường, lượng máu chiếm khoảng 7% đến 8% trọng lượng cơ thể, nhưng bây giờ lượng máu trên sàn nhà thực sự quá ít.

Chẳng lẽ người mặc áo sơ mi caro đã chết được một lúc rồi mới rơi xuống đất sao?

Tống Từ vừa mới ngẩng đầu nhìn nóc nhà, người đàn ông cao lớn bên cạnh đã lưu loát leo lên xà nhà.


Sau vài giây, anh ta liền nhảy xuống, lắc đầu với Tống Từ, "Không có dấu vết treo thứ gì cả."

Người mặc áo sơ mi caro thực sự chết vì một thế lực phi tự nhiên nào đó ư? Tống Từ lại cúi đầu, nhìn chằm chằm vào miệng vết thương thô ráp đó, cậu chợt nhớ lại trải nghiệm đau muốn chết của mình khi bị một con rắn khổng lồ siết chặt đêm qua

Chẳng lẽ người mặc áo sơ mi caro bị những tờ giấy niêm phong biến thành con rắn khổng lồ xé nát? Cậu vô thức nhìn cánh cửa dẫn ra sân sau, chiếc khóa đồng còn treo ngay ngắn trên đó.

"Trong túi của cậu ta hình như có gì đó." Trương Trì ở bên cạnh nhỏ giọng kêu lên, mọi người nhanh chóng vây quanh.

"Đắc tội rồi." Trương Trì chắp tay trước ngực, áy náy cúi đầu lạy trước xác của người mặc áo sơmi caro. Sau đó rút ra một thứ lấp lánh ánh vàng.

Đó là một mảnh vải màu ngà nhàu nhĩ, nhưng hoạ tiết rất quen mắt, sau khi mở ra, trên đó viết một chữ 'Mễ' (米) hoàn chỉnh.

Mễ ư?

Tống Từ tim đập loạn nhịp, màu sắc và họa tiết của mảnh vải này gần giống y hệt mảnh vải có từ 'Mộc' (木) còn sót lại trước đó, hơn nữa nếu che phần đầu đi sẽ thấy chữ 'Mễ' (米) thì phần dưới cùng trông rất giống từ 'Mộc' (木). Có lẽ, một trong bảy mảnh vải mà bọn họ lấy được trước đó chính là 'Mễ'?

Trương Trì cẩn thận tỉ mỉ xem mảnh vải kia, "Mễ á? Có ý gì đây?"

"Chẳng lẽ là chỉ gạo?" Mặc dù cô gái văn phòng đứng trong góc không dám tới gần, nhưng cũng cố gắng hết sức cung cấp một số ý kiến, "Tôi nghe bà nội nói, nếu đụng trúng tà khí thì có một cách để trừ tà chính là ném gạo vào người."

"Nhưng điều này thì có liên quan gì đến chìa khóa chứ?" Trương Trì tỏ vẻ không đáng tin lắm. Tống Từ lại như đang suy nghĩ gì đó rũ lông mi xuống.

"Nơi giấu chìa khóa là ở trong gạo, phòng bếp!" Người đàn ông đeo kính vỗ đầu liền cất bước chạy vào phòng bếp, vì để tránh những mảnh xác chết đó hết mức có thể, ông ta chạy theo một đường parabol.

Gã béo vội vàng đuổi theo. Mặc dù gã đầu đinh và những người khác cảm thấy mọi chuyện không hề đơn giản như vậy, nhưng họ vẫn ôm theo một tia hy vọng.

Có một bao gạo trắng nhỏ được chuẩn bị cho khách trong phòng bếp, lúc sáng người đàn ông đeo kính đã nhìn thấy khi ông ta đi vào giúp đỡ nấu nướng. Ông ta và gã béo đổ hết gạo ra, mò mẫm cẩn thận hồi lâu cũng không tìm được thứ gì khác ngoài gạo. Rõ ràng là bọn họ đã đoán sai.

"CMN, Mễ, không phải gạo, còn có thể là cái gì?" Người đàn ông đi qua đi lại nửa ngày tức giận đạp tung đóng gạo trên mặt đất, hất lên nửa chân hạt gạo.

"Đừng kích động." Người đàn ông đeo kính cố gắng thuyết phục gã béo nhưng bị đẩy ra. Gã béo giận dữ bước ra ngoài.

"Ông đi đâu vậy?" Cô gái văn phòng đang giúp thu dọn gạo lo lắng hỏi.

"Vẩy nước, hít thở không khí trong lành." Gã béo nói mà không quay đầu lại.

Cô gái văn phòng:..................


Trong đại sảnh, Trương Trì và Tống Từ cùng nhau gom xác người áo sơ mi caro vào một chỗ, sau đó kéo ga giường từ chiếc giường chung cỡ lớn ra để che lại.

Gã đầu đinh khuyên bọn họ đừng tốn công vô ích, "Kỳ thật thi thể người chơi sẽ biến mất trong thời gian ngắn thôi."

Tuy nhiên, cả hai nhất quyết kéo ga trải giường cho đều.

Thỏ chết cáo buồn, một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ. Một người đang sống sờ sờ lại chết một cách không rõ ràng như vậy. Ngoài những thứ này ra, bọn họ không biết phải làm gì khác cho người bạn đồng hành đã chết này.

Cơn mưa đêm lạnh như băng, trút vào lòng mỗi người một cảm giác ớn lạnh thấu xương.

Dù có thêm manh mối nhưng chẳng ai vui nổi.

Trở lại chiếc giường chung với lòng nặng trĩu, mọi người không ngủ được đều tụ tập lại để nghiên cứu manh mối, ngay cả cô gái văn phòng ở cuối giường cũng đi tới. Là cô gái duy nhất ở đây, mọi người đều mặc định để lại cho cô một góc độc lập và an toàn nhất của chiếc giường.

"Ban ngày mọi người còn phát hiện chuyện gì khác không?" Gã đầu đinh nhìn mọi người.

"Có lần tôi lẻn lên lầu hai xem thử nhưng không vào được. Trên cửa phòng cho khách có ổ khóa bằng đồng rất lạ, tay nghề rất tinh xảo." Người đàn ông cao lớn nhúng ngón tay vào nước và vẽ hình ổ khóa trên khay trà.

Ổ khóa có kích thước như một cuốn từ điển, bên trong có các hình chữ nhật và hình vuông lớn nhỏ, trông hơi giống trò Klotski.

Một ổ khóa kỳ lạ khác! Mọi người im lặng nhìn khay trà.

"Khóa mật mã à?" Cô gái văn phòng hỏi không chắc chắn.

"Đúng. Tôi cũng từng trượt lên một lần," gã đầu đinh nghiêm túc gật đầu, "Ổ khóa nhìn có chút phức tạp, ước chừng muốn mở ra sẽ mất rất nhiều thời gian."

Tống Từ ngáp một cái, xem ra ổ khóa của nhà trọ này không hề đơn giản.

"Tôi đã chơi với cô bé kia một lúc vào buổi chiều, cô bé không phải là cháu gái của ông lão, mà là một đứa trẻ lang thang mà ông ta nhặt được trên đường cách đây vài ngày." Cô gái văn phòng nói thêm.

Gã béo không quan tâm đến cô gái nhỏ liền cắt ngang, "Tôi nghĩ cách tốt nhất bây giờ là lập tức ra ngoài tìm thứ liên quan đến 'Mễ'."

Gã đầu đinh ngăn ông ta lại, "Việc vội vàng một cách mù quáng cũng không có ích gì, chúng ta hãy sắp xếp các ý tưởng một chút đã, sau đó tìm kiếm theo nhóm."

Bảy mảnh vải được tìm thấy trước đó đã bị thiêu rụi quá mức, hiện tại chỉ có thể xác định mảnh cuối cùng là từ 'Mễ'. Nhưng phương hướng không rõ ràng, tìm ra nhiều hướng khác nhau rồi tìm theo nhóm là cách tốt nhất để tiết kiệm thời gian.


Trương Trì nghiêng đầu nhìn mảnh vải màu ngà được cô gái văn phòng nắm trong tay cách một lớp khăn tay, "Mảnh vải này cũng có thể nói là màu ngà nhỉ? Các từ viết trên mảnh vải có thể là ám chỉ màu sắc không? Có ai nhìn thấy màu này ở đâu không?"

Mọi người cẩn thận nhớ lại những gì họ đã thấy ở nhiều nơi khác nhau trong nhà trọ, nhưng tất cả đều lắc đầu.

"Có thể đó là một thứ gì đó có hình dạng chữ 'Gạo'?"

Hình dạng chữ Gạo ư? Trương Trì chủ động chuyển hướng suy nghĩ, "Gạch lát nền hình hạt gạo? Trang trí hình hạt gạo?"

"Tôi nhớ rằng trong phòng ông già có một cái giá, những thứ trên kệ nhìn từ xa giống như hình hạt gạo." Đôi mắt cô gái văn phòng sáng lên.

"Đây có thể coi là một mục tiêu cần được điều tra kỹ lưỡng." Gã đầu đinh nói.

Thấy Tống Từ chưa lên tiếng, người đàn ông cao lớn quay đầu nhìn cậu, "Cậu thấy thế nào?"

"Nói một cách chính xác, tôi chỉ có một suy đoán không đáng tin cậy lắm, còn cần thêm nhiều bằng chứng hơn nữa." Tống Từ dùng đầu ngón trỏ gõ nhẹ vào vành mũ buông bên tai, không nhanh không chậm nói, "Nếu coi bảy loại màu sắc của mảnh vải là bảy manh mối, và 'Gạo' vừa mới phát hiện ra là một trong số đó, thì tôi nhớ tới một câu nói quen thuộc."

"Nói cái gì?" Người đàn ông đeo kính nóng vội hỏi.

"Sáng sớm mở cửa lo bảy việc; củi, gạo, dầu, muối, tương, giấm, trà." Cách đọc của Tống Từ mang theo sự trong trẻo vốn có của người phương Bắc, như tiếng suối trong xanh chảy trong đêm hè, từng câu từng chữ rõ ràng dễ nghe.

"Anh có chắc manh mối 'Gạo' này là một trong bảy manh mối, chứ không phải là manh mối thứ tám?" Gã đầu đinh chất vấn.

"Chắc chắc 80%, màu sắc và hoa văn của nó cùng với nửa phần dưới của từ gần giống từ 'Mộc' và mảnh vải lớn hơn một chút có từ 'Mộc' mà chúng ta đã tìm thấy trước đó đều giống nhau."

"Nhưng mà, các mảnh vải đều được tôi giữ bên mình, cậu so sánh như thế nào?" Cô gái văn phòng khó hiểu lấy ra những mảnh vải còn lại trong túi.

"Tôi nhớ rất rõ." Tống Từ tự tin gõ nhẹ lên trán hai lần bằng ngón trỏ. Là một họa sĩ, cậu có một trí nhớ cực kỳ nhạy bén về màu sắc, hoa văn và tỷ lệ kích thước của các đồ vật.

Gã đầu đinh không tin vào ma quỷ cầm lấy hai mảnh vải so sánh một lúc, quả nhiên chúng hoàn toàn giống nhau.

"Này, nếu nhìn kỹ, có thể từ 'Mộc' (木) nhỏ này là nửa dưới của từ 'Củi' (柴)?" Cô gái văn phòng cầm mảnh vải màu vàng đất nói.

"Cái này cũng rất giống với nửa dưới của từ 'Trà' (茶)." Trương Trì giũ mảnh vải màu nâu nhạt còn sót lại từ 'Tiểu' (小).

Mọi người so sánh theo 'củi, gạo, dầu, muối, tương, giấm, trà', trừ giấm và dầu, không có bộ phận nào có thể so sánh được, còn lại năm từ khác đều có thể phân biệt bằng các dấu mực còn sót lại.

Cô gái văn phòng có chút kích động, "Thật sự là bảy chữ này!"

"Cũng có thể chỉ là trùng hợp." Gã đầu đinh nói.

"Đúng là cần thêm bằng chứng nữa." Tống Từ chớp mắt hai lần, trong đôi mắt phân rõ trắng đen hiện lên nét ranh mãnh trẻ con, "Đó là lý do tại sao lúc nãy tôi nói rằng tôi cảm thấy suy đoán này không đáng tin cậy lắm."

Gã đầu đinh:......

Cô gái văn phòng quan sát tỉ mỉ những mảnh vải đó, "Củi, gạo, dầu, muối, tương, giấm, trà của nhà trọ đều ở nhà bếp. Có vẻ như chúng ta nên tập trung vào nhà bếp."


Gã béo sốt ruột tìm chìa khóa, "Vậy thì còn chần chừ gì nữa, chúng ta đi nhanh thôi. Tìm chìa khóa rồi nhanh chóng rời đi. Tôi không muốn ở lại nơi tồi tàn này một phút nào."

Cái chết của người mặc áo sơ mi caro khiến ông ta nhận ra sự kinh hoàng của trò chơi này, gã đầu đinh không nói dối, nó thật sự sẽ giết chết bọn họ.

"Không phải chỉ có mỗi phòng bếp", người đàn ông cao lớn nói thêm, "Cạnh chuồng ngựa có một đống củi, trong phòng của ông lão có một chiếc bình sứ nhỏ chuyên dùng để pha trà".

Gã béo:............

"Hơn nữa nó cũng phụ thuộc vào cách chúng ta hiểu bảy từ này, nếu nó là thành quả của sự kết hợp bảy thứ này, thức ăn và trà, vậy nơi chúng sẽ xuất hiện là bàn trong đại sảnh và phòng cho khách, đúng không?" Gã đầu đinh cũng đưa ra một ý kiến ​​khác.

Gã béo:..................

Nói như vậy, không phải phạm vi của các manh mối lại mở rộng gần như toàn bộ nhà trọ một lần nữa sao?

Gã béo nhìn Tống Từ với tia hy vọng cuối cùng, "Cậu nghĩ thế nào?"

Tống Từ buồn ngủ lắc đầu, bây giờ đầu óc cậu rất mơ hồ, không thể nghĩ ra được gì.

"Còn có hơn một tiếng là trời sáng rồi, tôi thấy mọi người vẫn nên tranh thủ thời gian nghỉ ngơi một lát." Cô gái văn phòng kiến nghị nói.

Mọi người đã chịu đựng cả một đêm nằm xuống cùng nhau rồi chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.

Sáng sớm hôm sau, bên ngoài trời vẫn mưa, thi thể của người mặc áo sơ mi caro thật sự biến mất. Sắc mặt mọi người trông có vẻ nặng nề, tâm trạng của bọn họ còn ảm đạm hơn so với thời tiết bên ngoài.

Ông lão một mắt dường như không để ý thiếu một người, hoàn toàn không nhắc tới chuyện của người mặc áo sơ mi caro.

Ông ta để người đàn ông đeo kính và cô gái văn phòng đi vào phụ giúp việc nấu nướng, trong khi những người còn lại được bố trí cọ rửa sàn đại sảnh.

Ăn sáng xong, ông lão lấy chiếc túi màu xanh lúc trước ra và kêu mọi người trang trí nhà trọ.

Mở túi ra, bên trong là một đống màu đỏ dùng trong lễ cưới hỏi, vải lụa, giấy đỏ, nến vàng long phượng, đầy đủ mọi thứ. Người đàn ông đeo kính và những người khác có chút sững sờ, trang trí lễ đường ở trong nhà trọ ư?

Mới hơn mười giờ, người mặc tây trang đen dường như có chuyện phải làm, liền cùng mấy người khác rời khỏi nhà trọ. Khi vừa ra ngoài đúng lúc đối mặt với bà mối ngay đêm đầu tiên.

Bà mối vẫn thần bí nhốt trong phòng với ông lão bàn chuyện.

Cô bé ngồi ở cửa, nghiêm túc chơi quả cầu mây gắn chuông cỡ lòng bàn tay lớn.

Người đàn ông cao lớn đang quấn lụa đỏ trên tay vịn cầu thang nháy mắt ra hiệu về phía Tống Từ và Trương Trì bên cạnh, ông lão đang bị bà mối kéo đi, mấy người mặc đồ đen cũng rời đi nhiều rồi, đây là thời điểm thích hợp để bọn họ khám phá tầng hai. Vì không thể xác định được căn phòng nào vẫn còn người mặc đồ đen, bọn họ liền tập trung mục tiêu vào phòng chữ Thiên nơi đặt quan tài.

Cô gái văn phòng và đám người gã đầu đinh cố ý treo lụa đỏ ở gần cô bé, yểm trợ cho mấy người ở trên tầng, ba người bên kia đã lẻn được vào phòng chữ Thiên.

Hơi lạnh tỏa ra từ khe cửa xông thẳng vào mặt khiến Tống Từ không khỏi rùng mình. Cậu hít một hơi thật sâu và bước về phía trước với tâm trạng bất an như đang chơi game mở Boss.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận